Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 227: Tiểu Hổ Của Tôi Chết Rồi

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Công Tôn Thần cũng vội nói, trong lòng cảm thấy vui mừng.Không ngờ hộ vệ bên cạnh Hứa Như Ý lại là trưởng lão của cửu Hư Tông.Trướng lão đấy!Hắn biết rằng người kém nhất trong đám trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng ớ cảnh giới thiên vị trung kỳ.Huống hồ, lục trưởng lão không phải là ngườikém nhất trong mười vị trưởng lão ở Cửu Hư Tông, chắc cũng đã ớ cánh giới thiên vị hậu kỳ rồi.Công Tôn Thần ngay lập tức nghĩ tới Tô Minh.Để xem thằng khốn này chết kiểu gì?Mày có thể giết được Thẩm chó điên thì đã làm sao? Thẩm chó điên có mạnh đến mấy thì cũng ở cảnh giới bán bộ thiên vị.Mặc dù thực lực cao hơn cảnh giới một chút nhưng nếu so với lục trưởng lão của cửu Hư Tông thì khác biệt như kiến với rồng.Thằng khốn kia! Mày có là yêu nghiệt hay gì đi chăng nữa thì khi đứng trước lục trưởng lão của Cửu Hư Tông thì mày cũng phải quỳ thôi!Công Tôn Thần đang nghĩ nên làm thế nào để cô Hứa giúp mình đi dạy cho Tô Minh một bài học?Thoạt nhìn thì Dương trướng lão khá ít nói, chỉ gật đầu mà không nói thêm gì."Giới thếtục đúng là phồn hoa! Vui hơn Huyền Linh Sơn nhiều”, không biết Hứa Như Ý lấy ở đâu ra cây kẹo mút, vừa ngậm vừa đi vào bên trong biệt thự của nhà Công Tôn, nói: "Tôicòn muốn đi mua quần áo rồi vào thành phố chơi trò chơi nữa...".Xem ra Hứa Như Ý giống như cô gái chưa trưởng thành vậy.Nhưng bất luận là Công Tôn Thần hay Công Tôn Hạ thì đều gật đầu mà không dám chậm trễ.Bà cô trẻ này nhìn thì tưởng chưa lớn nhưng trên thực tế thì đúng kiểu ma nữ lém lỉnh.Nghe nói cô ta làm cho cửu Hư Tông náo loạn hết cả, hơn nữa còn có tính khí công chúa.Một giây trước thì cười nói vui vẻ nhưng một giây sau đã nổi nóng được rồi.Ngoài ra, bà cô này rất có thực lực, cũng thuộc hàng mạnh.Mặc dù mới 18 tuổi nhưng đã ở cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ rồi.Nghe nói cô ta không tu luyện gì quá nhiều, ở độ tuổi 18 mà đạt được cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ thì đúng là kinh khủng."Vâng, vâng, vâng...", Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần đi theo phía sau gật đầu lia lịa.Cô gái này đến Đế Thành chơi, vì vậy muốn chơi kiểu gì thì họ cũng phải chiều."Chỉ tiếc là không có Tiểu Hổ ở bên cạnh, Tiểu Hổ của tôi chết rồi”, Hứa Như Ý một giây trước còn đang cười rạng rỡ mà đột nhiên giờ lại ủ dột, thậm chí trong đôi mắt còn rơm rớm nước mắt.

Công Tôn Thần cũng vội nói, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Không ngờ hộ vệ bên cạnh Hứa Như Ý lại là trưởng lão của cửu Hư Tông.

Trướng lão đấy!

Hắn biết rằng người kém nhất trong đám trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng ớ cảnh giới thiên vị trung kỳ.

Huống hồ, lục trưởng lão không phải là người

kém nhất trong mười vị trưởng lão ở Cửu Hư Tông, chắc cũng đã ớ cánh giới thiên vị hậu kỳ rồi.

Công Tôn Thần ngay lập tức nghĩ tới Tô Minh.

Để xem thằng khốn này chết kiểu gì?

Mày có thể giết được Thẩm chó điên thì đã làm sao? Thẩm chó điên có mạnh đến mấy thì cũng ở cảnh giới bán bộ thiên vị.

Mặc dù thực lực cao hơn cảnh giới một chút nhưng nếu so với lục trưởng lão của cửu Hư Tông thì khác biệt như kiến với rồng.

Thằng khốn kia! Mày có là yêu nghiệt hay gì đi chăng nữa thì khi đứng trước lục trưởng lão của Cửu Hư Tông thì mày cũng phải quỳ thôi!

Công Tôn Thần đang nghĩ nên làm thế nào để cô Hứa giúp mình đi dạy cho Tô Minh một bài học?

Thoạt nhìn thì Dương trướng lão khá ít nói, chỉ gật đầu mà không nói thêm gì.

"Giới thếtục đúng là phồn hoa! Vui hơn Huyền Linh Sơn nhiều”, không biết Hứa Như Ý lấy ở đâu ra cây kẹo mút, vừa ngậm vừa đi vào bên trong biệt thự của nhà Công Tôn, nói: "Tôi

còn muốn đi mua quần áo rồi vào thành phố chơi trò chơi nữa...".

Xem ra Hứa Như Ý giống như cô gái chưa trưởng thành vậy.

Nhưng bất luận là Công Tôn Thần hay Công Tôn Hạ thì đều gật đầu mà không dám chậm trễ.

Bà cô trẻ này nhìn thì tưởng chưa lớn nhưng trên thực tế thì đúng kiểu ma nữ lém lỉnh.

Nghe nói cô ta làm cho cửu Hư Tông náo loạn hết cả, hơn nữa còn có tính khí công chúa.

Một giây trước thì cười nói vui vẻ nhưng một giây sau đã nổi nóng được rồi.

Ngoài ra, bà cô này rất có thực lực, cũng thuộc hàng mạnh.

Mặc dù mới 18 tuổi nhưng đã ở cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ rồi.

Nghe nói cô ta không tu luyện gì quá nhiều, ở độ tuổi 18 mà đạt được cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ thì đúng là kinh khủng.

"Vâng, vâng, vâng...", Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần đi theo phía sau gật đầu lia lịa.

Cô gái này đến Đế Thành chơi, vì vậy muốn chơi kiểu gì thì họ cũng phải chiều.

"Chỉ tiếc là không có Tiểu Hổ ở bên cạnh, Tiểu Hổ của tôi chết rồi”, Hứa Như Ý một giây trước còn đang cười rạng rỡ mà đột nhiên giờ lại ủ dột, thậm chí trong đôi mắt còn rơm rớm nước mắt.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Công Tôn Thần cũng vội nói, trong lòng cảm thấy vui mừng.Không ngờ hộ vệ bên cạnh Hứa Như Ý lại là trưởng lão của cửu Hư Tông.Trướng lão đấy!Hắn biết rằng người kém nhất trong đám trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng ớ cảnh giới thiên vị trung kỳ.Huống hồ, lục trưởng lão không phải là ngườikém nhất trong mười vị trưởng lão ở Cửu Hư Tông, chắc cũng đã ớ cánh giới thiên vị hậu kỳ rồi.Công Tôn Thần ngay lập tức nghĩ tới Tô Minh.Để xem thằng khốn này chết kiểu gì?Mày có thể giết được Thẩm chó điên thì đã làm sao? Thẩm chó điên có mạnh đến mấy thì cũng ở cảnh giới bán bộ thiên vị.Mặc dù thực lực cao hơn cảnh giới một chút nhưng nếu so với lục trưởng lão của cửu Hư Tông thì khác biệt như kiến với rồng.Thằng khốn kia! Mày có là yêu nghiệt hay gì đi chăng nữa thì khi đứng trước lục trưởng lão của Cửu Hư Tông thì mày cũng phải quỳ thôi!Công Tôn Thần đang nghĩ nên làm thế nào để cô Hứa giúp mình đi dạy cho Tô Minh một bài học?Thoạt nhìn thì Dương trướng lão khá ít nói, chỉ gật đầu mà không nói thêm gì."Giới thếtục đúng là phồn hoa! Vui hơn Huyền Linh Sơn nhiều”, không biết Hứa Như Ý lấy ở đâu ra cây kẹo mút, vừa ngậm vừa đi vào bên trong biệt thự của nhà Công Tôn, nói: "Tôicòn muốn đi mua quần áo rồi vào thành phố chơi trò chơi nữa...".Xem ra Hứa Như Ý giống như cô gái chưa trưởng thành vậy.Nhưng bất luận là Công Tôn Thần hay Công Tôn Hạ thì đều gật đầu mà không dám chậm trễ.Bà cô trẻ này nhìn thì tưởng chưa lớn nhưng trên thực tế thì đúng kiểu ma nữ lém lỉnh.Nghe nói cô ta làm cho cửu Hư Tông náo loạn hết cả, hơn nữa còn có tính khí công chúa.Một giây trước thì cười nói vui vẻ nhưng một giây sau đã nổi nóng được rồi.Ngoài ra, bà cô này rất có thực lực, cũng thuộc hàng mạnh.Mặc dù mới 18 tuổi nhưng đã ở cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ rồi.Nghe nói cô ta không tu luyện gì quá nhiều, ở độ tuổi 18 mà đạt được cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ thì đúng là kinh khủng."Vâng, vâng, vâng...", Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần đi theo phía sau gật đầu lia lịa.Cô gái này đến Đế Thành chơi, vì vậy muốn chơi kiểu gì thì họ cũng phải chiều."Chỉ tiếc là không có Tiểu Hổ ở bên cạnh, Tiểu Hổ của tôi chết rồi”, Hứa Như Ý một giây trước còn đang cười rạng rỡ mà đột nhiên giờ lại ủ dột, thậm chí trong đôi mắt còn rơm rớm nước mắt.

Chương 227: Tiểu Hổ Của Tôi Chết Rồi