Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 243: Đợi Tôi Xả Hận Xong Thì Sẽ Thả Cho Anh Đi

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Wtf!", Hứa Như Ý buột miệng chửi tục.Hứa Như Ý nhìn Tô Minh mà như muốn phát điên.Tên khốn này mạnh như vậy ư?Nhưng nửa năm trước khi giao đấu với mình, rõ ràng hắn cũng chỉ tầm mình mà, cùng lắm là mạnh hơn mình một chút thôi...Nhưng bây giờ...Không thể nào như thế được!"Lẽ nào nửa năm trước khi giao đấu với mình hắn chỉ dùng một chút thực lực thôi", Hứa Như Ý thầm nghĩ, sau đó sắc mặt đỏ ửng, nói: "Tên khốn! Đừng tưởng nửa năm trước anh nhượng bộ tôi thì tôi sẽ cảm kích".Dường như Hứa Như Ý vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này mà vẫn còn đang nghĩ về chuyện trước đây."Cô chủ! Đi thôi! Bây giờ đi luôn.Thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến nỗi khótưởng.Cô mà không đi bây giờ thì sẽ nguy hiếm đến tính mạng đấy”, Dương trướng lão đè nén giọng nói với Hứa Như Ý.Bà ta vô cùng sốt sắng, da đầu tê liệt như muốn nổ tung.Bà ta là hộ vệ của Hứa Như Ý.Nếu những lúc nguy hiểm đến tính mạng thì kể cả bà ta phải bỏ cả tính mạng cũng phải cứu lấy Hứa Như Ý."Đi cái gì chứ? Tên khốn kia sẽ không giết tôi đâu", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như hắn muốn giết tôi thì đã giết từ nửa năm trước rồi".Hứa Như Ý lớn tiếng: "Nàytên khốn! Tôi nói vậy đúng không?"Tô Minh thấy cạn lời.Đúng là nửa năm trước anh không có ý định giết Hứa Như Ý.Anh cũng đâu phải kẻ điên giết người, đâu phải cứ nhìn thấy ai cũng giết?Huống hồ, thực lực của anh nửa năm trước mà muốn giết chết Hứa Như Ý thì bản thân anh cũng gặp nguy hiểm.Dương trướng lão nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.Cũng đúng! Trên người Tô Minh không có sát khí.Bà ta cũng có chút kinh ngạc, sau đó thì thở phào một cái."Này! Đừng tưởng thực lực mạnh thì tôi sẽ không làm gì được anh nhé! Nói thật cho anh biết, Dương trưởng lão không phải là đối thủ của anh nhưng Cửu Hư Tông của tôi vẫn còn những cường giả khác", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hiểu tâm thái nên có của kẻ bại trận, không ngờ vẫn còn kiêu ngạo đắc ý.Cô ta ngửa cổ nói, sau đó lại nhìn Tô Minh, nói với giọng uy hiếp: "Nếu như anh biết điều thì cùng tôi đi đến Cửu Hư Tông.Đợi tôi xả hận xong thì sẽ thả cho anh đi...".Dương trưởng lão thấy vậy mà như sắp khóc đến nơi.

"Wtf!", Hứa Như Ý buột miệng chửi tục.

Hứa Như Ý nhìn Tô Minh mà như muốn phát điên.

Tên khốn này mạnh như vậy ư?

Nhưng nửa năm trước khi giao đấu với mình, rõ ràng hắn cũng chỉ tầm mình mà, cùng lắm là mạnh hơn mình một chút thôi...

Nhưng bây giờ...

Không thể nào như thế được!

"Lẽ nào nửa năm trước khi giao đấu với mình hắn chỉ dùng một chút thực lực thôi", Hứa Như Ý thầm nghĩ, sau đó sắc mặt đỏ ửng, nói: "Tên khốn! Đừng tưởng nửa năm trước anh nhượng bộ tôi thì tôi sẽ cảm kích".

Dường như Hứa Như Ý vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này mà vẫn còn đang nghĩ về chuyện trước đây.

"Cô chủ! Đi thôi! Bây giờ đi luôn.

Thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến nỗi khó

tưởng.

Cô mà không đi bây giờ thì sẽ nguy hiếm đến tính mạng đấy”, Dương trướng lão đè nén giọng nói với Hứa Như Ý.

Bà ta vô cùng sốt sắng, da đầu tê liệt như muốn nổ tung.

Bà ta là hộ vệ của Hứa Như Ý.

Nếu những lúc nguy hiểm đến tính mạng thì kể cả bà ta phải bỏ cả tính mạng cũng phải cứu lấy Hứa Như Ý.

"Đi cái gì chứ? Tên khốn kia sẽ không giết tôi đâu", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như hắn muốn giết tôi thì đã giết từ nửa năm trước rồi".

Hứa Như Ý lớn tiếng: "Này

tên khốn! Tôi nói vậy đúng không?"

Tô Minh thấy cạn lời.

Đúng là nửa năm trước anh không có ý định giết Hứa Như Ý.

Anh cũng đâu phải kẻ điên giết người, đâu phải cứ nhìn thấy ai cũng giết?

Huống hồ, thực lực của anh nửa năm trước mà muốn giết chết Hứa Như Ý thì bản thân anh cũng gặp nguy hiểm.

Dương trướng lão nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.

Cũng đúng! Trên người Tô Minh không có sát khí.

Bà ta cũng có chút kinh ngạc, sau đó thì thở phào một cái.

"Này! Đừng tưởng thực lực mạnh thì tôi sẽ không làm gì được anh nhé! Nói thật cho anh biết, Dương trưởng lão không phải là đối thủ của anh nhưng Cửu Hư Tông của tôi vẫn còn những cường giả khác", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hiểu tâm thái nên có của kẻ bại trận, không ngờ vẫn còn kiêu ngạo đắc ý.

Cô ta ngửa cổ nói, sau đó lại nhìn Tô Minh, nói với giọng uy hiếp: "Nếu như anh biết điều thì cùng tôi đi đến Cửu Hư Tông.

Đợi tôi xả hận xong thì sẽ thả cho anh đi...".

Dương trưởng lão thấy vậy mà như sắp khóc đến nơi.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Wtf!", Hứa Như Ý buột miệng chửi tục.Hứa Như Ý nhìn Tô Minh mà như muốn phát điên.Tên khốn này mạnh như vậy ư?Nhưng nửa năm trước khi giao đấu với mình, rõ ràng hắn cũng chỉ tầm mình mà, cùng lắm là mạnh hơn mình một chút thôi...Nhưng bây giờ...Không thể nào như thế được!"Lẽ nào nửa năm trước khi giao đấu với mình hắn chỉ dùng một chút thực lực thôi", Hứa Như Ý thầm nghĩ, sau đó sắc mặt đỏ ửng, nói: "Tên khốn! Đừng tưởng nửa năm trước anh nhượng bộ tôi thì tôi sẽ cảm kích".Dường như Hứa Như Ý vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này mà vẫn còn đang nghĩ về chuyện trước đây."Cô chủ! Đi thôi! Bây giờ đi luôn.Thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến nỗi khótưởng.Cô mà không đi bây giờ thì sẽ nguy hiếm đến tính mạng đấy”, Dương trướng lão đè nén giọng nói với Hứa Như Ý.Bà ta vô cùng sốt sắng, da đầu tê liệt như muốn nổ tung.Bà ta là hộ vệ của Hứa Như Ý.Nếu những lúc nguy hiểm đến tính mạng thì kể cả bà ta phải bỏ cả tính mạng cũng phải cứu lấy Hứa Như Ý."Đi cái gì chứ? Tên khốn kia sẽ không giết tôi đâu", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như hắn muốn giết tôi thì đã giết từ nửa năm trước rồi".Hứa Như Ý lớn tiếng: "Nàytên khốn! Tôi nói vậy đúng không?"Tô Minh thấy cạn lời.Đúng là nửa năm trước anh không có ý định giết Hứa Như Ý.Anh cũng đâu phải kẻ điên giết người, đâu phải cứ nhìn thấy ai cũng giết?Huống hồ, thực lực của anh nửa năm trước mà muốn giết chết Hứa Như Ý thì bản thân anh cũng gặp nguy hiểm.Dương trướng lão nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.Cũng đúng! Trên người Tô Minh không có sát khí.Bà ta cũng có chút kinh ngạc, sau đó thì thở phào một cái."Này! Đừng tưởng thực lực mạnh thì tôi sẽ không làm gì được anh nhé! Nói thật cho anh biết, Dương trưởng lão không phải là đối thủ của anh nhưng Cửu Hư Tông của tôi vẫn còn những cường giả khác", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hiểu tâm thái nên có của kẻ bại trận, không ngờ vẫn còn kiêu ngạo đắc ý.Cô ta ngửa cổ nói, sau đó lại nhìn Tô Minh, nói với giọng uy hiếp: "Nếu như anh biết điều thì cùng tôi đi đến Cửu Hư Tông.Đợi tôi xả hận xong thì sẽ thả cho anh đi...".Dương trưởng lão thấy vậy mà như sắp khóc đến nơi.

Chương 243: Đợi Tôi Xả Hận Xong Thì Sẽ Thả Cho Anh Đi