Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 235: Tôi Biết Rồi

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Minh ngây người ra.What!Nửa năm trước mà cô nói tôi bắt nạt cô thì tôi nhận.Nhưng hiện giờ trước mặt bao nhiêu người tôi có làm gì đâu, thậm chí còn chưa nói gì, vậy thì sao gọi là bắt nạt cô được?Đúng là ngồi không cũng trúng đạn?"Tô Minh! Rốt cuộc anh bắt nạt người ta kiểu gì vậy? Nhìn bộ dạng cô ta có vẻ rất hận anh, còn kiếu xấu hố nữa , Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng hỏi, nghe ý vị như đang ghen."Làm gì có?", tất nhiên là TôMinh sẽ không thừa nhận nhưng anh vẫn phải thừa nhận khả năng quan sát của Diệp Mộ Cấn."Dương trưởng lão! Bà mau ra đây!", Hứa Như Ý đột nhiên nhớ tới Dương trưởng lão nên vui mừng rồi vội hét.Một bóng dáng của người phụ nữ trung niên từ trong không khí đột nhiên xuất hiện.Đó chính là Dương trướng lão."Cảnh giới thiên vị hậu kỳ?", thần sắc Tô Minh không đổi, trong lòng có chút kinh ngạc.Cảnh giới thiên vị là cảnh giới chủ chốt của những ngườigià ở Huyền Linh Sơn.Người phụ nữ này không phải quá lớn tuổi, chắc tầm 40, 50 tuổi, đạt được cảnh giới thiên vị hậu kỳ cũng là rất giói rồi.Hơn nữa, có thể cảm nhận được từ khí tức của bà ta thì dường như bà ta không phải kiểu đốt cháy giai đoạn mà tu luyện từng bước mới đến được cảnh giới này, đúng là hiếm có.Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút biến đổi.Mặc dù cô ta không thể như Tô Minh là đoán được chính xác thực lực của người phụ nữ trungniên đột nhiên xuất hiện này nhưng cô ta có thế mơ hồ đoán được bảy tám phần.Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di và đám học viên ở viện võ đạo nhà họ Diệp đều biến đổi sắc mặt.Họ có chút lo lắng, thậm chí ánh mắt sáng lên, định giúp Tô Minh.sau này có khả năng sẽ kế thừa vị trí tông chủ.Mấy năm nay đúng là chưa từng nghe nói ai dám bắt nạt tiếu công chúa của cửu HưTông."Đúng vậy! Hắn là kẻ thù của tôi! Kẻ thù lớn!", Hứa Như Ý không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm."Tôi biết rồi", Dương trưởng lão gật đầu, ánh mắt càng lạnh lùng hơn."Không phải! Dương trưởng lão đừng giết hắn! Nhất định đừng làm hắn bị thương, phải bắt sống hắn! Tôi muốn đưa hắn đến Cửu Hư Tông rồi bắt hắn ở bên cạnh tôi rồi từ từ bắt nạt hắn", Hứa Như Ý lại nói..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Minh ngây người ra.

What!

Nửa năm trước mà cô nói tôi bắt nạt cô thì tôi nhận.

Nhưng hiện giờ trước mặt bao nhiêu người tôi có làm gì đâu, thậm chí còn chưa nói gì, vậy thì sao gọi là bắt nạt cô được?

Đúng là ngồi không cũng trúng đạn?

"Tô Minh! Rốt cuộc anh bắt nạt người ta kiểu gì vậy? Nhìn bộ dạng cô ta có vẻ rất hận anh, còn kiếu xấu hố nữa , Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng hỏi, nghe ý vị như đang ghen.

"Làm gì có?", tất nhiên là Tô

Minh sẽ không thừa nhận nhưng anh vẫn phải thừa nhận khả năng quan sát của Diệp Mộ Cấn.

"Dương trưởng lão! Bà mau ra đây!", Hứa Như Ý đột nhiên nhớ tới Dương trưởng lão nên vui mừng rồi vội hét.

Một bóng dáng của người phụ nữ trung niên từ trong không khí đột nhiên xuất hiện.

Đó chính là Dương trướng lão.

"Cảnh giới thiên vị hậu kỳ?", thần sắc Tô Minh không đổi, trong lòng có chút kinh ngạc.

Cảnh giới thiên vị là cảnh giới chủ chốt của những người

già ở Huyền Linh Sơn.

Người phụ nữ này không phải quá lớn tuổi, chắc tầm 40, 50 tuổi, đạt được cảnh giới thiên vị hậu kỳ cũng là rất giói rồi.

Hơn nữa, có thể cảm nhận được từ khí tức của bà ta thì dường như bà ta không phải kiểu đốt cháy giai đoạn mà tu luyện từng bước mới đến được cảnh giới này, đúng là hiếm có.

Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút biến đổi.

Mặc dù cô ta không thể như Tô Minh là đoán được chính xác thực lực của người phụ nữ trung

niên đột nhiên xuất hiện này nhưng cô ta có thế mơ hồ đoán được bảy tám phần.

Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di và đám học viên ở viện võ đạo nhà họ Diệp đều biến đổi sắc mặt.

Họ có chút lo lắng, thậm chí ánh mắt sáng lên, định giúp Tô Minh.

Image removed.

sau này có khả năng sẽ kế thừa vị trí tông chủ.

Mấy năm nay đúng là chưa từng nghe nói ai dám bắt nạt tiếu công chúa của cửu Hư

Tông.

"Đúng vậy! Hắn là kẻ thù của tôi! Kẻ thù lớn!", Hứa Như Ý không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.

"Tôi biết rồi", Dương trưởng lão gật đầu, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

"Không phải! Dương trưởng lão đừng giết hắn! Nhất định đừng làm hắn bị thương, phải bắt sống hắn! Tôi muốn đưa hắn đến Cửu Hư Tông rồi bắt hắn ở bên cạnh tôi rồi từ từ bắt nạt hắn", Hứa Như Ý lại nói.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Minh ngây người ra.What!Nửa năm trước mà cô nói tôi bắt nạt cô thì tôi nhận.Nhưng hiện giờ trước mặt bao nhiêu người tôi có làm gì đâu, thậm chí còn chưa nói gì, vậy thì sao gọi là bắt nạt cô được?Đúng là ngồi không cũng trúng đạn?"Tô Minh! Rốt cuộc anh bắt nạt người ta kiểu gì vậy? Nhìn bộ dạng cô ta có vẻ rất hận anh, còn kiếu xấu hố nữa , Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng hỏi, nghe ý vị như đang ghen."Làm gì có?", tất nhiên là TôMinh sẽ không thừa nhận nhưng anh vẫn phải thừa nhận khả năng quan sát của Diệp Mộ Cấn."Dương trưởng lão! Bà mau ra đây!", Hứa Như Ý đột nhiên nhớ tới Dương trưởng lão nên vui mừng rồi vội hét.Một bóng dáng của người phụ nữ trung niên từ trong không khí đột nhiên xuất hiện.Đó chính là Dương trướng lão."Cảnh giới thiên vị hậu kỳ?", thần sắc Tô Minh không đổi, trong lòng có chút kinh ngạc.Cảnh giới thiên vị là cảnh giới chủ chốt của những ngườigià ở Huyền Linh Sơn.Người phụ nữ này không phải quá lớn tuổi, chắc tầm 40, 50 tuổi, đạt được cảnh giới thiên vị hậu kỳ cũng là rất giói rồi.Hơn nữa, có thể cảm nhận được từ khí tức của bà ta thì dường như bà ta không phải kiểu đốt cháy giai đoạn mà tu luyện từng bước mới đến được cảnh giới này, đúng là hiếm có.Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút biến đổi.Mặc dù cô ta không thể như Tô Minh là đoán được chính xác thực lực của người phụ nữ trungniên đột nhiên xuất hiện này nhưng cô ta có thế mơ hồ đoán được bảy tám phần.Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di và đám học viên ở viện võ đạo nhà họ Diệp đều biến đổi sắc mặt.Họ có chút lo lắng, thậm chí ánh mắt sáng lên, định giúp Tô Minh.sau này có khả năng sẽ kế thừa vị trí tông chủ.Mấy năm nay đúng là chưa từng nghe nói ai dám bắt nạt tiếu công chúa của cửu HưTông."Đúng vậy! Hắn là kẻ thù của tôi! Kẻ thù lớn!", Hứa Như Ý không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm."Tôi biết rồi", Dương trưởng lão gật đầu, ánh mắt càng lạnh lùng hơn."Không phải! Dương trưởng lão đừng giết hắn! Nhất định đừng làm hắn bị thương, phải bắt sống hắn! Tôi muốn đưa hắn đến Cửu Hư Tông rồi bắt hắn ở bên cạnh tôi rồi từ từ bắt nạt hắn", Hứa Như Ý lại nói..

Chương 235: Tôi Biết Rồi