Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 178: Kinh Ngạc Quá!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hàn thiết nặng này tuyệt đối là thứ đồ tốt, nếu như có thể dung hợp vào trong Xích Ảnh Kiếm của mình thì chắc chắn có thể tăng thêm một bậc uy lực nữa.Mặt Diệp Mộ Cẩn khẽ biến sắc, thấp giọng mắng một tiếng: "Đáng chết!!!"Cô ta vẫn còn những bảo vật khác, còn một số bảo vật cực kỳ quý giá, ví như cuốn sổ tay còn sót lại của một tu giả võ đạo cực kỳ hùng mạnh thời xưa,cũng chính là một vật chí bảo.Đáng tiếc cũng không thể so được với miếng Hàn thiết nặng này.Nhìn ánh mắt của Tiêu Nhược Dư là hiếu, giờ khắc này ánh mắt của cô ta nhìn về phía Công Tôn Thần đã lấp lánh hẳn lên."Nhà Công Tôn thế mà còn giấu được một miếng Hàn Thiết nặng, quả là khiến người ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác", Cơ Khâm mỉm cười nói, trong tiếng cười mang theo cơn tức giận rất rõ ràng.Cơ Khâm và Diệp Mộ Cẩn đều giống nhau, trên thực tế cũng đã chuẩn bị những bảo vật khác.Nhưng đều không thể sánhNhưng đều không thể sánh được với Hàn thiết nặng.Cơ Khâm có chút không vui, hắn đích thân đến đây vậy mà lại phải tay không ra về sao?!"Cậu Cơ quá khen", Công Tôn Thần khẽ mỉm cười, ít nhiều có chút đắc ý.Tối nay, hắn chắc chắn là người thắng cuộc.Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh bên này: "Cậu Tô, cô Diệp, sao không tiếp tục ra giá đi?”Vả măt!Cú vả mặt nặng nề!Công Tôn Thần cảm thấy mở mày mở mặt, sung sướng phát điên.Nhất là khi nhìn thấy gương mặt phẫn nộ pha lẫn không cam tâm của Diệp Mộ Cẩn."Tức chết em rồi", Diệp Mộ Cẩn nghiến răng ken két: "Tô Minh, em! em khiến anh thất vọng rồi! ".Tô Minh chỉ mỉm cười.Diệp Mộ Cấn có chút ảo giác kỳ lạ, chẳng lẽ Tô Minh còn có chiêu cuối?"Anh cho rằng mình đã thắng rồi à?", đúng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng mọi việc đã ngã ngũ thì Thẩm Tịch lại mở miệng nói: "Tôi thêm một thanh Linh khí".Cái gì?Lời của Thẩm Tịch vừa dứt.Cả căn phòng đều yên ắng hết lại, chỉ còn lại một vài tiếng nuốt nước bọt lác đác.Kinh ngạc quá!!!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hàn thiết nặng này tuyệt đối là thứ đồ tốt, nếu như có thể dung hợp vào trong Xích Ảnh Kiếm của mình thì chắc chắn có thể tăng thêm một bậc uy lực nữa.Mặt Diệp Mộ Cẩn khẽ biến sắc, thấp giọng mắng một tiếng: "Đáng chết!!!"Cô ta vẫn còn những bảo vật khác, còn một số bảo vật cực kỳ quý giá, ví như cuốn sổ tay còn sót lại của một tu giả võ đạo cực kỳ hùng mạnh thời xưa,cũng chính là một vật chí bảo.Đáng tiếc cũng không thể so được với miếng Hàn thiết nặng này.Nhìn ánh mắt của Tiêu Nhược Dư là hiếu, giờ khắc này ánh mắt của cô ta nhìn về phía Công Tôn Thần đã lấp lánh hẳn lên."Nhà Công Tôn thế mà còn giấu được một miếng Hàn Thiết nặng, quả là khiến người ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác", Cơ Khâm mỉm cười nói, trong tiếng cười mang theo cơn tức giận rất rõ ràng.Cơ Khâm và Diệp Mộ Cẩn đều giống nhau, trên thực tế cũng đã chuẩn bị những bảo vật khác.Nhưng đều không thể sánhNhưng đều không thể sánh được với Hàn thiết nặng.Cơ Khâm có chút không vui, hắn đích thân đến đây vậy mà lại phải tay không ra về sao?!"Cậu Cơ quá khen", Công Tôn Thần khẽ mỉm cười, ít nhiều có chút đắc ý.Tối nay, hắn chắc chắn là người thắng cuộc.Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh bên này: "Cậu Tô, cô Diệp, sao không tiếp tục ra giá đi?”Vả măt!Cú vả mặt nặng nề!Công Tôn Thần cảm thấy mở mày mở mặt, sung sướng phát điên.Nhất là khi nhìn thấy gương mặt phẫn nộ pha lẫn không cam tâm của Diệp Mộ Cẩn."Tức chết em rồi", Diệp Mộ Cẩn nghiến răng ken két: "Tô Minh, em! em khiến anh thất vọng rồi! ".Tô Minh chỉ mỉm cười.Diệp Mộ Cấn có chút ảo giác kỳ lạ, chẳng lẽ Tô Minh còn có chiêu cuối?"Anh cho rằng mình đã thắng rồi à?", đúng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng mọi việc đã ngã ngũ thì Thẩm Tịch lại mở miệng nói: "Tôi thêm một thanh Linh khí".Cái gì?Lời của Thẩm Tịch vừa dứt.Cả căn phòng đều yên ắng hết lại, chỉ còn lại một vài tiếng nuốt nước bọt lác đác.Kinh ngạc quá!!!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hàn thiết nặng này tuyệt đối là thứ đồ tốt, nếu như có thể dung hợp vào trong Xích Ảnh Kiếm của mình thì chắc chắn có thể tăng thêm một bậc uy lực nữa.Mặt Diệp Mộ Cẩn khẽ biến sắc, thấp giọng mắng một tiếng: "Đáng chết!!!"Cô ta vẫn còn những bảo vật khác, còn một số bảo vật cực kỳ quý giá, ví như cuốn sổ tay còn sót lại của một tu giả võ đạo cực kỳ hùng mạnh thời xưa,cũng chính là một vật chí bảo.Đáng tiếc cũng không thể so được với miếng Hàn thiết nặng này.Nhìn ánh mắt của Tiêu Nhược Dư là hiếu, giờ khắc này ánh mắt của cô ta nhìn về phía Công Tôn Thần đã lấp lánh hẳn lên."Nhà Công Tôn thế mà còn giấu được một miếng Hàn Thiết nặng, quả là khiến người ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác", Cơ Khâm mỉm cười nói, trong tiếng cười mang theo cơn tức giận rất rõ ràng.Cơ Khâm và Diệp Mộ Cẩn đều giống nhau, trên thực tế cũng đã chuẩn bị những bảo vật khác.Nhưng đều không thể sánhNhưng đều không thể sánh được với Hàn thiết nặng.Cơ Khâm có chút không vui, hắn đích thân đến đây vậy mà lại phải tay không ra về sao?!"Cậu Cơ quá khen", Công Tôn Thần khẽ mỉm cười, ít nhiều có chút đắc ý.Tối nay, hắn chắc chắn là người thắng cuộc.Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh bên này: "Cậu Tô, cô Diệp, sao không tiếp tục ra giá đi?”Vả măt!Cú vả mặt nặng nề!Công Tôn Thần cảm thấy mở mày mở mặt, sung sướng phát điên.Nhất là khi nhìn thấy gương mặt phẫn nộ pha lẫn không cam tâm của Diệp Mộ Cẩn."Tức chết em rồi", Diệp Mộ Cẩn nghiến răng ken két: "Tô Minh, em! em khiến anh thất vọng rồi! ".Tô Minh chỉ mỉm cười.Diệp Mộ Cấn có chút ảo giác kỳ lạ, chẳng lẽ Tô Minh còn có chiêu cuối?"Anh cho rằng mình đã thắng rồi à?", đúng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng mọi việc đã ngã ngũ thì Thẩm Tịch lại mở miệng nói: "Tôi thêm một thanh Linh khí".Cái gì?Lời của Thẩm Tịch vừa dứt.Cả căn phòng đều yên ắng hết lại, chỉ còn lại một vài tiếng nuốt nước bọt lác đác.Kinh ngạc quá!!!