Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 231: Chỗ Này Được Đấy Chứ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đi báo cáo đi! Nói là Công Tôn Thần đến tìm cậu chủ Tô Minh có việc", Công Tôn Thần nói.Người canh gác cảm thấy có chút kỳ quái, không phải đến tìm cô chủ Diệp Mộ Cẩn mà đến tìm giáo tôn Tô Minh?Lẽ nào Công Tôn Thần và giáo tôn là bạn?Đám người này ở viện võ đạo nhà họ Diệp lâu ngày đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài nên không hiểu về những chuyện gần đây của Đế Thành.Nếu như hiếu thì sẽ biết Công Tôn Thần và Tô Minh không thể là bạn."Xin cậu Công Tôn đợi một lát", người canh gác gật đầu, xoay người rồi nhanh chóng đi vào bên trong."Xin cô Hứa đợi chút", Công Tôn Thần cẩn thận nói."Hừm! Thế lực trong giới thế tục nhỏ bé mà cũng nhiều quy tắc gớm nhỉ! Nếu không phải là trước khi tôi rời khỏi cửu Hư Tông bố tôi cảnh cáo không được gây rối ở Đế Thành và phải khiêm tốn một chút thì tôi đã dỡ sạch cái viện võ đạo chó chết này ra rồi.Lại còn tự xưng là viện võ đạo nữa chứ? Buồn cười chết đi được.Công Tôn Thần! Đám thiên tài mà viện võ đạo nhà Công Tôn các người đưa đến, hiện giờ vẫn đang còn ớ bên ngoài cửa của cửu Hư Tông ý.Toàn lũ vô dụng thôi.Tôi thấy, những viện võ đạo như này dẹp đi thì hơn", Hứa Như Ý ngậm kẹo mút, hừ lạnh một tiếng nói.Cô ta nói năng rất khó nghe, không có chút gì khiêm tốn và uyển chuyển cả.Công Tôn Thần chỉ biết cười trừ mà không nói gì.Đồng thời lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều ở trong viện võ đạo.Hai người nhìn về phía người canh gác."Công Tôn Thần đến rồi sao?", Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc, nói: "Hắn lấy đâu ra lá gan đóTheo như Diệp Mộ Cẩn thấy thì đáng lẽ ra sau buổi đấu giá ngày hôm qua thì Công Tôn Thần khi nhìn thấy mình phải tránh mới đúng.Bởi vì mình đã là người phụ nữ của Tô Minh rồi.Tô Minh còn dám giết cả Thẩm Tịch, còn sỉ nhục cả Cơ Khâm, vậy thì Công Tôn Thần có là cái quái gì?Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại tìm đến tận nơi?Đây là tự tìm cái chết hay là ngu si?"Xem ra lần trước cảnh cáo hắn ở nhà họ Lam mà hắn coi như gió thổi bên tai rồi", Tô Minh cười, nói."Chỉ có một mình Công Tôn Thần đến sao?", Diệp Mộ Cấn lại hỏi."Không ạ! Còn có hộ vệ lớn tuổi bên cạnh Công Tôn Thần và một cô gái chỉ tầm 18 tuổi..."."Kệ hắn! Không cho vào", Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói."Cho hắn vào đi!", sau đó Tô Minh đột nhiên nói: "Nếu đã chỉ đích danh muốn tìm anh thì cólẽ có chuyện gì đó”."Được rồi!", Diệp Mộ Cẩn gật đầu, Tô Minh nói gì cô ta cũng nghe.Không bao lâu...Đám người Hứa Như Ý,Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đi vào viện võ đạo nhà họ Diệp..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đi báo cáo đi! Nói là Công Tôn Thần đến tìm cậu chủ Tô Minh có việc", Công Tôn Thần nói.

Người canh gác cảm thấy có chút kỳ quái, không phải đến tìm cô chủ Diệp Mộ Cẩn mà đến tìm giáo tôn Tô Minh?

Lẽ nào Công Tôn Thần và giáo tôn là bạn?

Đám người này ở viện võ đạo nhà họ Diệp lâu ngày đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài nên không hiểu về những chuyện gần đây của Đế Thành.

Nếu như hiếu thì sẽ biết Công Tôn Thần và Tô Minh không thể là bạn.

"Xin cậu Công Tôn đợi một lát", người canh gác gật đầu, xoay người rồi nhanh chóng đi vào bên trong.

"Xin cô Hứa đợi chút", Công Tôn Thần cẩn thận nói.

"Hừm! Thế lực trong giới thế tục nhỏ bé mà cũng nhiều quy tắc gớm nhỉ! Nếu không phải là trước khi tôi rời khỏi cửu Hư Tông bố tôi cảnh cáo không được gây rối ở Đế Thành và phải khiêm tốn một chút thì tôi đã dỡ sạch cái viện võ đạo chó chết này ra rồi.

Lại còn tự xưng là viện võ đạo nữa chứ? Buồn cười chết đi được.

Công Tôn Thần! Đám thiên tài mà viện võ đạo nhà Công Tôn các người đưa đến, hiện giờ vẫn đang còn ớ bên ngoài cửa của cửu Hư Tông ý.

Toàn lũ vô dụng thôi.

Tôi thấy, những viện võ đạo như này dẹp đi thì hơn", Hứa Như Ý ngậm kẹo mút, hừ lạnh một tiếng nói.

Cô ta nói năng rất khó nghe, không có chút gì khiêm tốn và uyển chuyển cả.

Công Tôn Thần chỉ biết cười trừ mà không nói gì.

Đồng thời lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều ở trong viện võ đạo.

Hai người nhìn về phía người canh gác.

"Công Tôn Thần đến rồi sao?", Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc, nói: "Hắn lấy đâu ra lá gan đó

Theo như Diệp Mộ Cẩn thấy thì đáng lẽ ra sau buổi đấu giá ngày hôm qua thì Công Tôn Thần khi nhìn thấy mình phải tránh mới đúng.

Bởi vì mình đã là người phụ nữ của Tô Minh rồi.

Tô Minh còn dám giết cả Thẩm Tịch, còn sỉ nhục cả Cơ Khâm, vậy thì Công Tôn Thần có là cái quái gì?

Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại tìm đến tận nơi?

Đây là tự tìm cái chết hay là ngu si?

"Xem ra lần trước cảnh cáo hắn ở nhà họ Lam mà hắn coi như gió thổi bên tai rồi", Tô Minh cười, nói.

"Chỉ có một mình Công Tôn Thần đến sao?", Diệp Mộ Cấn lại hỏi.

"Không ạ! Còn có hộ vệ lớn tuổi bên cạnh Công Tôn Thần và một cô gái chỉ tầm 18 tuổi...".

"Kệ hắn! Không cho vào", Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói.

"Cho hắn vào đi!", sau đó Tô Minh đột nhiên nói: "Nếu đã chỉ đích danh muốn tìm anh thì có

lẽ có chuyện gì đó”.

"Được rồi!", Diệp Mộ Cẩn gật đầu, Tô Minh nói gì cô ta cũng nghe.

Không bao lâu...

Đám người Hứa Như Ý,

Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đi vào viện võ đạo nhà họ Diệp.

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đi báo cáo đi! Nói là Công Tôn Thần đến tìm cậu chủ Tô Minh có việc", Công Tôn Thần nói.Người canh gác cảm thấy có chút kỳ quái, không phải đến tìm cô chủ Diệp Mộ Cẩn mà đến tìm giáo tôn Tô Minh?Lẽ nào Công Tôn Thần và giáo tôn là bạn?Đám người này ở viện võ đạo nhà họ Diệp lâu ngày đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài nên không hiểu về những chuyện gần đây của Đế Thành.Nếu như hiếu thì sẽ biết Công Tôn Thần và Tô Minh không thể là bạn."Xin cậu Công Tôn đợi một lát", người canh gác gật đầu, xoay người rồi nhanh chóng đi vào bên trong."Xin cô Hứa đợi chút", Công Tôn Thần cẩn thận nói."Hừm! Thế lực trong giới thế tục nhỏ bé mà cũng nhiều quy tắc gớm nhỉ! Nếu không phải là trước khi tôi rời khỏi cửu Hư Tông bố tôi cảnh cáo không được gây rối ở Đế Thành và phải khiêm tốn một chút thì tôi đã dỡ sạch cái viện võ đạo chó chết này ra rồi.Lại còn tự xưng là viện võ đạo nữa chứ? Buồn cười chết đi được.Công Tôn Thần! Đám thiên tài mà viện võ đạo nhà Công Tôn các người đưa đến, hiện giờ vẫn đang còn ớ bên ngoài cửa của cửu Hư Tông ý.Toàn lũ vô dụng thôi.Tôi thấy, những viện võ đạo như này dẹp đi thì hơn", Hứa Như Ý ngậm kẹo mút, hừ lạnh một tiếng nói.Cô ta nói năng rất khó nghe, không có chút gì khiêm tốn và uyển chuyển cả.Công Tôn Thần chỉ biết cười trừ mà không nói gì.Đồng thời lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều ở trong viện võ đạo.Hai người nhìn về phía người canh gác."Công Tôn Thần đến rồi sao?", Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc, nói: "Hắn lấy đâu ra lá gan đóTheo như Diệp Mộ Cẩn thấy thì đáng lẽ ra sau buổi đấu giá ngày hôm qua thì Công Tôn Thần khi nhìn thấy mình phải tránh mới đúng.Bởi vì mình đã là người phụ nữ của Tô Minh rồi.Tô Minh còn dám giết cả Thẩm Tịch, còn sỉ nhục cả Cơ Khâm, vậy thì Công Tôn Thần có là cái quái gì?Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại tìm đến tận nơi?Đây là tự tìm cái chết hay là ngu si?"Xem ra lần trước cảnh cáo hắn ở nhà họ Lam mà hắn coi như gió thổi bên tai rồi", Tô Minh cười, nói."Chỉ có một mình Công Tôn Thần đến sao?", Diệp Mộ Cấn lại hỏi."Không ạ! Còn có hộ vệ lớn tuổi bên cạnh Công Tôn Thần và một cô gái chỉ tầm 18 tuổi..."."Kệ hắn! Không cho vào", Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói."Cho hắn vào đi!", sau đó Tô Minh đột nhiên nói: "Nếu đã chỉ đích danh muốn tìm anh thì cólẽ có chuyện gì đó”."Được rồi!", Diệp Mộ Cẩn gật đầu, Tô Minh nói gì cô ta cũng nghe.Không bao lâu...Đám người Hứa Như Ý,Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đi vào viện võ đạo nhà họ Diệp..

Chương 231: Chỗ Này Được Đấy Chứ