Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 212: Độc Ác Đến Tận Xương Tuỷ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Nói tới nói lui, cậu Cơ vẫn không bằng lòng quỳ xuống để cứu mạng cậu Thẩm, xem ra đầu gối của cậu Cơ quả thực dát vàng, mạng của cậu Thấm có đáng là gì? Không đáng giá bằng đầu gối dát vàng của cậu Cơ!", Tô Minh châm chọc, bỗng nhiên nhấc thanh Xích Ảnh Kiếm lên.Xích Ảnh Kiếm đó hoá thành một đường kiếm sắc lạnh rơi xuống phía trước cổ của Thẩm Tich.Chỉ cách một milimet, mũi kiếm đã gần như chạm vào cổ của Thấm Tịch.Thẩm Tịch như thể đã cảm nhận được hơi thở chết chóc, cảm nhận được sự băng lạnh của lưỡi kiếm.Bị doạ cho toàn thân run lên bần bật đến nỗi tè cả ra quần.Đúng vậy.Nếu như nói, sự sợ hãi, khủng hoảng, cầu xin trước đó còn có vài phần giả bộ để được sống tiếp, như vậy, giờ khắc này, là thực sự đã bị doạ cho sợ đến vỡ tim ra rồi."Tha cho tôi, tha cho tôi, tha cho tôi! ", mùi nước tiểu bay ra khắp nơi, Thẩm Tịch dập đầu điên cuồng.Chỉ có thực sự cảm nhận được hơi thở chết chóc đến gần mới biết được nó tuyệt vọng đến mức nào, mới biết được sống là một điều tuyệt vời biết bao."Cơ Khâm, cứu tôi!!! Anh không cứu tôi, nhà họ Thẩm và anh sẽ đối đầu đến chết không thôi! Tôi đảm bảo! Anh không cứu tôi, anh chính là hung thủ giết người, chị của tôi sẽ không tha cho anh, a a! ".Thấm Tịch bị doạ cho sợđến mức tè ra quần, mất hết kiểm soát, phát điên.Vì để được sống, cả người hắn đã hoá điên, phẫn nộ gào thét về phía Cơ Khâm."Ha ha! ", Diệp Mộ Cẩn bật cười thành tiếng.Nhìn thấy bộ dạng Cơ Khâm như vậy.Thực là vui đến muốn vỗ tay."Đáng đời, tên nhóc đó anh có thể chọc vào được sao?", Công Tôn Thần lau mồ hôi trên trán, cười trên nỗi đau của người khác.Hắn từng ở nhà họ Lam bị Tô Minh sỉ nhục như chó, trong lòng vẫn luôn ám ảnh không thôi, bây giờ nhìn thấy Cơ Khâm thế này, thân phận địa vị còn cao hơn mình mà cũng bị Tô Minh đùa cợt thành như vậy, trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn nhiều rồi."Cậu Tô, mong anh tha cho cậu Thẩm!", một giây sau, Cơ Khâm rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, hít sâu một hơi, chân trái khẽ cong, quỳ trên mặt đất, một chân quỳ trên đất, hai tay chắp vào nhau.Cơ Khâm cúi thấp đầu, trong ánh mắt ngập vẻ độc ác.Độc ác đến tận xương tuỷ.Hắn ta đâu từng bị sỉ nhục như vậy?!Cơ Khâm nghiến chặt răng, hai hàm răng như muốn gãy ra."Phù phù phù! ”, Thẩm Tịch thở phào một hơi, cả người như thể được sống lại, bỗng dưng muốn bật khóc thật to."Chẳng có ý gì, còn tướng là những năm này ở Huyền Linh Sơn học được cái gì chứ, không ngờ được cũng chỉ thế này”,Diệp Mộ Cẩn châm chọc một câu.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Nói tới nói lui, cậu Cơ vẫn không bằng lòng quỳ xuống để cứu mạng cậu Thẩm, xem ra đầu gối của cậu Cơ quả thực dát vàng, mạng của cậu Thấm có đáng là gì? Không đáng giá bằng đầu gối dát vàng của cậu Cơ!", Tô Minh châm chọc, bỗng nhiên nhấc thanh Xích Ảnh Kiếm lên.Xích Ảnh Kiếm đó hoá thành một đường kiếm sắc lạnh rơi xuống phía trước cổ của Thẩm Tich.Chỉ cách một milimet, mũi kiếm đã gần như chạm vào cổ của Thấm Tịch.Thẩm Tịch như thể đã cảm nhận được hơi thở chết chóc, cảm nhận được sự băng lạnh của lưỡi kiếm.Bị doạ cho toàn thân run lên bần bật đến nỗi tè cả ra quần.Đúng vậy.Nếu như nói, sự sợ hãi, khủng hoảng, cầu xin trước đó còn có vài phần giả bộ để được sống tiếp, như vậy, giờ khắc này, là thực sự đã bị doạ cho sợ đến vỡ tim ra rồi."Tha cho tôi, tha cho tôi, tha cho tôi! ", mùi nước tiểu bay ra khắp nơi, Thẩm Tịch dập đầu điên cuồng.Chỉ có thực sự cảm nhận được hơi thở chết chóc đến gần mới biết được nó tuyệt vọng đến mức nào, mới biết được sống là một điều tuyệt vời biết bao."Cơ Khâm, cứu tôi!!! Anh không cứu tôi, nhà họ Thẩm và anh sẽ đối đầu đến chết không thôi! Tôi đảm bảo! Anh không cứu tôi, anh chính là hung thủ giết người, chị của tôi sẽ không tha cho anh, a a! ".Thấm Tịch bị doạ cho sợđến mức tè ra quần, mất hết kiểm soát, phát điên.Vì để được sống, cả người hắn đã hoá điên, phẫn nộ gào thét về phía Cơ Khâm."Ha ha! ", Diệp Mộ Cẩn bật cười thành tiếng.Nhìn thấy bộ dạng Cơ Khâm như vậy.Thực là vui đến muốn vỗ tay."Đáng đời, tên nhóc đó anh có thể chọc vào được sao?", Công Tôn Thần lau mồ hôi trên trán, cười trên nỗi đau của người khác.Hắn từng ở nhà họ Lam bị Tô Minh sỉ nhục như chó, trong lòng vẫn luôn ám ảnh không thôi, bây giờ nhìn thấy Cơ Khâm thế này, thân phận địa vị còn cao hơn mình mà cũng bị Tô Minh đùa cợt thành như vậy, trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn nhiều rồi."Cậu Tô, mong anh tha cho cậu Thẩm!", một giây sau, Cơ Khâm rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, hít sâu một hơi, chân trái khẽ cong, quỳ trên mặt đất, một chân quỳ trên đất, hai tay chắp vào nhau.Cơ Khâm cúi thấp đầu, trong ánh mắt ngập vẻ độc ác.Độc ác đến tận xương tuỷ.Hắn ta đâu từng bị sỉ nhục như vậy?!Cơ Khâm nghiến chặt răng, hai hàm răng như muốn gãy ra."Phù phù phù! ”, Thẩm Tịch thở phào một hơi, cả người như thể được sống lại, bỗng dưng muốn bật khóc thật to."Chẳng có ý gì, còn tướng là những năm này ở Huyền Linh Sơn học được cái gì chứ, không ngờ được cũng chỉ thế này”,Diệp Mộ Cẩn châm chọc một câu.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Nói tới nói lui, cậu Cơ vẫn không bằng lòng quỳ xuống để cứu mạng cậu Thẩm, xem ra đầu gối của cậu Cơ quả thực dát vàng, mạng của cậu Thấm có đáng là gì? Không đáng giá bằng đầu gối dát vàng của cậu Cơ!", Tô Minh châm chọc, bỗng nhiên nhấc thanh Xích Ảnh Kiếm lên.Xích Ảnh Kiếm đó hoá thành một đường kiếm sắc lạnh rơi xuống phía trước cổ của Thẩm Tich.Chỉ cách một milimet, mũi kiếm đã gần như chạm vào cổ của Thấm Tịch.Thẩm Tịch như thể đã cảm nhận được hơi thở chết chóc, cảm nhận được sự băng lạnh của lưỡi kiếm.Bị doạ cho toàn thân run lên bần bật đến nỗi tè cả ra quần.Đúng vậy.Nếu như nói, sự sợ hãi, khủng hoảng, cầu xin trước đó còn có vài phần giả bộ để được sống tiếp, như vậy, giờ khắc này, là thực sự đã bị doạ cho sợ đến vỡ tim ra rồi."Tha cho tôi, tha cho tôi, tha cho tôi! ", mùi nước tiểu bay ra khắp nơi, Thẩm Tịch dập đầu điên cuồng.Chỉ có thực sự cảm nhận được hơi thở chết chóc đến gần mới biết được nó tuyệt vọng đến mức nào, mới biết được sống là một điều tuyệt vời biết bao."Cơ Khâm, cứu tôi!!! Anh không cứu tôi, nhà họ Thẩm và anh sẽ đối đầu đến chết không thôi! Tôi đảm bảo! Anh không cứu tôi, anh chính là hung thủ giết người, chị của tôi sẽ không tha cho anh, a a! ".Thấm Tịch bị doạ cho sợđến mức tè ra quần, mất hết kiểm soát, phát điên.Vì để được sống, cả người hắn đã hoá điên, phẫn nộ gào thét về phía Cơ Khâm."Ha ha! ", Diệp Mộ Cẩn bật cười thành tiếng.Nhìn thấy bộ dạng Cơ Khâm như vậy.Thực là vui đến muốn vỗ tay."Đáng đời, tên nhóc đó anh có thể chọc vào được sao?", Công Tôn Thần lau mồ hôi trên trán, cười trên nỗi đau của người khác.Hắn từng ở nhà họ Lam bị Tô Minh sỉ nhục như chó, trong lòng vẫn luôn ám ảnh không thôi, bây giờ nhìn thấy Cơ Khâm thế này, thân phận địa vị còn cao hơn mình mà cũng bị Tô Minh đùa cợt thành như vậy, trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn nhiều rồi."Cậu Tô, mong anh tha cho cậu Thẩm!", một giây sau, Cơ Khâm rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, hít sâu một hơi, chân trái khẽ cong, quỳ trên mặt đất, một chân quỳ trên đất, hai tay chắp vào nhau.Cơ Khâm cúi thấp đầu, trong ánh mắt ngập vẻ độc ác.Độc ác đến tận xương tuỷ.Hắn ta đâu từng bị sỉ nhục như vậy?!Cơ Khâm nghiến chặt răng, hai hàm răng như muốn gãy ra."Phù phù phù! ”, Thẩm Tịch thở phào một hơi, cả người như thể được sống lại, bỗng dưng muốn bật khóc thật to."Chẳng có ý gì, còn tướng là những năm này ở Huyền Linh Sơn học được cái gì chứ, không ngờ được cũng chỉ thế này”,Diệp Mộ Cẩn châm chọc một câu.

Chương 212: Độc Ác Đến Tận Xương Tuỷ