Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 224: Đấu Sinh Tử Bắt Đầu Ngay Bây Giờ!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Im lặng trong hơn mườiphút.Trong mười phút này, mấy người Thẩm Trọng Thiên đều không dám thở mạnh.Mười phút sau."Báo thù!", ông cụ Thẩm phun ra hai chữ này: "Tuy nhiên tên nhóc đó quá yêu nghiệt, nếu báo thù không thành, nhà họ Thẩm có thể bị diệt môn.Nhưng nếu không báo thù, uy thế mà nhà chúng ta tích lũy trong nhiều năm qua cứ như vậy bị cuốn sạch rồi".Cháu trai mà ông ta chiều chuộng nhất chết rồi!!!Chết rồi!Nói không kích động, nói không cảm tính, làm sao có thể không có cơ chứ?"Vậy bây giờ con liền phái tất cả võ giả của nhà họ Thẩm tới Đế Thành trước, giết chết Tô Minh bằng mọi giá!”, Thẩm Trọng Thiên sát khí trùng trùng nói."Không đủ", ông cụ Thẩm lắc đầu: "Con suốt đêm tới Huyền Linh Sơn, đem tất cả sự việc nói lại với Băng Tuyền"."Hả?", Thấm Trọng Thiên kinh ngạc."Tên nhãi đó quá khủng bố, nếu đã muốn báo thù, thì nhất định phải hoàn tất trong một bước, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc", ông cụ Thấm quát: "Con nói lại tin tin cho Băng Tuyền, sau đó tốt nhất là để nó đưa các trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Chân Diễm tông cùng nhau tới"."Hả?", Thẩm Trọng Thiên ngấn người, một người làm bố như ông ta cũng mơ hồ nhận thức được Băng Tuyền mạnh mẽ đến mức nào, trong lòng ông ta, Tô Minh này dù lợi hai đến đâu cũng tuyệt đối không thế tiếp noi một chiêu của Băng Tuyền, cách biệt rất xa, kết quả ông cụ lại!"Hả cái gì? BỐ nói thế nào thì anh cứ làm như vậy!”, ông cụ Thẩm gầm lên, đáy lòng có chút thất vọng, người con trai này của mình tuy đã trở thành người đứng đầu nhà họ Thẩm nhưng cách suy xét và nhìn nhận vấn đề vẫn rất non kém.May mắn thay vẫn ngoan ngoãn nghe lời."Vâng!".Thẩm Trọng Thiên gật đầu: "Đi xuống đi, đem Tịch Nhi, chó hoang và Thẩm Hạc đi chôn cất đi!"Hơn chục người thuộc dòng chính nhà họ Thẩm kính cẩn rời khỏi thư phòng.vẻ mặt của ông cụ Thẩm u ám bất định, đôi mắt già nua nhìn về bức ảnh chụp chung treo trên giá sách, trong bức tranh đó có ông ta, còn có cháu trai Thẩm Tịch, cùng cháu gái Thẩm Băng Tuyền."Tịch Nhi, ông nội nhất định sẽ báo thù cho cháu!"Ngày hôm sau.Trời tờ mờ sáng.Tô Minh thức dậy, Lam Tuyết đêm qua mệt mỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn ấnchứa nụ cười ngại ngùng, dịu dàng nhưng hạnh phúc, cô vẫn đang trong mộng đẹp.Tô Minh đặt một nụ hôn lên trán cô.Sau đó xuống lầu, tới phòng bếp làm một bữa sáng đơn giản.Sau khi ăn xong, anh để lại một phần cho Lam Tuyết rồi đi tới võ trường.Vừa tới võ trường lại thấy tất cả học viên đã có mặt."Giáo tôn, thật là tuyệt vời, anh đúng là thần thông, thuốc mỡ mà anh phân cho chúng tôichiều qua chỉ qua một đêm, vết thương đã gần như lành hẳn.Nhìn ngực của tôi này, đều khỏi đến bảy tám phần rồi", Diệp Phù xông tới, vô cùng hưng phấn nói.Những học viên khác cũng tương tự như vậy, ánh mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một vị thần tiên.Diệp Võ và Chu Khánh Di cũng có mặt, vết thương của họ gần như đã được chữa lành,"Đừng nói nhảm nữa, đấu sinh tử bắt đầu ngay bây giờ!!!", Tô Minh quát.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Im lặng trong hơn mườiphút.Trong mười phút này, mấy người Thẩm Trọng Thiên đều không dám thở mạnh.Mười phút sau."Báo thù!", ông cụ Thẩm phun ra hai chữ này: "Tuy nhiên tên nhóc đó quá yêu nghiệt, nếu báo thù không thành, nhà họ Thẩm có thể bị diệt môn.Nhưng nếu không báo thù, uy thế mà nhà chúng ta tích lũy trong nhiều năm qua cứ như vậy bị cuốn sạch rồi".Cháu trai mà ông ta chiều chuộng nhất chết rồi!!!Chết rồi!Nói không kích động, nói không cảm tính, làm sao có thể không có cơ chứ?"Vậy bây giờ con liền phái tất cả võ giả của nhà họ Thẩm tới Đế Thành trước, giết chết Tô Minh bằng mọi giá!”, Thẩm Trọng Thiên sát khí trùng trùng nói."Không đủ", ông cụ Thẩm lắc đầu: "Con suốt đêm tới Huyền Linh Sơn, đem tất cả sự việc nói lại với Băng Tuyền"."Hả?", Thấm Trọng Thiên kinh ngạc."Tên nhãi đó quá khủng bố, nếu đã muốn báo thù, thì nhất định phải hoàn tất trong một bước, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc", ông cụ Thấm quát: "Con nói lại tin tin cho Băng Tuyền, sau đó tốt nhất là để nó đưa các trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Chân Diễm tông cùng nhau tới"."Hả?", Thẩm Trọng Thiên ngấn người, một người làm bố như ông ta cũng mơ hồ nhận thức được Băng Tuyền mạnh mẽ đến mức nào, trong lòng ông ta, Tô Minh này dù lợi hai đến đâu cũng tuyệt đối không thế tiếp noi một chiêu của Băng Tuyền, cách biệt rất xa, kết quả ông cụ lại!"Hả cái gì? BỐ nói thế nào thì anh cứ làm như vậy!”, ông cụ Thẩm gầm lên, đáy lòng có chút thất vọng, người con trai này của mình tuy đã trở thành người đứng đầu nhà họ Thẩm nhưng cách suy xét và nhìn nhận vấn đề vẫn rất non kém.May mắn thay vẫn ngoan ngoãn nghe lời."Vâng!".Thẩm Trọng Thiên gật đầu: "Đi xuống đi, đem Tịch Nhi, chó hoang và Thẩm Hạc đi chôn cất đi!"Hơn chục người thuộc dòng chính nhà họ Thẩm kính cẩn rời khỏi thư phòng.vẻ mặt của ông cụ Thẩm u ám bất định, đôi mắt già nua nhìn về bức ảnh chụp chung treo trên giá sách, trong bức tranh đó có ông ta, còn có cháu trai Thẩm Tịch, cùng cháu gái Thẩm Băng Tuyền."Tịch Nhi, ông nội nhất định sẽ báo thù cho cháu!"Ngày hôm sau.Trời tờ mờ sáng.Tô Minh thức dậy, Lam Tuyết đêm qua mệt mỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn ấnchứa nụ cười ngại ngùng, dịu dàng nhưng hạnh phúc, cô vẫn đang trong mộng đẹp.Tô Minh đặt một nụ hôn lên trán cô.Sau đó xuống lầu, tới phòng bếp làm một bữa sáng đơn giản.Sau khi ăn xong, anh để lại một phần cho Lam Tuyết rồi đi tới võ trường.Vừa tới võ trường lại thấy tất cả học viên đã có mặt."Giáo tôn, thật là tuyệt vời, anh đúng là thần thông, thuốc mỡ mà anh phân cho chúng tôichiều qua chỉ qua một đêm, vết thương đã gần như lành hẳn.Nhìn ngực của tôi này, đều khỏi đến bảy tám phần rồi", Diệp Phù xông tới, vô cùng hưng phấn nói.Những học viên khác cũng tương tự như vậy, ánh mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một vị thần tiên.Diệp Võ và Chu Khánh Di cũng có mặt, vết thương của họ gần như đã được chữa lành,"Đừng nói nhảm nữa, đấu sinh tử bắt đầu ngay bây giờ!!!", Tô Minh quát.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Im lặng trong hơn mườiphút.Trong mười phút này, mấy người Thẩm Trọng Thiên đều không dám thở mạnh.Mười phút sau."Báo thù!", ông cụ Thẩm phun ra hai chữ này: "Tuy nhiên tên nhóc đó quá yêu nghiệt, nếu báo thù không thành, nhà họ Thẩm có thể bị diệt môn.Nhưng nếu không báo thù, uy thế mà nhà chúng ta tích lũy trong nhiều năm qua cứ như vậy bị cuốn sạch rồi".Cháu trai mà ông ta chiều chuộng nhất chết rồi!!!Chết rồi!Nói không kích động, nói không cảm tính, làm sao có thể không có cơ chứ?"Vậy bây giờ con liền phái tất cả võ giả của nhà họ Thẩm tới Đế Thành trước, giết chết Tô Minh bằng mọi giá!”, Thẩm Trọng Thiên sát khí trùng trùng nói."Không đủ", ông cụ Thẩm lắc đầu: "Con suốt đêm tới Huyền Linh Sơn, đem tất cả sự việc nói lại với Băng Tuyền"."Hả?", Thấm Trọng Thiên kinh ngạc."Tên nhãi đó quá khủng bố, nếu đã muốn báo thù, thì nhất định phải hoàn tất trong một bước, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc", ông cụ Thấm quát: "Con nói lại tin tin cho Băng Tuyền, sau đó tốt nhất là để nó đưa các trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Chân Diễm tông cùng nhau tới"."Hả?", Thẩm Trọng Thiên ngấn người, một người làm bố như ông ta cũng mơ hồ nhận thức được Băng Tuyền mạnh mẽ đến mức nào, trong lòng ông ta, Tô Minh này dù lợi hai đến đâu cũng tuyệt đối không thế tiếp noi một chiêu của Băng Tuyền, cách biệt rất xa, kết quả ông cụ lại!"Hả cái gì? BỐ nói thế nào thì anh cứ làm như vậy!”, ông cụ Thẩm gầm lên, đáy lòng có chút thất vọng, người con trai này của mình tuy đã trở thành người đứng đầu nhà họ Thẩm nhưng cách suy xét và nhìn nhận vấn đề vẫn rất non kém.May mắn thay vẫn ngoan ngoãn nghe lời."Vâng!".Thẩm Trọng Thiên gật đầu: "Đi xuống đi, đem Tịch Nhi, chó hoang và Thẩm Hạc đi chôn cất đi!"Hơn chục người thuộc dòng chính nhà họ Thẩm kính cẩn rời khỏi thư phòng.vẻ mặt của ông cụ Thẩm u ám bất định, đôi mắt già nua nhìn về bức ảnh chụp chung treo trên giá sách, trong bức tranh đó có ông ta, còn có cháu trai Thẩm Tịch, cùng cháu gái Thẩm Băng Tuyền."Tịch Nhi, ông nội nhất định sẽ báo thù cho cháu!"Ngày hôm sau.Trời tờ mờ sáng.Tô Minh thức dậy, Lam Tuyết đêm qua mệt mỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn ấnchứa nụ cười ngại ngùng, dịu dàng nhưng hạnh phúc, cô vẫn đang trong mộng đẹp.Tô Minh đặt một nụ hôn lên trán cô.Sau đó xuống lầu, tới phòng bếp làm một bữa sáng đơn giản.Sau khi ăn xong, anh để lại một phần cho Lam Tuyết rồi đi tới võ trường.Vừa tới võ trường lại thấy tất cả học viên đã có mặt."Giáo tôn, thật là tuyệt vời, anh đúng là thần thông, thuốc mỡ mà anh phân cho chúng tôichiều qua chỉ qua một đêm, vết thương đã gần như lành hẳn.Nhìn ngực của tôi này, đều khỏi đến bảy tám phần rồi", Diệp Phù xông tới, vô cùng hưng phấn nói.Những học viên khác cũng tương tự như vậy, ánh mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một vị thần tiên.Diệp Võ và Chu Khánh Di cũng có mặt, vết thương của họ gần như đã được chữa lành,"Đừng nói nhảm nữa, đấu sinh tử bắt đầu ngay bây giờ!!!", Tô Minh quát.

Chương 224: Đấu Sinh Tử Bắt Đầu Ngay Bây Giờ!