Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 214: Anh Vậy Mà Lại Giết Hắn!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ra tay là tự sát, Tô Minh ngay cả Thẩm chó hoang còn giết được, nếu một kẻ không có năng lực gì như hắn ra tay thì không chừng sẽ chết thê thảm."Anh Cơ, xin anh, anh! anh đã quỳ xuống rồi thì quan tâm là quỳ một chân hay hai chân làm gì nữa, xin anh cứu người cứu đến cùng! Chỉ cần anh cứu tôi, chúng ta lập tức kết nghĩa anh em, tôi sẽ dùng cả đời để báo đáp anh!", phía xa, Thẩm Tịch lo lắng vội nói.Hiện tại hắn chỉ cầu được sống sót."Được, tôi quỳ hai chân", im lặng một lúc lâu, Cơ Khâm nói, dường như đã thông suốt rồi.Hắn ta còn có thể thế nào nữa?Quỳ một chân cũng đã mất hết thế diện rồi, nếu còn không cứu được Thấm Tịch thì chẳng khác nào tiền mất tật mang.Cơ Khâm quỳ cả 2 chân xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, thầm thề trong lòng: "Tô Minh, Cơ Khâm tao thề nhất đjnh sẽ xẻ thjt róc xương mày.khiến mày phải chịu đựng đau đớn tàn nhẫn nhất trên đời này!""Thế mà quỳ xuống thật, đúng vô vị", tầng ba, Tiêu Nhược Dư cười khẩy.Cô ta thật coi thường Cơ Khâm, một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Cơ sao lại sinh ra một kẻ như hắn ta cơ chứ?"Cậu Tô, như vậy được rồi chứ? Nếu còn chưa đủ thì tôi có thể dập đầu!", Cơ Khâm gào lên, lúc này hắn ta đã bất chấp rồi.Phía xa, Thẩm Tịch vô cùng cảm động, trong lòng thầm nghĩ sau này sống sót rồi thì nhất định phải tận lực báo đáp CơKhâm."Được rồi", Tô Minh nói.Lúc này, Thẩm Tịch cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.Hắn sống sót rồi.Hắn sung sướng đến muốn hét lên: Tôi sông sót rồi!Tất cả những người khác cũng thở phào, cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.Nhưng.Ai cũng không ngờ rằng!Chỉ trong chớp mắt.Tô Minh! lại vung kiếm lên.Xích Ảnh kiếm hóa thành một luồng sáng chết chóc đâm xuyên qua cổ họng Thấm Tịch.Cắt đứt yết hầu hắn.Máu tươi phun ra.Đỏ lòm, cay mắt.Thẩm Tịch ôm lấy cổ họng mình, mắt trợn trừng như muốn lòi cả ra.Hắn không dám tin tưởng.Hắn không cam tâm mà nhìn Tô Minh.Hắn không ngờ rằng Tô Minh lại! nói mà không giữ lời! Anh vậy mà lại giết hắn!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ra tay là tự sát, Tô Minh ngay cả Thẩm chó hoang còn giết được, nếu một kẻ không có năng lực gì như hắn ra tay thì không chừng sẽ chết thê thảm."Anh Cơ, xin anh, anh! anh đã quỳ xuống rồi thì quan tâm là quỳ một chân hay hai chân làm gì nữa, xin anh cứu người cứu đến cùng! Chỉ cần anh cứu tôi, chúng ta lập tức kết nghĩa anh em, tôi sẽ dùng cả đời để báo đáp anh!", phía xa, Thẩm Tịch lo lắng vội nói.Hiện tại hắn chỉ cầu được sống sót."Được, tôi quỳ hai chân", im lặng một lúc lâu, Cơ Khâm nói, dường như đã thông suốt rồi.Hắn ta còn có thể thế nào nữa?Quỳ một chân cũng đã mất hết thế diện rồi, nếu còn không cứu được Thấm Tịch thì chẳng khác nào tiền mất tật mang.Cơ Khâm quỳ cả 2 chân xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, thầm thề trong lòng: "Tô Minh, Cơ Khâm tao thề nhất đjnh sẽ xẻ thjt róc xương mày.khiến mày phải chịu đựng đau đớn tàn nhẫn nhất trên đời này!""Thế mà quỳ xuống thật, đúng vô vị", tầng ba, Tiêu Nhược Dư cười khẩy.Cô ta thật coi thường Cơ Khâm, một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Cơ sao lại sinh ra một kẻ như hắn ta cơ chứ?"Cậu Tô, như vậy được rồi chứ? Nếu còn chưa đủ thì tôi có thể dập đầu!", Cơ Khâm gào lên, lúc này hắn ta đã bất chấp rồi.Phía xa, Thẩm Tịch vô cùng cảm động, trong lòng thầm nghĩ sau này sống sót rồi thì nhất định phải tận lực báo đáp CơKhâm."Được rồi", Tô Minh nói.Lúc này, Thẩm Tịch cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.Hắn sống sót rồi.Hắn sung sướng đến muốn hét lên: Tôi sông sót rồi!Tất cả những người khác cũng thở phào, cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.Nhưng.Ai cũng không ngờ rằng!Chỉ trong chớp mắt.Tô Minh! lại vung kiếm lên.Xích Ảnh kiếm hóa thành một luồng sáng chết chóc đâm xuyên qua cổ họng Thấm Tịch.Cắt đứt yết hầu hắn.Máu tươi phun ra.Đỏ lòm, cay mắt.Thẩm Tịch ôm lấy cổ họng mình, mắt trợn trừng như muốn lòi cả ra.Hắn không dám tin tưởng.Hắn không cam tâm mà nhìn Tô Minh.Hắn không ngờ rằng Tô Minh lại! nói mà không giữ lời! Anh vậy mà lại giết hắn!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ra tay là tự sát, Tô Minh ngay cả Thẩm chó hoang còn giết được, nếu một kẻ không có năng lực gì như hắn ra tay thì không chừng sẽ chết thê thảm."Anh Cơ, xin anh, anh! anh đã quỳ xuống rồi thì quan tâm là quỳ một chân hay hai chân làm gì nữa, xin anh cứu người cứu đến cùng! Chỉ cần anh cứu tôi, chúng ta lập tức kết nghĩa anh em, tôi sẽ dùng cả đời để báo đáp anh!", phía xa, Thẩm Tịch lo lắng vội nói.Hiện tại hắn chỉ cầu được sống sót."Được, tôi quỳ hai chân", im lặng một lúc lâu, Cơ Khâm nói, dường như đã thông suốt rồi.Hắn ta còn có thể thế nào nữa?Quỳ một chân cũng đã mất hết thế diện rồi, nếu còn không cứu được Thấm Tịch thì chẳng khác nào tiền mất tật mang.Cơ Khâm quỳ cả 2 chân xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, thầm thề trong lòng: "Tô Minh, Cơ Khâm tao thề nhất đjnh sẽ xẻ thjt róc xương mày.khiến mày phải chịu đựng đau đớn tàn nhẫn nhất trên đời này!""Thế mà quỳ xuống thật, đúng vô vị", tầng ba, Tiêu Nhược Dư cười khẩy.Cô ta thật coi thường Cơ Khâm, một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Cơ sao lại sinh ra một kẻ như hắn ta cơ chứ?"Cậu Tô, như vậy được rồi chứ? Nếu còn chưa đủ thì tôi có thể dập đầu!", Cơ Khâm gào lên, lúc này hắn ta đã bất chấp rồi.Phía xa, Thẩm Tịch vô cùng cảm động, trong lòng thầm nghĩ sau này sống sót rồi thì nhất định phải tận lực báo đáp CơKhâm."Được rồi", Tô Minh nói.Lúc này, Thẩm Tịch cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.Hắn sống sót rồi.Hắn sung sướng đến muốn hét lên: Tôi sông sót rồi!Tất cả những người khác cũng thở phào, cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.Nhưng.Ai cũng không ngờ rằng!Chỉ trong chớp mắt.Tô Minh! lại vung kiếm lên.Xích Ảnh kiếm hóa thành một luồng sáng chết chóc đâm xuyên qua cổ họng Thấm Tịch.Cắt đứt yết hầu hắn.Máu tươi phun ra.Đỏ lòm, cay mắt.Thẩm Tịch ôm lấy cổ họng mình, mắt trợn trừng như muốn lòi cả ra.Hắn không dám tin tưởng.Hắn không cam tâm mà nhìn Tô Minh.Hắn không ngờ rằng Tô Minh lại! nói mà không giữ lời! Anh vậy mà lại giết hắn!