Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 203
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng cũng vô dụng."Két két! "Nền đá cấm thạch nhanh chóng bị nứt toác.Trên mặt đất xuất hiện một vết xước sâu và dài, ước chừng hơn chục mét.Thẩm Dã bị kéo đi hơn mười mét khó khăn lắm mới có thế dừng lại."Không tồi", Tô Minh mở miệng nói, tán thưởng một câu.Anh vừa đáp trả một búa, bán bộ Thiên Vị liền chết trongnháy mắt, căn bản không thể nào bắt được, nhưng Thẩm Dã lại có thể bắt được, tuy rằng hơi chật vật.Thẩm Dã nhe răng nghiến lợi, như thể sắp ăn thịt người uống máu người.Tô Minh không tán thưởng hắn thì thôi, lời tán thưởng của anh làm cho hắn cảm nhận được sự sỉ nhục mãnh liệt.Xung quanh.Đám người vây xung quanh, đã sớm trở nên trầm mặc, giống hệt người chết.Quá sợ hãi, quá kinh khủng!Ngay cả Thấm chó hoang đều! Đều không phải là đối thủ của Tô Minh sao?Cơ Khâm - người chưa bao giờ coi trọng Tô Minh, ánh mắt của hắn ta đã nghiêm nghị đến mức không thế tưởng tượng nổi.Lạc Phong chỉ biết lắc đầu thật mạnh, cảm thấy thế giới quan như sụp đổ."Tại sao có thể như vậy?", Thẩm Tịch rốt cuộc cũng sợ hãi, cái loại sợ hãi này phát ra từ trong xương, đáy lòng còn có một CO hoi hận mãnh liệt, không nên trêu chọc Tô Minh.Ngay cả Thẩm Dã cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Cơ thể hắn run rẩy, muốn chạy trốn, thừa dịp Thấm chó hoang còn có thể chống cự một lúc, hắn vội vàng chạy trốn!Nhưng hắn vừa mới có ý nghĩ này, thân thể không tự chủ run lên, hắn cảm nhận được khí tức của Tô Minh khóa chặt lấy mình."Cậu Thấm không cần nghĩ đến chuyện tháo chạy, haha, nếu không, tôi không ngại đánh chếtanh ngay bây giờ đâu", Tô Minh liếc nhìn Thẩm Tịch, thản nhiên nói.Cả người Thẩm Tịch lạnh như băng, hắn có trực giác Tô Minh không phải đang nói giỡn, mà là thật sự có thế làm được.Hắn không dám động đậy, chỉ có thế đứng nhìn và đặt niềm hy vọng vào Thẩm Dã, chỉ khi Thẩm Dã đánh bại được Tô Minh thì hắn mới có thể giữ được tính mạng."Thẩm Dã, giết anh ta đi!!! Chỉ cần giết được anh ta! Anh muốn cái gì, tôi sẽ cho cái đó, anh có thế tùy ý làm loạn ở Ma Thành một năm!", Thẩm Tịch điên cuồng gào âm lên.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng cũng vô dụng."Két két! "Nền đá cấm thạch nhanh chóng bị nứt toác.Trên mặt đất xuất hiện một vết xước sâu và dài, ước chừng hơn chục mét.Thẩm Dã bị kéo đi hơn mười mét khó khăn lắm mới có thế dừng lại."Không tồi", Tô Minh mở miệng nói, tán thưởng một câu.Anh vừa đáp trả một búa, bán bộ Thiên Vị liền chết trongnháy mắt, căn bản không thể nào bắt được, nhưng Thẩm Dã lại có thể bắt được, tuy rằng hơi chật vật.Thẩm Dã nhe răng nghiến lợi, như thể sắp ăn thịt người uống máu người.Tô Minh không tán thưởng hắn thì thôi, lời tán thưởng của anh làm cho hắn cảm nhận được sự sỉ nhục mãnh liệt.Xung quanh.Đám người vây xung quanh, đã sớm trở nên trầm mặc, giống hệt người chết.Quá sợ hãi, quá kinh khủng!Ngay cả Thấm chó hoang đều! Đều không phải là đối thủ của Tô Minh sao?Cơ Khâm - người chưa bao giờ coi trọng Tô Minh, ánh mắt của hắn ta đã nghiêm nghị đến mức không thế tưởng tượng nổi.Lạc Phong chỉ biết lắc đầu thật mạnh, cảm thấy thế giới quan như sụp đổ."Tại sao có thể như vậy?", Thẩm Tịch rốt cuộc cũng sợ hãi, cái loại sợ hãi này phát ra từ trong xương, đáy lòng còn có một CO hoi hận mãnh liệt, không nên trêu chọc Tô Minh.Ngay cả Thẩm Dã cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Cơ thể hắn run rẩy, muốn chạy trốn, thừa dịp Thấm chó hoang còn có thể chống cự một lúc, hắn vội vàng chạy trốn!Nhưng hắn vừa mới có ý nghĩ này, thân thể không tự chủ run lên, hắn cảm nhận được khí tức của Tô Minh khóa chặt lấy mình."Cậu Thấm không cần nghĩ đến chuyện tháo chạy, haha, nếu không, tôi không ngại đánh chếtanh ngay bây giờ đâu", Tô Minh liếc nhìn Thẩm Tịch, thản nhiên nói.Cả người Thẩm Tịch lạnh như băng, hắn có trực giác Tô Minh không phải đang nói giỡn, mà là thật sự có thế làm được.Hắn không dám động đậy, chỉ có thế đứng nhìn và đặt niềm hy vọng vào Thẩm Dã, chỉ khi Thẩm Dã đánh bại được Tô Minh thì hắn mới có thể giữ được tính mạng."Thẩm Dã, giết anh ta đi!!! Chỉ cần giết được anh ta! Anh muốn cái gì, tôi sẽ cho cái đó, anh có thế tùy ý làm loạn ở Ma Thành một năm!", Thẩm Tịch điên cuồng gào âm lên.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng cũng vô dụng."Két két! "Nền đá cấm thạch nhanh chóng bị nứt toác.Trên mặt đất xuất hiện một vết xước sâu và dài, ước chừng hơn chục mét.Thẩm Dã bị kéo đi hơn mười mét khó khăn lắm mới có thế dừng lại."Không tồi", Tô Minh mở miệng nói, tán thưởng một câu.Anh vừa đáp trả một búa, bán bộ Thiên Vị liền chết trongnháy mắt, căn bản không thể nào bắt được, nhưng Thẩm Dã lại có thể bắt được, tuy rằng hơi chật vật.Thẩm Dã nhe răng nghiến lợi, như thể sắp ăn thịt người uống máu người.Tô Minh không tán thưởng hắn thì thôi, lời tán thưởng của anh làm cho hắn cảm nhận được sự sỉ nhục mãnh liệt.Xung quanh.Đám người vây xung quanh, đã sớm trở nên trầm mặc, giống hệt người chết.Quá sợ hãi, quá kinh khủng!Ngay cả Thấm chó hoang đều! Đều không phải là đối thủ của Tô Minh sao?Cơ Khâm - người chưa bao giờ coi trọng Tô Minh, ánh mắt của hắn ta đã nghiêm nghị đến mức không thế tưởng tượng nổi.Lạc Phong chỉ biết lắc đầu thật mạnh, cảm thấy thế giới quan như sụp đổ."Tại sao có thể như vậy?", Thẩm Tịch rốt cuộc cũng sợ hãi, cái loại sợ hãi này phát ra từ trong xương, đáy lòng còn có một CO hoi hận mãnh liệt, không nên trêu chọc Tô Minh.Ngay cả Thẩm Dã cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Cơ thể hắn run rẩy, muốn chạy trốn, thừa dịp Thấm chó hoang còn có thể chống cự một lúc, hắn vội vàng chạy trốn!Nhưng hắn vừa mới có ý nghĩ này, thân thể không tự chủ run lên, hắn cảm nhận được khí tức của Tô Minh khóa chặt lấy mình."Cậu Thấm không cần nghĩ đến chuyện tháo chạy, haha, nếu không, tôi không ngại đánh chếtanh ngay bây giờ đâu", Tô Minh liếc nhìn Thẩm Tịch, thản nhiên nói.Cả người Thẩm Tịch lạnh như băng, hắn có trực giác Tô Minh không phải đang nói giỡn, mà là thật sự có thế làm được.Hắn không dám động đậy, chỉ có thế đứng nhìn và đặt niềm hy vọng vào Thẩm Dã, chỉ khi Thẩm Dã đánh bại được Tô Minh thì hắn mới có thể giữ được tính mạng."Thẩm Dã, giết anh ta đi!!! Chỉ cần giết được anh ta! Anh muốn cái gì, tôi sẽ cho cái đó, anh có thế tùy ý làm loạn ở Ma Thành một năm!", Thẩm Tịch điên cuồng gào âm lên.