Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 255: Cô Tiêu Khá May Đấy

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Nên làm thôi", Tô Minh cười nói, vốn dĩ chỉ là một giaodịch, hơn nữa, anh cảm thấy mình còn được lời, hiệu quả của cây nhân sâm nghìn năm kia tốt đến giật mình."Sau đây cần phải làm thế nào?”, Tiêu Nhược Dư hỏi, cô ta đã tin tướng hoàn toàn vào Tô Minh."Luồng kiếm khí tắc trong kinh mạch của cô nằm ở chỗ nào?""ở đây”, Tiêu Nhược Dư chỉ vào vai trái của mình."Phải lộ ra ngoài".Bỗng nhiên, Tiêu Nhược Dưhơi xấu hổ ngừng lại.Chẳng lẽ, mình phải cởi áo để lộ da thịt ở trước mặt Tô Minh sao?"Không cần cởi áo, có kéo không? Cắt ống tay áo bên trái đi là được”, Tô Minh cười nói, anh nhìn ra được sự do dự của Tiêu Nhược Dư.Tiêu Nhược Dư lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm kéo.Rất nhanh, cô ta đã cắt ống tay áo của mình xuống.Rất trắng, vai trái và xương quai xanh của cô ta đều lộ ratrước mắt Tô Minh, Tô Minh không nhịn được mà than thở sự ưu ái của ông trời dành cho cô ta, da trắng thật.Tiêu Nhược Dư lại không khỏi xấu hổ, căng thẳng muốn chết, cô ta cảm thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn vào phần vai lộ ra bên ngoài của mình giống như đã biến thành thực thể vậy, như có một bàn tay đang vuốt ve trên đó."Ngồi xuống cạnh chỗ tôi, gần chút", Tô Minh lại nói.Tiêu Nhược Dư kiềm nén nỗi căng thẳng trong lòng, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Minh có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô ta, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch do căng thẳng của cô ta.Tiêu Nhược Dư thì đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ liếc mắt nhìn Tô Minh.Tô Minh dùng bàn tay đặt lên trên vai của Tiêu Nhược Dư, Tiêu Nhược Dư run bắn lên! suýt chút nữa là tránh người ra, nhưng còn may là nhịn được.Tô Minh thì lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, vận chân khí của mình đi vào bên trong vai cô ta kiểmtra.Rất nhanh, Tô Minh cất lời: "Cô Tiêu khá may đấy, năm đó người giao đấu với cô có thực lực rất mạnh, nhất là trên phương diện kiếm ý cực kỳ có thiên phú, đối phương có lẽ không muốn giết cô cho nên kiếm ý mới tấn công vào vai của cô.Nếu như muốn giết cô, chỉ hơi chệch sang bên phải một chút nữa là kiếm ý sẽ cắm vào trong tim cô, lúc đó cô chỉ có nước mất mạng ngay lập tức".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Nên làm thôi", Tô Minh cười nói, vốn dĩ chỉ là một giaodịch, hơn nữa, anh cảm thấy mình còn được lời, hiệu quả của cây nhân sâm nghìn năm kia tốt đến giật mình."Sau đây cần phải làm thế nào?”, Tiêu Nhược Dư hỏi, cô ta đã tin tướng hoàn toàn vào Tô Minh."Luồng kiếm khí tắc trong kinh mạch của cô nằm ở chỗ nào?""ở đây”, Tiêu Nhược Dư chỉ vào vai trái của mình."Phải lộ ra ngoài".Bỗng nhiên, Tiêu Nhược Dưhơi xấu hổ ngừng lại.Chẳng lẽ, mình phải cởi áo để lộ da thịt ở trước mặt Tô Minh sao?"Không cần cởi áo, có kéo không? Cắt ống tay áo bên trái đi là được”, Tô Minh cười nói, anh nhìn ra được sự do dự của Tiêu Nhược Dư.Tiêu Nhược Dư lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm kéo.Rất nhanh, cô ta đã cắt ống tay áo của mình xuống.Rất trắng, vai trái và xương quai xanh của cô ta đều lộ ratrước mắt Tô Minh, Tô Minh không nhịn được mà than thở sự ưu ái của ông trời dành cho cô ta, da trắng thật.Tiêu Nhược Dư lại không khỏi xấu hổ, căng thẳng muốn chết, cô ta cảm thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn vào phần vai lộ ra bên ngoài của mình giống như đã biến thành thực thể vậy, như có một bàn tay đang vuốt ve trên đó."Ngồi xuống cạnh chỗ tôi, gần chút", Tô Minh lại nói.Tiêu Nhược Dư kiềm nén nỗi căng thẳng trong lòng, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Minh có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô ta, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch do căng thẳng của cô ta.Tiêu Nhược Dư thì đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ liếc mắt nhìn Tô Minh.Tô Minh dùng bàn tay đặt lên trên vai của Tiêu Nhược Dư, Tiêu Nhược Dư run bắn lên! suýt chút nữa là tránh người ra, nhưng còn may là nhịn được.Tô Minh thì lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, vận chân khí của mình đi vào bên trong vai cô ta kiểmtra.Rất nhanh, Tô Minh cất lời: "Cô Tiêu khá may đấy, năm đó người giao đấu với cô có thực lực rất mạnh, nhất là trên phương diện kiếm ý cực kỳ có thiên phú, đối phương có lẽ không muốn giết cô cho nên kiếm ý mới tấn công vào vai của cô.Nếu như muốn giết cô, chỉ hơi chệch sang bên phải một chút nữa là kiếm ý sẽ cắm vào trong tim cô, lúc đó cô chỉ có nước mất mạng ngay lập tức".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Nên làm thôi", Tô Minh cười nói, vốn dĩ chỉ là một giaodịch, hơn nữa, anh cảm thấy mình còn được lời, hiệu quả của cây nhân sâm nghìn năm kia tốt đến giật mình."Sau đây cần phải làm thế nào?”, Tiêu Nhược Dư hỏi, cô ta đã tin tướng hoàn toàn vào Tô Minh."Luồng kiếm khí tắc trong kinh mạch của cô nằm ở chỗ nào?""ở đây”, Tiêu Nhược Dư chỉ vào vai trái của mình."Phải lộ ra ngoài".Bỗng nhiên, Tiêu Nhược Dưhơi xấu hổ ngừng lại.Chẳng lẽ, mình phải cởi áo để lộ da thịt ở trước mặt Tô Minh sao?"Không cần cởi áo, có kéo không? Cắt ống tay áo bên trái đi là được”, Tô Minh cười nói, anh nhìn ra được sự do dự của Tiêu Nhược Dư.Tiêu Nhược Dư lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm kéo.Rất nhanh, cô ta đã cắt ống tay áo của mình xuống.Rất trắng, vai trái và xương quai xanh của cô ta đều lộ ratrước mắt Tô Minh, Tô Minh không nhịn được mà than thở sự ưu ái của ông trời dành cho cô ta, da trắng thật.Tiêu Nhược Dư lại không khỏi xấu hổ, căng thẳng muốn chết, cô ta cảm thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn vào phần vai lộ ra bên ngoài của mình giống như đã biến thành thực thể vậy, như có một bàn tay đang vuốt ve trên đó."Ngồi xuống cạnh chỗ tôi, gần chút", Tô Minh lại nói.Tiêu Nhược Dư kiềm nén nỗi căng thẳng trong lòng, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Minh có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô ta, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch do căng thẳng của cô ta.Tiêu Nhược Dư thì đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ liếc mắt nhìn Tô Minh.Tô Minh dùng bàn tay đặt lên trên vai của Tiêu Nhược Dư, Tiêu Nhược Dư run bắn lên! suýt chút nữa là tránh người ra, nhưng còn may là nhịn được.Tô Minh thì lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, vận chân khí của mình đi vào bên trong vai cô ta kiểmtra.Rất nhanh, Tô Minh cất lời: "Cô Tiêu khá may đấy, năm đó người giao đấu với cô có thực lực rất mạnh, nhất là trên phương diện kiếm ý cực kỳ có thiên phú, đối phương có lẽ không muốn giết cô cho nên kiếm ý mới tấn công vào vai của cô.Nếu như muốn giết cô, chỉ hơi chệch sang bên phải một chút nữa là kiếm ý sẽ cắm vào trong tim cô, lúc đó cô chỉ có nước mất mạng ngay lập tức".

Chương 255: Cô Tiêu Khá May Đấy