Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 245: Cô Hứa Cứu Tôi Với
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng biết sợ.Cô ta trợn trừng mắt, trong đôi mắt có phản chiếu bóng hình của Tô Minh.Chưa đợi Hứa NhưÝnóigì thì Tô Minh đột nhiên ôm chặt lấy cô ta.Nói cách khác là nắm chặt lấy cô ta.Anh đã khống chế thân hình nhỏ bé của cô ta, sau đó giơ tay lên đánh mạnh vào mông cô ta.Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức đỏ ửng lên.Còn tất cả mọi người trong viện võ đạo đều ngây người ra.Hóa ra, tiếu công chúa có địa vị và thân phận cao quý ở Huyền Linh Sơn nửa năm trước đã bị bắt nạt như này?Sắc mặt Dương trưởng lão càng kỳ quái hơn.Chẳng trách trước đó cô chủ cứ là lạ.Chẳng trách bên mình là kẻ bại trận nhưng cô chủ vẫn không sợ.Lúc Tô Minh định buông Hứa Như Ý ra thì đột nhiên cô ta dùng răng nanh cắn vào cánh tay của anh.Cô ta cắn rất mạnh, đến nỗi sắp chảy máu.______________"Ai cho anh đánh tôi, lại còn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người nữa, hu hu...".Sau khi Hứa Như Ý cắn Tô Minh thì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ dột, khóc lóc như mưa, sắc mặt thì đỏ ửng.Cảm giác đó giống như chịu rất nhiều uất ức."Cô cầm tinh con chó à?",Tô Minh nhìn vết răng trên tay mình, đau đớn nói.Tiếp đó anh lại giơ tay lên nhưng không hạ xuống, quát: "Nếu không cút đi thì tôi sẽ đánh tiếp đấy"."Tôi...", Hứa Như Y theo bản năng lùi về sau hai bước, nói: "Tôi...!Tôi...!Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì? Đồ khốn nhà anh, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, tôi hận anh!"Nói xong, cô ta chạy ra ngoài viện võ đạo, vừa chạy đi vừa khóc.Dương trưởng lão vội chạy theo sau cô chủ Hứa Như Ý của mình.Còn Công Tôn Thần cũng rụt cổ định rời đi cùng với Dương trưởng lão và Hứa Như Ý.Nhưng chưa đợi hắn cấtbước thì Tô Minh đã nói: "Anh Công Tôn cũng định đi sao? Ha ha...!Anh coi viện võ đạo của nhà họ Diệp là cái gì vậy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng biết sợ.
Cô ta trợn trừng mắt, trong đôi mắt có phản chiếu bóng hình của Tô Minh.
Chưa đợi Hứa NhưÝnóigì thì Tô Minh đột nhiên ôm chặt lấy cô ta.
Nói cách khác là nắm chặt lấy cô ta.
Anh đã khống chế thân hình nhỏ bé của cô ta, sau đó giơ tay lên đánh mạnh vào mông cô ta.
Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức đỏ ửng lên.
Còn tất cả mọi người trong viện võ đạo đều ngây người ra.
Hóa ra, tiếu công chúa có địa vị và thân phận cao quý ở Huyền Linh Sơn nửa năm trước đã bị bắt nạt như này?
Sắc mặt Dương trưởng lão càng kỳ quái hơn.
Chẳng trách trước đó cô chủ cứ là lạ.
Chẳng trách bên mình là kẻ bại trận nhưng cô chủ vẫn không sợ.
Lúc Tô Minh định buông Hứa Như Ý ra thì đột nhiên cô ta dùng răng nanh cắn vào cánh tay của anh.
Cô ta cắn rất mạnh, đến nỗi sắp chảy máu.______________
"Ai cho anh đánh tôi, lại còn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người nữa, hu hu...".
Sau khi Hứa Như Ý cắn Tô Minh thì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ dột, khóc lóc như mưa, sắc mặt thì đỏ ửng.
Cảm giác đó giống như chịu rất nhiều uất ức.
"Cô cầm tinh con chó à?",
Tô Minh nhìn vết răng trên tay mình, đau đớn nói.
Tiếp đó anh lại giơ tay lên nhưng không hạ xuống, quát: "Nếu không cút đi thì tôi sẽ đánh tiếp đấy".
"Tôi...", Hứa Như Y theo bản năng lùi về sau hai bước, nói: "Tôi...!Tôi...!Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì? Đồ khốn nhà anh, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, tôi hận anh!"
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài viện võ đạo, vừa chạy đi vừa khóc.
Dương trưởng lão vội chạy theo sau cô chủ Hứa Như Ý của mình.
Còn Công Tôn Thần cũng rụt cổ định rời đi cùng với Dương trưởng lão và Hứa Như Ý.
Nhưng chưa đợi hắn cất
bước thì Tô Minh đã nói: "Anh Công Tôn cũng định đi sao? Ha ha...!Anh coi viện võ đạo của nhà họ Diệp là cái gì vậy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng biết sợ.Cô ta trợn trừng mắt, trong đôi mắt có phản chiếu bóng hình của Tô Minh.Chưa đợi Hứa NhưÝnóigì thì Tô Minh đột nhiên ôm chặt lấy cô ta.Nói cách khác là nắm chặt lấy cô ta.Anh đã khống chế thân hình nhỏ bé của cô ta, sau đó giơ tay lên đánh mạnh vào mông cô ta.Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức đỏ ửng lên.Còn tất cả mọi người trong viện võ đạo đều ngây người ra.Hóa ra, tiếu công chúa có địa vị và thân phận cao quý ở Huyền Linh Sơn nửa năm trước đã bị bắt nạt như này?Sắc mặt Dương trưởng lão càng kỳ quái hơn.Chẳng trách trước đó cô chủ cứ là lạ.Chẳng trách bên mình là kẻ bại trận nhưng cô chủ vẫn không sợ.Lúc Tô Minh định buông Hứa Như Ý ra thì đột nhiên cô ta dùng răng nanh cắn vào cánh tay của anh.Cô ta cắn rất mạnh, đến nỗi sắp chảy máu.______________"Ai cho anh đánh tôi, lại còn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người nữa, hu hu...".Sau khi Hứa Như Ý cắn Tô Minh thì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ dột, khóc lóc như mưa, sắc mặt thì đỏ ửng.Cảm giác đó giống như chịu rất nhiều uất ức."Cô cầm tinh con chó à?",Tô Minh nhìn vết răng trên tay mình, đau đớn nói.Tiếp đó anh lại giơ tay lên nhưng không hạ xuống, quát: "Nếu không cút đi thì tôi sẽ đánh tiếp đấy"."Tôi...", Hứa Như Y theo bản năng lùi về sau hai bước, nói: "Tôi...!Tôi...!Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì? Đồ khốn nhà anh, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, tôi hận anh!"Nói xong, cô ta chạy ra ngoài viện võ đạo, vừa chạy đi vừa khóc.Dương trưởng lão vội chạy theo sau cô chủ Hứa Như Ý của mình.Còn Công Tôn Thần cũng rụt cổ định rời đi cùng với Dương trưởng lão và Hứa Như Ý.Nhưng chưa đợi hắn cấtbước thì Tô Minh đã nói: "Anh Công Tôn cũng định đi sao? Ha ha...!Anh coi viện võ đạo của nhà họ Diệp là cái gì vậy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?".