Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 218: Vô Cùng Nguy Hiểm!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng lúc này.Phía dưới."Ha ha ha! ", sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cấn rời đi, Cơ Khâm mới đứng dậy, gầm rống lên như một kẻ điên, oán độc, phẫn hận, cuồng nộ khiến gương mặt hắn vặn vẹo và trướng đỏ • • • ^ đến cực điểm như muốn rỉ ra máu!"Tô Minh, Cơ Khâm tôi thề nhất định phải khiến anh muốn sống không được, cầu chết chẳng xong”, Cơ Khâm siết chặt nắm đấm Cơ Khâm rời đi."Anh, chúng ta cũng đi thôi", Lạc Thu Thuỷ nói."Thu Thủy, bạn học đại học kia của em mặc dù vượt ngoài mức tưởng tượng, nhưng cậu ta cũng chọc phải họa lớn rồi!", Lạc Phong thở dài: "Anh không dám tưởng tượng nhà họ Thấm sau khi nhận được tin Thẩm Tịch bị giết chết sẽ phẫn nộ đến mức nào đáy? Còn cỏ Thẩm Băng Tuyền!."Lạc Phong càng cau chặt mày: "Hơn nữa, nếu xử lý không tốt, nhà họ Lạc chúng ta cũng sẽ bị liên lụy! Rốt cuộc, nguyên do của đêm nay đều nằm ở em!"Lạc Phong cực kỳ hối hận, đêm nay thực sự không nên dẫn Lạc Thu Thủy theo."Được rồi được rồi, anh, anh đúng là dài dòng, đường đường là con cháu trực hệ của nhà họ Lạc sao lại có thể sợ cái này?”, Lạc Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta cũng trở về Ma Thành thôi, máy bay tư nhân đã đến sân bay rồi".Viện võ đạo nhà họ Diệp."Tô Minh, hai thứ này giao lại cho anh, đêm nay hai thứ này vốn dùng để trao đổi với gốc nhân sâm ngàn năm tuổi kia! ", Diệp Mộ Cấn đưa lại chiếc hộp phong kín cho Tô Minh.Bên trong hộp là một tập tranh trận pháp.Còn có một viên tinh thạch của hung thú.Hung thú là loại thú so với dã thú còn mạnh hơn.Trong xã hội hiện đại, hung thú còn rất ít, hầu như đều cư trútrong núi sâu rừng già ít người lui tới, người bình thường nhìn không thấy, cũng không gặp được, càng không nói đến việc săn bắt chúng.Viên tinh thạch hung thú này của nhà Diệp được truyền lại từ tổ tiên, ông cụ nhà họ Diệp đã nói đây là người đứng đầu nhà họ Diệp đời đầu lưu lại.Trong tinh thạch của hung thú chứa không ít linh khí, là thứ rất có ích đối với tu giả võ đạo, Diệp Mộ Cẩn vốn định giữ lại cho bản thân sử dụng.Đáng tiếc thực lực của cô vẫn luôn không đủ, bởi nguồnnăng lượng linh khí trong tinh thạch quá cuồng bạo, nếu tu giả võ đạo không đủ mạnh, không suy nghĩ kỹ càng mà hấp thụ sẽ bị xung kích dẫn tới thương tổn, cô vốn định đợi vài năm để bản thân dùng, nhưng hiện tại tâm tư này đều đặt trên người Tô Minh.Diệp Mộ Cấn tin rằng, với thực lực của Tô Minh anh nhất định có thể dễ dàng hấp thụ được tinh viên tinh thạch hung thú này."Được", Tô Minh do dự một hồi rồi nhận lấy, anh và nhà họ Diệp đã bị ràng buộc vào một chiến tuyến, hiện tại lại cùng nhà Thẩm và nhà họ Khâm rơi vàotình thế không chết không thôi, cũng có mâu thuẫn với nhà Công Tôn!Nguy hiểm!Vô cùng nguy hiểm!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng lúc này.Phía dưới."Ha ha ha! ", sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cấn rời đi, Cơ Khâm mới đứng dậy, gầm rống lên như một kẻ điên, oán độc, phẫn hận, cuồng nộ khiến gương mặt hắn vặn vẹo và trướng đỏ • • • ^ đến cực điểm như muốn rỉ ra máu!"Tô Minh, Cơ Khâm tôi thề nhất định phải khiến anh muốn sống không được, cầu chết chẳng xong”, Cơ Khâm siết chặt nắm đấm Cơ Khâm rời đi."Anh, chúng ta cũng đi thôi", Lạc Thu Thuỷ nói."Thu Thủy, bạn học đại học kia của em mặc dù vượt ngoài mức tưởng tượng, nhưng cậu ta cũng chọc phải họa lớn rồi!", Lạc Phong thở dài: "Anh không dám tưởng tượng nhà họ Thấm sau khi nhận được tin Thẩm Tịch bị giết chết sẽ phẫn nộ đến mức nào đáy? Còn cỏ Thẩm Băng Tuyền!."Lạc Phong càng cau chặt mày: "Hơn nữa, nếu xử lý không tốt, nhà họ Lạc chúng ta cũng sẽ bị liên lụy! Rốt cuộc, nguyên do của đêm nay đều nằm ở em!"Lạc Phong cực kỳ hối hận, đêm nay thực sự không nên dẫn Lạc Thu Thủy theo."Được rồi được rồi, anh, anh đúng là dài dòng, đường đường là con cháu trực hệ của nhà họ Lạc sao lại có thể sợ cái này?”, Lạc Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta cũng trở về Ma Thành thôi, máy bay tư nhân đã đến sân bay rồi".Viện võ đạo nhà họ Diệp."Tô Minh, hai thứ này giao lại cho anh, đêm nay hai thứ này vốn dùng để trao đổi với gốc nhân sâm ngàn năm tuổi kia! ", Diệp Mộ Cấn đưa lại chiếc hộp phong kín cho Tô Minh.Bên trong hộp là một tập tranh trận pháp.Còn có một viên tinh thạch của hung thú.Hung thú là loại thú so với dã thú còn mạnh hơn.Trong xã hội hiện đại, hung thú còn rất ít, hầu như đều cư trútrong núi sâu rừng già ít người lui tới, người bình thường nhìn không thấy, cũng không gặp được, càng không nói đến việc săn bắt chúng.Viên tinh thạch hung thú này của nhà Diệp được truyền lại từ tổ tiên, ông cụ nhà họ Diệp đã nói đây là người đứng đầu nhà họ Diệp đời đầu lưu lại.Trong tinh thạch của hung thú chứa không ít linh khí, là thứ rất có ích đối với tu giả võ đạo, Diệp Mộ Cẩn vốn định giữ lại cho bản thân sử dụng.Đáng tiếc thực lực của cô vẫn luôn không đủ, bởi nguồnnăng lượng linh khí trong tinh thạch quá cuồng bạo, nếu tu giả võ đạo không đủ mạnh, không suy nghĩ kỹ càng mà hấp thụ sẽ bị xung kích dẫn tới thương tổn, cô vốn định đợi vài năm để bản thân dùng, nhưng hiện tại tâm tư này đều đặt trên người Tô Minh.Diệp Mộ Cấn tin rằng, với thực lực của Tô Minh anh nhất định có thể dễ dàng hấp thụ được tinh viên tinh thạch hung thú này."Được", Tô Minh do dự một hồi rồi nhận lấy, anh và nhà họ Diệp đã bị ràng buộc vào một chiến tuyến, hiện tại lại cùng nhà Thẩm và nhà họ Khâm rơi vàotình thế không chết không thôi, cũng có mâu thuẫn với nhà Công Tôn!Nguy hiểm!Vô cùng nguy hiểm!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng lúc này.Phía dưới."Ha ha ha! ", sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cấn rời đi, Cơ Khâm mới đứng dậy, gầm rống lên như một kẻ điên, oán độc, phẫn hận, cuồng nộ khiến gương mặt hắn vặn vẹo và trướng đỏ • • • ^ đến cực điểm như muốn rỉ ra máu!"Tô Minh, Cơ Khâm tôi thề nhất định phải khiến anh muốn sống không được, cầu chết chẳng xong”, Cơ Khâm siết chặt nắm đấm Cơ Khâm rời đi."Anh, chúng ta cũng đi thôi", Lạc Thu Thuỷ nói."Thu Thủy, bạn học đại học kia của em mặc dù vượt ngoài mức tưởng tượng, nhưng cậu ta cũng chọc phải họa lớn rồi!", Lạc Phong thở dài: "Anh không dám tưởng tượng nhà họ Thấm sau khi nhận được tin Thẩm Tịch bị giết chết sẽ phẫn nộ đến mức nào đáy? Còn cỏ Thẩm Băng Tuyền!."Lạc Phong càng cau chặt mày: "Hơn nữa, nếu xử lý không tốt, nhà họ Lạc chúng ta cũng sẽ bị liên lụy! Rốt cuộc, nguyên do của đêm nay đều nằm ở em!"Lạc Phong cực kỳ hối hận, đêm nay thực sự không nên dẫn Lạc Thu Thủy theo."Được rồi được rồi, anh, anh đúng là dài dòng, đường đường là con cháu trực hệ của nhà họ Lạc sao lại có thể sợ cái này?”, Lạc Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta cũng trở về Ma Thành thôi, máy bay tư nhân đã đến sân bay rồi".Viện võ đạo nhà họ Diệp."Tô Minh, hai thứ này giao lại cho anh, đêm nay hai thứ này vốn dùng để trao đổi với gốc nhân sâm ngàn năm tuổi kia! ", Diệp Mộ Cấn đưa lại chiếc hộp phong kín cho Tô Minh.Bên trong hộp là một tập tranh trận pháp.Còn có một viên tinh thạch của hung thú.Hung thú là loại thú so với dã thú còn mạnh hơn.Trong xã hội hiện đại, hung thú còn rất ít, hầu như đều cư trútrong núi sâu rừng già ít người lui tới, người bình thường nhìn không thấy, cũng không gặp được, càng không nói đến việc săn bắt chúng.Viên tinh thạch hung thú này của nhà Diệp được truyền lại từ tổ tiên, ông cụ nhà họ Diệp đã nói đây là người đứng đầu nhà họ Diệp đời đầu lưu lại.Trong tinh thạch của hung thú chứa không ít linh khí, là thứ rất có ích đối với tu giả võ đạo, Diệp Mộ Cẩn vốn định giữ lại cho bản thân sử dụng.Đáng tiếc thực lực của cô vẫn luôn không đủ, bởi nguồnnăng lượng linh khí trong tinh thạch quá cuồng bạo, nếu tu giả võ đạo không đủ mạnh, không suy nghĩ kỹ càng mà hấp thụ sẽ bị xung kích dẫn tới thương tổn, cô vốn định đợi vài năm để bản thân dùng, nhưng hiện tại tâm tư này đều đặt trên người Tô Minh.Diệp Mộ Cấn tin rằng, với thực lực của Tô Minh anh nhất định có thể dễ dàng hấp thụ được tinh viên tinh thạch hung thú này."Được", Tô Minh do dự một hồi rồi nhận lấy, anh và nhà họ Diệp đã bị ràng buộc vào một chiến tuyến, hiện tại lại cùng nhà Thẩm và nhà họ Khâm rơi vàotình thế không chết không thôi, cũng có mâu thuẫn với nhà Công Tôn!Nguy hiểm!Vô cùng nguy hiểm!