Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 168: Tôi Sẽ Tự Giải Quyết

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trên thực tế, hồi học đại học mặc dù chỉ có hai tháng nhưng anh và Lạc Thu Thuỷ đã như oan gia, suốt ngày gây chuyện với nhau rồi còn đặt biệt danh cho nhau, nhưng từ tận đáy lòng vẫn dành cho nhau thiện cảm chăng?Nếu không thì tại sao Lạc Thu Thuỷ cứ quan tâm đến anh rồi dùng của quyền của lớp trưởng để quản anh? Rồi tại sao anh lại cứ cố ý chọc giận Lạc Thu Thuỷ?Chỉ có điều, thời gian haitháng ngắn ngủi Tô Minh đã rời khỏi đại học kỹ thuật Ma Thành nên thiện cảm và những rung động đầu đời cũng bị ngắt quãng chăng?Lúc này nhìn Lạc Thu Thuỷ khóc vì mình, lo lắng cho mình đến nôi toát hết mô hôi mà Tô Minh có chút xúc động.Anh luôn tưởng rằng mình đã khác xưa nhưng lại không phải vậy?"Cậu...!Cậu làm tôi tức chết mất”, thấy Tô Minh không muốn đi nên Lạc Thu Thuỷ suýt nữa tức đến nỗi ngất đi.Lạc Thu Thuỷ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong,nói: "Anh mau nghĩ cách đi! Nhất định phải cứu cậu ta", cô ta nói với giọng vô cùng nghiêm túc."Không làm gì được đâu", Lạc Phong lắc đầu với kiểu cạn lời.Dám khiêu khích trực diện Thấm Tịch, đã thế còn nói "Tôi để ý đến vợ sắp cưới của anh rồi", câu này thì cứu kiểu gì? Thần tiên cũng không cứu được."Em...!Em phải gọi điện thoại cho ông nội...", vì quá sợ hãi nên bàn tay nhỏ trắng nõn của Lạc Thu Thuỷ cũng run rẩy đến nỗi không bấm nổi số."Em gọi điện thoại cho ông cũng vô dụng.Em nghĩ ông sẽ vìmột người ngoài mà đối phó với cháu rể tương lai sao?", Lạc Phong vội nói.Anh ta sắp phát điên vì cô em gái này của mình rồi.Vậy thì phải làm sao?", Lạc Thu Thuỷ càng lúc càng thấy hoảng."Đừng làm ồn nữa", Tô Minh ngăn cản: "Tôi sẽ tự giải quyết"."Thật sao? Không gạt tôi đấy chứ?”, Lạc Thu Thuỷ rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi cũng tin vài phần.Lạc Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khóe miệng giậtgiật, nhìn Tô Minh như nhìn kẻ ngốc.Anh ta rất muốn nói: "Cậu giải quyết được sao? Ha ha...!Đúng là nực cười!""Nhưng...", mặc dù Lạc Thu Thuỷ tin lời Tô Minh nói nhưng vẫn lo lắng.Đột nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, nói: Tôi sẽ đi câu xin Thẩm Tịch, nếu như hắn dám động đến cậu thì tôi...!Tôi sẽ từ hôn".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trên thực tế, hồi học đại học mặc dù chỉ có hai tháng nhưng anh và Lạc Thu Thuỷ đã như oan gia, suốt ngày gây chuyện với nhau rồi còn đặt biệt danh cho nhau, nhưng từ tận đáy lòng vẫn dành cho nhau thiện cảm chăng?Nếu không thì tại sao Lạc Thu Thuỷ cứ quan tâm đến anh rồi dùng của quyền của lớp trưởng để quản anh? Rồi tại sao anh lại cứ cố ý chọc giận Lạc Thu Thuỷ?Chỉ có điều, thời gian haitháng ngắn ngủi Tô Minh đã rời khỏi đại học kỹ thuật Ma Thành nên thiện cảm và những rung động đầu đời cũng bị ngắt quãng chăng?Lúc này nhìn Lạc Thu Thuỷ khóc vì mình, lo lắng cho mình đến nôi toát hết mô hôi mà Tô Minh có chút xúc động.Anh luôn tưởng rằng mình đã khác xưa nhưng lại không phải vậy?"Cậu...!Cậu làm tôi tức chết mất”, thấy Tô Minh không muốn đi nên Lạc Thu Thuỷ suýt nữa tức đến nỗi ngất đi.Lạc Thu Thuỷ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong,nói: "Anh mau nghĩ cách đi! Nhất định phải cứu cậu ta", cô ta nói với giọng vô cùng nghiêm túc."Không làm gì được đâu", Lạc Phong lắc đầu với kiểu cạn lời.Dám khiêu khích trực diện Thấm Tịch, đã thế còn nói "Tôi để ý đến vợ sắp cưới của anh rồi", câu này thì cứu kiểu gì? Thần tiên cũng không cứu được."Em...!Em phải gọi điện thoại cho ông nội...", vì quá sợ hãi nên bàn tay nhỏ trắng nõn của Lạc Thu Thuỷ cũng run rẩy đến nỗi không bấm nổi số."Em gọi điện thoại cho ông cũng vô dụng.Em nghĩ ông sẽ vìmột người ngoài mà đối phó với cháu rể tương lai sao?", Lạc Phong vội nói.Anh ta sắp phát điên vì cô em gái này của mình rồi.Vậy thì phải làm sao?", Lạc Thu Thuỷ càng lúc càng thấy hoảng."Đừng làm ồn nữa", Tô Minh ngăn cản: "Tôi sẽ tự giải quyết"."Thật sao? Không gạt tôi đấy chứ?”, Lạc Thu Thuỷ rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi cũng tin vài phần.Lạc Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khóe miệng giậtgiật, nhìn Tô Minh như nhìn kẻ ngốc.Anh ta rất muốn nói: "Cậu giải quyết được sao? Ha ha...!Đúng là nực cười!""Nhưng...", mặc dù Lạc Thu Thuỷ tin lời Tô Minh nói nhưng vẫn lo lắng.Đột nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, nói: Tôi sẽ đi câu xin Thẩm Tịch, nếu như hắn dám động đến cậu thì tôi...!Tôi sẽ từ hôn".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trên thực tế, hồi học đại học mặc dù chỉ có hai tháng nhưng anh và Lạc Thu Thuỷ đã như oan gia, suốt ngày gây chuyện với nhau rồi còn đặt biệt danh cho nhau, nhưng từ tận đáy lòng vẫn dành cho nhau thiện cảm chăng?Nếu không thì tại sao Lạc Thu Thuỷ cứ quan tâm đến anh rồi dùng của quyền của lớp trưởng để quản anh? Rồi tại sao anh lại cứ cố ý chọc giận Lạc Thu Thuỷ?Chỉ có điều, thời gian haitháng ngắn ngủi Tô Minh đã rời khỏi đại học kỹ thuật Ma Thành nên thiện cảm và những rung động đầu đời cũng bị ngắt quãng chăng?Lúc này nhìn Lạc Thu Thuỷ khóc vì mình, lo lắng cho mình đến nôi toát hết mô hôi mà Tô Minh có chút xúc động.Anh luôn tưởng rằng mình đã khác xưa nhưng lại không phải vậy?"Cậu...!Cậu làm tôi tức chết mất”, thấy Tô Minh không muốn đi nên Lạc Thu Thuỷ suýt nữa tức đến nỗi ngất đi.Lạc Thu Thuỷ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong,nói: "Anh mau nghĩ cách đi! Nhất định phải cứu cậu ta", cô ta nói với giọng vô cùng nghiêm túc."Không làm gì được đâu", Lạc Phong lắc đầu với kiểu cạn lời.Dám khiêu khích trực diện Thấm Tịch, đã thế còn nói "Tôi để ý đến vợ sắp cưới của anh rồi", câu này thì cứu kiểu gì? Thần tiên cũng không cứu được."Em...!Em phải gọi điện thoại cho ông nội...", vì quá sợ hãi nên bàn tay nhỏ trắng nõn của Lạc Thu Thuỷ cũng run rẩy đến nỗi không bấm nổi số."Em gọi điện thoại cho ông cũng vô dụng.Em nghĩ ông sẽ vìmột người ngoài mà đối phó với cháu rể tương lai sao?", Lạc Phong vội nói.Anh ta sắp phát điên vì cô em gái này của mình rồi.Vậy thì phải làm sao?", Lạc Thu Thuỷ càng lúc càng thấy hoảng."Đừng làm ồn nữa", Tô Minh ngăn cản: "Tôi sẽ tự giải quyết"."Thật sao? Không gạt tôi đấy chứ?”, Lạc Thu Thuỷ rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi cũng tin vài phần.Lạc Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khóe miệng giậtgiật, nhìn Tô Minh như nhìn kẻ ngốc.Anh ta rất muốn nói: "Cậu giải quyết được sao? Ha ha...!Đúng là nực cười!""Nhưng...", mặc dù Lạc Thu Thuỷ tin lời Tô Minh nói nhưng vẫn lo lắng.Đột nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, nói: Tôi sẽ đi câu xin Thẩm Tịch, nếu như hắn dám động đến cậu thì tôi...!Tôi sẽ từ hôn".

Chương 168: Tôi Sẽ Tự Giải Quyết