Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 233: Cảnh Giới Còn Cao Hơn Tô Minh
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh cũng chú ý đến Hứa Như Ý, sau đó anh cảm thấy có chút bất lực.Sao lại là cô ta? Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại chứ.Đúng là oan gia ngõ hẹp!"Đồ khốn! Trả lại Tiểu Hổ cho tôi", Hứa Như Ý đột nhiên hét lên, giọng nói nghẹn ngào.Sao Tiểu HỔ của cô ta lại chết? Chính là bị Tô Minh bắn chết.Lúc này khóe môi của Tô Minh giật giật, anh lập tức nhớ lại nửa năm trước.Lúc đó thực lực của anh cũng rất mạnh, thường xuyên đi săn những thú dữ trong những khu rừng nguyên thủy trong Huyền Linh Sơn để tôi luyện thêm.Đây cũng là cách mà những người trẻ tuổi ở Huyền Linh Sơn thường dùng để tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu và nâng cao thực lực.Vào một buổi chiều thời tiếtnóng nực, Tô Minh vừa săn được một con gấu nâu.Anh đang ngồi trên da gấu nướng thịt gấu ăn rất ngon lành thì đâu ngờ đột nhiên xuất hiện một con hổ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó.Con hổ đó rất to, dài 6m, cao 3m, to đến phát khiếp.Trên người nó có lông vằn khá đẹp mắt, trông rất nhanh nhẹn.Chắc là nó ngửi thấy mùi thịt nướng nên đến.Con hổ đó rất ngang tàn, vừa đến là bổ nhào về phía Tô Minh, há mồm định nuốt sống anh.Tô Minh cũng không phải kẻvô dụng.Nửa năm trước anh đã ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, thực lực hơn cảnh giới thường khá nhiều.Mặc dù con hố rất khỏe, rất hung hãn nhưng cũng không phải đối thủ của anh.Chưa đầy 15 phút anh đã bắn chết được nó.Sau khi bắn chết nó thì Tô Minh liền nướng thịt hổ ăn.Ai biết được, miếng thịt hổ còn chưa đưa tới miệng thì một cô gái chạy đến...!Và tự xưng là chủ nhân của con hổ đó.Nhìn thấy hổ đã chết, còn bị nướng ăn, cô gái đỏ mắt hét lớnđịnh ra tay giết Tô Minh, cô ta ra tay vô cùng tàn độc.Cô gái này tuổi nhỏ nhưng cảnh giới còn cao hơn Tô Minh một cấp.Tô Minh suýt nữa không phải là đối thủ của cô ta.Cũng may anh có kinh nghiệm chiến đấu, trải qua một phen khổ chiến thì cuối cùng anh cũng đã hạ gục được cô ta, sau đó dạy cho một bài học rồi mới rời đi.
Tô Minh cũng chú ý đến Hứa Như Ý, sau đó anh cảm thấy có chút bất lực.
Sao lại là cô ta? Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại chứ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
"Đồ khốn! Trả lại Tiểu Hổ cho tôi", Hứa Như Ý đột nhiên hét lên, giọng nói nghẹn ngào.
Sao Tiểu HỔ của cô ta lại chết? Chính là bị Tô Minh bắn chết.
Lúc này khóe môi của Tô Minh giật giật, anh lập tức nhớ lại nửa năm trước.
Lúc đó thực lực của anh cũng rất mạnh, thường xuyên đi săn những thú dữ trong những khu rừng nguyên thủy trong Huyền Linh Sơn để tôi luyện thêm.
Đây cũng là cách mà những người trẻ tuổi ở Huyền Linh Sơn thường dùng để tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu và nâng cao thực lực.
Vào một buổi chiều thời tiết
nóng nực, Tô Minh vừa săn được một con gấu nâu.
Anh đang ngồi trên da gấu nướng thịt gấu ăn rất ngon lành thì đâu ngờ đột nhiên xuất hiện một con hổ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó.
Con hổ đó rất to, dài 6m, cao 3m, to đến phát khiếp.
Trên người nó có lông vằn khá đẹp mắt, trông rất nhanh nhẹn.
Chắc là nó ngửi thấy mùi thịt nướng nên đến.
Con hổ đó rất ngang tàn, vừa đến là bổ nhào về phía Tô Minh, há mồm định nuốt sống anh.
Tô Minh cũng không phải kẻ
vô dụng.
Nửa năm trước anh đã ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, thực lực hơn cảnh giới thường khá nhiều.
Mặc dù con hố rất khỏe, rất hung hãn nhưng cũng không phải đối thủ của anh.
Chưa đầy 15 phút anh đã bắn chết được nó.
Sau khi bắn chết nó thì Tô Minh liền nướng thịt hổ ăn.
Ai biết được, miếng thịt hổ còn chưa đưa tới miệng thì một cô gái chạy đến...!Và tự xưng là chủ nhân của con hổ đó.
Nhìn thấy hổ đã chết, còn bị nướng ăn, cô gái đỏ mắt hét lớn
định ra tay giết Tô Minh, cô ta ra tay vô cùng tàn độc.
Cô gái này tuổi nhỏ nhưng cảnh giới còn cao hơn Tô Minh một cấp.
Tô Minh suýt nữa không phải là đối thủ của cô ta.
Cũng may anh có kinh nghiệm chiến đấu, trải qua một phen khổ chiến thì cuối cùng anh cũng đã hạ gục được cô ta, sau đó dạy cho một bài học rồi mới rời đi.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh cũng chú ý đến Hứa Như Ý, sau đó anh cảm thấy có chút bất lực.Sao lại là cô ta? Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại chứ.Đúng là oan gia ngõ hẹp!"Đồ khốn! Trả lại Tiểu Hổ cho tôi", Hứa Như Ý đột nhiên hét lên, giọng nói nghẹn ngào.Sao Tiểu HỔ của cô ta lại chết? Chính là bị Tô Minh bắn chết.Lúc này khóe môi của Tô Minh giật giật, anh lập tức nhớ lại nửa năm trước.Lúc đó thực lực của anh cũng rất mạnh, thường xuyên đi săn những thú dữ trong những khu rừng nguyên thủy trong Huyền Linh Sơn để tôi luyện thêm.Đây cũng là cách mà những người trẻ tuổi ở Huyền Linh Sơn thường dùng để tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu và nâng cao thực lực.Vào một buổi chiều thời tiếtnóng nực, Tô Minh vừa săn được một con gấu nâu.Anh đang ngồi trên da gấu nướng thịt gấu ăn rất ngon lành thì đâu ngờ đột nhiên xuất hiện một con hổ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó.Con hổ đó rất to, dài 6m, cao 3m, to đến phát khiếp.Trên người nó có lông vằn khá đẹp mắt, trông rất nhanh nhẹn.Chắc là nó ngửi thấy mùi thịt nướng nên đến.Con hổ đó rất ngang tàn, vừa đến là bổ nhào về phía Tô Minh, há mồm định nuốt sống anh.Tô Minh cũng không phải kẻvô dụng.Nửa năm trước anh đã ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, thực lực hơn cảnh giới thường khá nhiều.Mặc dù con hố rất khỏe, rất hung hãn nhưng cũng không phải đối thủ của anh.Chưa đầy 15 phút anh đã bắn chết được nó.Sau khi bắn chết nó thì Tô Minh liền nướng thịt hổ ăn.Ai biết được, miếng thịt hổ còn chưa đưa tới miệng thì một cô gái chạy đến...!Và tự xưng là chủ nhân của con hổ đó.Nhìn thấy hổ đã chết, còn bị nướng ăn, cô gái đỏ mắt hét lớnđịnh ra tay giết Tô Minh, cô ta ra tay vô cùng tàn độc.Cô gái này tuổi nhỏ nhưng cảnh giới còn cao hơn Tô Minh một cấp.Tô Minh suýt nữa không phải là đối thủ của cô ta.Cũng may anh có kinh nghiệm chiến đấu, trải qua một phen khổ chiến thì cuối cùng anh cũng đã hạ gục được cô ta, sau đó dạy cho một bài học rồi mới rời đi.