Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 187: Một Tên Cuồng Võ Đạo

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấm Tịch sây sẩm mặt mày.Vương Đạo Khánh là cảnhgiới tông sư hậu kỳ, hơn nữa nghe nói thực lực còn cao hơn cảnh giới.Đánh bại được Vương Đạo Khánh đã cho thấy thực lực của Tô Minh, không chừng anh đã ở cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.Lẽ nào thực lực của tên rác rưởi ti tiện này còn cao hơn cả ông Hạc?Ông Hạc là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong, đương nhiên thực lực của ông ta cũng cao hơn cảnh giới, hơn nữa vì liên quan đến chị gái mà ông Hạc tu luyện 2 loại võ kỹ tươngđối mạnh!Vẻ mặt ông Hạc không thay đổi mà gật đầu: "Cũng vì vậy mà tôi đã thông báo cho Thẩm chó hoang rồi, hắn đã ngồi trực thăng đến đây, bây giờ hẳn cũng sắp đến rồi."Ông cũng không chắc chắn có thể đánh bại được hắn?", Thẩm Tịch kinh ngạc."Chắc chắn thì có nhưng dù sao nơi này cũng là Đế Thành, chẳng may tôi và Tô Minh đều không làm gì được nhau thì đến lúc đó, đứa con gái dòng chính nhà họ Diệp phái người đến giúp Tô Minh thì sao? Như vậy thì cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm"."Cũng đúng.Chỉ là gọi Thấm Dã đến đây có phải hơi quá rồi không? Tên nhóc đó mà cũng đáng để Thẩm chó điên phải ra tay?"Thấm Tịch không biết phải nói gì.Thẩm Dã rất nổi tiếng ở Ma Thành, được gọi là Thẩm chó điên, cũng là anh họ của Thẩm Tịch.Thần kinh của tên này không được bình thường cho lắm.Hắn là một tên cuồng võ đạo, ngoại trừ võ đạo ra thì không biết gì khác, hơn nữa vô cùng khát máu, tàn nhẫn.Nếu không phải vì hắn quá mạnh, có giá trị nhất định thì Thẩm Tịch đã sớm tống cổ tên chó điên hay gây chuyện này ra khỏi nhà họ Thấm rồi.ở Ma Thành, Thẩm Dã đã gây họa lớn không dưới 10 lần, giết không biết bao nhiêu người có máu mặt, thực sự là một tên biến thái chuyên lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi, mỗi lần Thấm Tịch đều phải ra mặt dẹp chuyện cho hắn, khiến Thẩm Tịch không lúc nào không lo lắng.Đương nhiên, Thấm Dã hay gây chuyện nhưng uy danh cũng hiến hách,.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấm Tịch sây sẩm mặt mày.Vương Đạo Khánh là cảnhgiới tông sư hậu kỳ, hơn nữa nghe nói thực lực còn cao hơn cảnh giới.Đánh bại được Vương Đạo Khánh đã cho thấy thực lực của Tô Minh, không chừng anh đã ở cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.Lẽ nào thực lực của tên rác rưởi ti tiện này còn cao hơn cả ông Hạc?Ông Hạc là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong, đương nhiên thực lực của ông ta cũng cao hơn cảnh giới, hơn nữa vì liên quan đến chị gái mà ông Hạc tu luyện 2 loại võ kỹ tươngđối mạnh!Vẻ mặt ông Hạc không thay đổi mà gật đầu: "Cũng vì vậy mà tôi đã thông báo cho Thẩm chó hoang rồi, hắn đã ngồi trực thăng đến đây, bây giờ hẳn cũng sắp đến rồi."Ông cũng không chắc chắn có thể đánh bại được hắn?", Thẩm Tịch kinh ngạc."Chắc chắn thì có nhưng dù sao nơi này cũng là Đế Thành, chẳng may tôi và Tô Minh đều không làm gì được nhau thì đến lúc đó, đứa con gái dòng chính nhà họ Diệp phái người đến giúp Tô Minh thì sao? Như vậy thì cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm"."Cũng đúng.Chỉ là gọi Thấm Dã đến đây có phải hơi quá rồi không? Tên nhóc đó mà cũng đáng để Thẩm chó điên phải ra tay?"Thấm Tịch không biết phải nói gì.Thẩm Dã rất nổi tiếng ở Ma Thành, được gọi là Thẩm chó điên, cũng là anh họ của Thẩm Tịch.Thần kinh của tên này không được bình thường cho lắm.Hắn là một tên cuồng võ đạo, ngoại trừ võ đạo ra thì không biết gì khác, hơn nữa vô cùng khát máu, tàn nhẫn.Nếu không phải vì hắn quá mạnh, có giá trị nhất định thì Thẩm Tịch đã sớm tống cổ tên chó điên hay gây chuyện này ra khỏi nhà họ Thấm rồi.ở Ma Thành, Thẩm Dã đã gây họa lớn không dưới 10 lần, giết không biết bao nhiêu người có máu mặt, thực sự là một tên biến thái chuyên lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi, mỗi lần Thấm Tịch đều phải ra mặt dẹp chuyện cho hắn, khiến Thẩm Tịch không lúc nào không lo lắng.Đương nhiên, Thấm Dã hay gây chuyện nhưng uy danh cũng hiến hách,.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấm Tịch sây sẩm mặt mày.Vương Đạo Khánh là cảnhgiới tông sư hậu kỳ, hơn nữa nghe nói thực lực còn cao hơn cảnh giới.Đánh bại được Vương Đạo Khánh đã cho thấy thực lực của Tô Minh, không chừng anh đã ở cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.Lẽ nào thực lực của tên rác rưởi ti tiện này còn cao hơn cả ông Hạc?Ông Hạc là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong, đương nhiên thực lực của ông ta cũng cao hơn cảnh giới, hơn nữa vì liên quan đến chị gái mà ông Hạc tu luyện 2 loại võ kỹ tươngđối mạnh!Vẻ mặt ông Hạc không thay đổi mà gật đầu: "Cũng vì vậy mà tôi đã thông báo cho Thẩm chó hoang rồi, hắn đã ngồi trực thăng đến đây, bây giờ hẳn cũng sắp đến rồi."Ông cũng không chắc chắn có thể đánh bại được hắn?", Thẩm Tịch kinh ngạc."Chắc chắn thì có nhưng dù sao nơi này cũng là Đế Thành, chẳng may tôi và Tô Minh đều không làm gì được nhau thì đến lúc đó, đứa con gái dòng chính nhà họ Diệp phái người đến giúp Tô Minh thì sao? Như vậy thì cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm"."Cũng đúng.Chỉ là gọi Thấm Dã đến đây có phải hơi quá rồi không? Tên nhóc đó mà cũng đáng để Thẩm chó điên phải ra tay?"Thấm Tịch không biết phải nói gì.Thẩm Dã rất nổi tiếng ở Ma Thành, được gọi là Thẩm chó điên, cũng là anh họ của Thẩm Tịch.Thần kinh của tên này không được bình thường cho lắm.Hắn là một tên cuồng võ đạo, ngoại trừ võ đạo ra thì không biết gì khác, hơn nữa vô cùng khát máu, tàn nhẫn.Nếu không phải vì hắn quá mạnh, có giá trị nhất định thì Thẩm Tịch đã sớm tống cổ tên chó điên hay gây chuyện này ra khỏi nhà họ Thấm rồi.ở Ma Thành, Thẩm Dã đã gây họa lớn không dưới 10 lần, giết không biết bao nhiêu người có máu mặt, thực sự là một tên biến thái chuyên lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi, mỗi lần Thấm Tịch đều phải ra mặt dẹp chuyện cho hắn, khiến Thẩm Tịch không lúc nào không lo lắng.Đương nhiên, Thấm Dã hay gây chuyện nhưng uy danh cũng hiến hách,.

Chương 187: Một Tên Cuồng Võ Đạo