Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 175: Quá Đáng Giá Rồi!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Giống như Công Tôn Thần, hắn đã thấy sợ, ba trăm triệunăm trăm triệu thì hắn dám chơi, nhưng đùng một cái lên đến năm tỷ thì hắn cũng phải thận trọng, đây không phải con số nhỏ đâu!Hắn đang nghĩ, ngộ nhỡ Tô Minh cố ý đào hố bẫy hắn thì sao? Lúc này nếu như Công Tôn Thần ra giá năm tỷ mốt, Tô Minh lập tức không ra giá nữa thì hắn phải bỏ ra năm tỷ mốt để mua về một thứ mà hắn không biết nó là cái gì.Hắn không dám đùa với xác suất này.Cho nên, trong lòng mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉđành phải nín nhịn, chút lý trí này hẳn ít nhất cũng giữ được.Còn về Cơ Khâm thì cảm thấy mức giá hơn năm tỷ để mua về một thứ đồ không biết tên quá là mạo hiểm, hơn nữa một khi móc ra năm tỷ thì sẽ cực kỳ bất lợi cho việc tranh đoạt gốc nhâm sâm nghìn năm sau đây.Suy đi tính lại, gốc nhân sâm nghìn năm kia mới quan trọng."Năm tỷ lần thứ nhất, năm tỷ lần thứ hai, năm tỷ lần thứ ba".Nó đã thuộc về Tô Minh.Diệp Mộ Cấn không nhịn được mà liếc nhìn Tô Minh, trong đôi mắt đẹp đầy sùng bái.Người đàn ông của mình, quá là thông minh.Làm việc cũng bá đạo, bá đạo đến mức khiến trái tim cô ta phải run rẩy.Cô ta lại siêu thích vẻ bá đạo này.Rất nhanh, có người chuyên phụ trách đi xuống để Tô Minh quẹt thẻ.Sau khi quẹt thẻ thành công, lọ thuỷ tinh đựng chất lỏng màu tím đỏ kia được đưa đến tay Tô Minh, anh cất nó vào trong chiếc nhẫn không gian của mình."Có lọ nước Vận Nham này, độ cứng và độ sắc bén của Xích Ảnh Kiếm sẽ lại tăng thêm một bậc nữa rồi", Tô Minh quả thực rất vui vẻ.Quá đáng giá rồi!Đừng nói là năm tỷ, cho dù có là năm mươi tỷ thì anh cũng hời quá rồi, tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số, nếu như có thế gia tăng uy lực của Xích Ảnh Kiếm thì đối với thực lựccủa anh mà nói là một bước tiến vượt bậc."Sau đây, đến màn trình diễn đặc sắc nhất của buổi đấu giá ngày hôm nay, cũng là món đấu giá cuối cùng", một giây tiếp theo, giọng nói của Tiêu Nhược Dư lại vang lên, đến cả chất giọng biếng nhác vừa rồi cũng đã thay đổi mang theo chút phấn khích và có sức sống.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Giống như Công Tôn Thần, hắn đã thấy sợ, ba trăm triệunăm trăm triệu thì hắn dám chơi, nhưng đùng một cái lên đến năm tỷ thì hắn cũng phải thận trọng, đây không phải con số nhỏ đâu!Hắn đang nghĩ, ngộ nhỡ Tô Minh cố ý đào hố bẫy hắn thì sao? Lúc này nếu như Công Tôn Thần ra giá năm tỷ mốt, Tô Minh lập tức không ra giá nữa thì hắn phải bỏ ra năm tỷ mốt để mua về một thứ mà hắn không biết nó là cái gì.Hắn không dám đùa với xác suất này.Cho nên, trong lòng mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉđành phải nín nhịn, chút lý trí này hẳn ít nhất cũng giữ được.Còn về Cơ Khâm thì cảm thấy mức giá hơn năm tỷ để mua về một thứ đồ không biết tên quá là mạo hiểm, hơn nữa một khi móc ra năm tỷ thì sẽ cực kỳ bất lợi cho việc tranh đoạt gốc nhâm sâm nghìn năm sau đây.Suy đi tính lại, gốc nhân sâm nghìn năm kia mới quan trọng."Năm tỷ lần thứ nhất, năm tỷ lần thứ hai, năm tỷ lần thứ ba".Nó đã thuộc về Tô Minh.Diệp Mộ Cấn không nhịn được mà liếc nhìn Tô Minh, trong đôi mắt đẹp đầy sùng bái.Người đàn ông của mình, quá là thông minh.Làm việc cũng bá đạo, bá đạo đến mức khiến trái tim cô ta phải run rẩy.Cô ta lại siêu thích vẻ bá đạo này.Rất nhanh, có người chuyên phụ trách đi xuống để Tô Minh quẹt thẻ.Sau khi quẹt thẻ thành công, lọ thuỷ tinh đựng chất lỏng màu tím đỏ kia được đưa đến tay Tô Minh, anh cất nó vào trong chiếc nhẫn không gian của mình."Có lọ nước Vận Nham này, độ cứng và độ sắc bén của Xích Ảnh Kiếm sẽ lại tăng thêm một bậc nữa rồi", Tô Minh quả thực rất vui vẻ.Quá đáng giá rồi!Đừng nói là năm tỷ, cho dù có là năm mươi tỷ thì anh cũng hời quá rồi, tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số, nếu như có thế gia tăng uy lực của Xích Ảnh Kiếm thì đối với thực lựccủa anh mà nói là một bước tiến vượt bậc."Sau đây, đến màn trình diễn đặc sắc nhất của buổi đấu giá ngày hôm nay, cũng là món đấu giá cuối cùng", một giây tiếp theo, giọng nói của Tiêu Nhược Dư lại vang lên, đến cả chất giọng biếng nhác vừa rồi cũng đã thay đổi mang theo chút phấn khích và có sức sống.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Giống như Công Tôn Thần, hắn đã thấy sợ, ba trăm triệunăm trăm triệu thì hắn dám chơi, nhưng đùng một cái lên đến năm tỷ thì hắn cũng phải thận trọng, đây không phải con số nhỏ đâu!Hắn đang nghĩ, ngộ nhỡ Tô Minh cố ý đào hố bẫy hắn thì sao? Lúc này nếu như Công Tôn Thần ra giá năm tỷ mốt, Tô Minh lập tức không ra giá nữa thì hắn phải bỏ ra năm tỷ mốt để mua về một thứ mà hắn không biết nó là cái gì.Hắn không dám đùa với xác suất này.Cho nên, trong lòng mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉđành phải nín nhịn, chút lý trí này hẳn ít nhất cũng giữ được.Còn về Cơ Khâm thì cảm thấy mức giá hơn năm tỷ để mua về một thứ đồ không biết tên quá là mạo hiểm, hơn nữa một khi móc ra năm tỷ thì sẽ cực kỳ bất lợi cho việc tranh đoạt gốc nhâm sâm nghìn năm sau đây.Suy đi tính lại, gốc nhân sâm nghìn năm kia mới quan trọng."Năm tỷ lần thứ nhất, năm tỷ lần thứ hai, năm tỷ lần thứ ba".Nó đã thuộc về Tô Minh.Diệp Mộ Cấn không nhịn được mà liếc nhìn Tô Minh, trong đôi mắt đẹp đầy sùng bái.Người đàn ông của mình, quá là thông minh.Làm việc cũng bá đạo, bá đạo đến mức khiến trái tim cô ta phải run rẩy.Cô ta lại siêu thích vẻ bá đạo này.Rất nhanh, có người chuyên phụ trách đi xuống để Tô Minh quẹt thẻ.Sau khi quẹt thẻ thành công, lọ thuỷ tinh đựng chất lỏng màu tím đỏ kia được đưa đến tay Tô Minh, anh cất nó vào trong chiếc nhẫn không gian của mình."Có lọ nước Vận Nham này, độ cứng và độ sắc bén của Xích Ảnh Kiếm sẽ lại tăng thêm một bậc nữa rồi", Tô Minh quả thực rất vui vẻ.Quá đáng giá rồi!Đừng nói là năm tỷ, cho dù có là năm mươi tỷ thì anh cũng hời quá rồi, tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số, nếu như có thế gia tăng uy lực của Xích Ảnh Kiếm thì đối với thực lựccủa anh mà nói là một bước tiến vượt bậc."Sau đây, đến màn trình diễn đặc sắc nhất của buổi đấu giá ngày hôm nay, cũng là món đấu giá cuối cùng", một giây tiếp theo, giọng nói của Tiêu Nhược Dư lại vang lên, đến cả chất giọng biếng nhác vừa rồi cũng đã thay đổi mang theo chút phấn khích và có sức sống.