Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 250: Mau Mời Anh Ấy Vào

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thời gian dần trôi, bốn vị Cung phụng đã ở lại đấu giá Tứ Đỉnh mười mấy năm, dần dầncũng đã chiếm được địa vị nhất định, thậm chí còn có thể ngang chức ngang quyền với nhóm trưởng lão, nhưng nói cho cùng, xét về dây mơ rễ má bên trong nội bộ thì vẫn kém nhóm trưởng lão một chút."Đại cung phụng, Tam cung phụng à? Ha ha! ngoài mặt mặc dù ủng hộ tôi nhưng trên thực tế chỉ là lòng lang dạ thú mà thôi", Tiêu Nhược Dư hầm hừ, cô nhìn rất rõ.Bốn vị trưởng lão có thể khống chế mình.Nhưng còn bốn vị Cung phụng thì sao? Trong đó có hai vị luôn đứng trên lập trường riêng, không tham gia vào cuộc tranh đấu.Đại cung phụng và Tam cung phụng thì cùng một giuộc với nhau, ngoài mặt tỏ ra ủng hộ mình cũng là vì có ý đồ riêng, muốn mượn danh của vua để đi làm việc của mình."Đại cung phụng còn rất nhiều lần nhắc đến để cháu trai bảo bối của ông ta cưới tôi nữa kìa", Tiêu Nhược Dư châm chọc.Dì Cầm hơi xấu hổ, trước đó, bà ta cũng ủng hộ Tiêu Nhược Dư liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng.Bởi vì, nếu như bây giờ Tiêu Nhược Dư không liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng thì chút xíu hy vọng nhỏ nhoi kia cũng chẳng còn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị tứ đại trưởng lão khống chế thậm chí ám hại, ngược lại nếu như liên hôn thì sẽ có một tia hy vọng.Cứ đánh bại hết đám trưởng lão lòng lang dạ thú kia trước đã rồi nói, đợi đến khi ngồi vững vị trí hội trưởng, bên phía thương hội sẽ chỉ nghe lời Tiêu NhượcDư hay là nghe lời Đại cung phụng thì lúc đó vẫn có thể cố gắng giải quyết được."Hy vọng Tô Minh không làm tôi thất vọng", Tiêu Nhược Dư thở dài, Tô Minh chính tia ánh sáng duy nhất trong tăm tối.Đúng vào lúc này."Báo cáo hội trưởng, có một cậu Tô đến đây nói là có hẹn với hội trưởng", một nữ tì đi vào.Tiêu Nhược Dư lập tức đứng dậy.Trên mặt đầy vẻ vui mừng cùng kích động, hơi mất kiếm soát."Mau mời anh ấy vào".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thời gian dần trôi, bốn vị Cung phụng đã ở lại đấu giá Tứ Đỉnh mười mấy năm, dần dầncũng đã chiếm được địa vị nhất định, thậm chí còn có thể ngang chức ngang quyền với nhóm trưởng lão, nhưng nói cho cùng, xét về dây mơ rễ má bên trong nội bộ thì vẫn kém nhóm trưởng lão một chút."Đại cung phụng, Tam cung phụng à? Ha ha! ngoài mặt mặc dù ủng hộ tôi nhưng trên thực tế chỉ là lòng lang dạ thú mà thôi", Tiêu Nhược Dư hầm hừ, cô nhìn rất rõ.Bốn vị trưởng lão có thể khống chế mình.Nhưng còn bốn vị Cung phụng thì sao? Trong đó có hai vị luôn đứng trên lập trường riêng, không tham gia vào cuộc tranh đấu.Đại cung phụng và Tam cung phụng thì cùng một giuộc với nhau, ngoài mặt tỏ ra ủng hộ mình cũng là vì có ý đồ riêng, muốn mượn danh của vua để đi làm việc của mình."Đại cung phụng còn rất nhiều lần nhắc đến để cháu trai bảo bối của ông ta cưới tôi nữa kìa", Tiêu Nhược Dư châm chọc.Dì Cầm hơi xấu hổ, trước đó, bà ta cũng ủng hộ Tiêu Nhược Dư liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng.Bởi vì, nếu như bây giờ Tiêu Nhược Dư không liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng thì chút xíu hy vọng nhỏ nhoi kia cũng chẳng còn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị tứ đại trưởng lão khống chế thậm chí ám hại, ngược lại nếu như liên hôn thì sẽ có một tia hy vọng.Cứ đánh bại hết đám trưởng lão lòng lang dạ thú kia trước đã rồi nói, đợi đến khi ngồi vững vị trí hội trưởng, bên phía thương hội sẽ chỉ nghe lời Tiêu NhượcDư hay là nghe lời Đại cung phụng thì lúc đó vẫn có thể cố gắng giải quyết được."Hy vọng Tô Minh không làm tôi thất vọng", Tiêu Nhược Dư thở dài, Tô Minh chính tia ánh sáng duy nhất trong tăm tối.Đúng vào lúc này."Báo cáo hội trưởng, có một cậu Tô đến đây nói là có hẹn với hội trưởng", một nữ tì đi vào.Tiêu Nhược Dư lập tức đứng dậy.Trên mặt đầy vẻ vui mừng cùng kích động, hơi mất kiếm soát."Mau mời anh ấy vào".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thời gian dần trôi, bốn vị Cung phụng đã ở lại đấu giá Tứ Đỉnh mười mấy năm, dần dầncũng đã chiếm được địa vị nhất định, thậm chí còn có thể ngang chức ngang quyền với nhóm trưởng lão, nhưng nói cho cùng, xét về dây mơ rễ má bên trong nội bộ thì vẫn kém nhóm trưởng lão một chút."Đại cung phụng, Tam cung phụng à? Ha ha! ngoài mặt mặc dù ủng hộ tôi nhưng trên thực tế chỉ là lòng lang dạ thú mà thôi", Tiêu Nhược Dư hầm hừ, cô nhìn rất rõ.Bốn vị trưởng lão có thể khống chế mình.Nhưng còn bốn vị Cung phụng thì sao? Trong đó có hai vị luôn đứng trên lập trường riêng, không tham gia vào cuộc tranh đấu.Đại cung phụng và Tam cung phụng thì cùng một giuộc với nhau, ngoài mặt tỏ ra ủng hộ mình cũng là vì có ý đồ riêng, muốn mượn danh của vua để đi làm việc của mình."Đại cung phụng còn rất nhiều lần nhắc đến để cháu trai bảo bối của ông ta cưới tôi nữa kìa", Tiêu Nhược Dư châm chọc.Dì Cầm hơi xấu hổ, trước đó, bà ta cũng ủng hộ Tiêu Nhược Dư liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng.Bởi vì, nếu như bây giờ Tiêu Nhược Dư không liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng thì chút xíu hy vọng nhỏ nhoi kia cũng chẳng còn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị tứ đại trưởng lão khống chế thậm chí ám hại, ngược lại nếu như liên hôn thì sẽ có một tia hy vọng.Cứ đánh bại hết đám trưởng lão lòng lang dạ thú kia trước đã rồi nói, đợi đến khi ngồi vững vị trí hội trưởng, bên phía thương hội sẽ chỉ nghe lời Tiêu NhượcDư hay là nghe lời Đại cung phụng thì lúc đó vẫn có thể cố gắng giải quyết được."Hy vọng Tô Minh không làm tôi thất vọng", Tiêu Nhược Dư thở dài, Tô Minh chính tia ánh sáng duy nhất trong tăm tối.Đúng vào lúc này."Báo cáo hội trưởng, có một cậu Tô đến đây nói là có hẹn với hội trưởng", một nữ tì đi vào.Tiêu Nhược Dư lập tức đứng dậy.Trên mặt đầy vẻ vui mừng cùng kích động, hơi mất kiếm soát."Mau mời anh ấy vào".

Chương 250: Mau Mời Anh Ấy Vào