Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 277: Tiền Bối Bà Cũng Không Hề Nắm Rõ Tình Hình Thực Tế
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Còn cô Trần Chỉ Tình, là tụ khí trung kỳ, phải biết rằng, dựa vào thể chất cùng thiên phú võ đạo của cô, nếu có người đào tạo, so với Hồng Lăng cùng Nam Phong chắc chắn mạnh hơn rất nhiều", bà lão lớn tiếng hơn một chút: "Kết quả cô theo người đàn ông của cô tu luyện, đến nay mới chỉ là tụ khí trung kỳ! Chỉ bằng người đàn ông của cò hoàn toàn có thể làm chậm trễ con đường võ đạo của cô, phí phạm thiên phú, tôi có giết cậu ta cũng là lẽ phải!"Bà lão càng nói càng giận!"Tiền bối, bà cũng không hề nắm rõ tình hình thực tế", Trần Chỉ Tình lạnh lùng nói.Thế chất của cô đặc thù, gần đây mới được Tô Minh giải quyết hết hậu họa, mới có thế tu luyện.Còn bà lão này ở đây nói nhăng nói cuội, bà ta thì biết cái đếch gì?Nếu không phải sợ chọc giận bà lão, khiến bà ta trực tiếp tàn sát cả nhà họ Trần, cô thật muốn chửi bậy.chúng tòi chờ với đợi, thật sự đáng tức giận".Hà Hồng Lăng đột nhiên giơ cây roi trong tay ra hung hăng quất một cái xuống đất, nhất thời, bụi bay mù mịt trong không khí, trên mặt đất xuất hiện một đường sâu hoắm, vết roi chướng mắt xuất hiện ngay tức khắc."Chỉ Tinh! Đừng chọc giận họ, thực lực quá đáng sợ! ", ông Trần cẩn thận đi đến bên cạnh cháu gái rồi nhỏ giọng nói.Đôi mắt già nua nhìn những vệt roi trên đất mà vô cùng hoảng sợ.Trần Chỉ Tình nghe thấy vậy liền gật đầu.Trước khi Tô Minh chưa quay về mà chọc giận đám Tứ trưởng lão thì chỉ có mình là chịu thiệt thôi.Thậm chí lúc này Trần ChỉTình còn hối hận là đã gọi điện thoại cho Tô Minh.Ba người trước mặt có thực lực vò cùng mạnh.Nếu như Tô Minh không phải là đối thủ của họ thì phải làm sao? Vậy thì gọi Tò Minh về có khác nào hại anh ây."Chán thật!”, Hà Hồng Lăng bĩu môi, mình chỉ đánh đại mấy roi mà đã khiến Trân Chỉ Tinh sợ đến nỗi mặt tái nhợt và không dám nói gì.Đúng là vô vị thật! Kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu mà thôi.Đúng lúc này!"Ôi! Chỉ Tinh! Nhà cókhách?", một giọng nói từ bên ngoài phòng lớn của biệt thự truyền vào, và đó là một người phụ nữ trung niên..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Còn cô Trần Chỉ Tình, là tụ khí trung kỳ, phải biết rằng, dựa vào thể chất cùng thiên phú võ đạo của cô, nếu có người đào tạo, so với Hồng Lăng cùng Nam Phong chắc chắn mạnh hơn rất nhiều", bà lão lớn tiếng hơn một chút: "Kết quả cô theo người đàn ông của cô tu luyện, đến nay mới chỉ là tụ khí trung kỳ! Chỉ bằng người đàn ông của cò hoàn toàn có thể làm chậm trễ con đường võ đạo của cô, phí phạm thiên phú, tôi có giết cậu ta cũng là lẽ phải!"Bà lão càng nói càng giận!"Tiền bối, bà cũng không hề nắm rõ tình hình thực tế", Trần Chỉ Tình lạnh lùng nói.Thế chất của cô đặc thù, gần đây mới được Tô Minh giải quyết hết hậu họa, mới có thế tu luyện.Còn bà lão này ở đây nói nhăng nói cuội, bà ta thì biết cái đếch gì?Nếu không phải sợ chọc giận bà lão, khiến bà ta trực tiếp tàn sát cả nhà họ Trần, cô thật muốn chửi bậy.chúng tòi chờ với đợi, thật sự đáng tức giận".Hà Hồng Lăng đột nhiên giơ cây roi trong tay ra hung hăng quất một cái xuống đất, nhất thời, bụi bay mù mịt trong không khí, trên mặt đất xuất hiện một đường sâu hoắm, vết roi chướng mắt xuất hiện ngay tức khắc."Chỉ Tinh! Đừng chọc giận họ, thực lực quá đáng sợ! ", ông Trần cẩn thận đi đến bên cạnh cháu gái rồi nhỏ giọng nói.Đôi mắt già nua nhìn những vệt roi trên đất mà vô cùng hoảng sợ.Trần Chỉ Tình nghe thấy vậy liền gật đầu.Trước khi Tô Minh chưa quay về mà chọc giận đám Tứ trưởng lão thì chỉ có mình là chịu thiệt thôi.Thậm chí lúc này Trần ChỉTình còn hối hận là đã gọi điện thoại cho Tô Minh.Ba người trước mặt có thực lực vò cùng mạnh.Nếu như Tô Minh không phải là đối thủ của họ thì phải làm sao? Vậy thì gọi Tò Minh về có khác nào hại anh ây."Chán thật!”, Hà Hồng Lăng bĩu môi, mình chỉ đánh đại mấy roi mà đã khiến Trân Chỉ Tinh sợ đến nỗi mặt tái nhợt và không dám nói gì.Đúng là vô vị thật! Kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu mà thôi.Đúng lúc này!"Ôi! Chỉ Tinh! Nhà cókhách?", một giọng nói từ bên ngoài phòng lớn của biệt thự truyền vào, và đó là một người phụ nữ trung niên..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Còn cô Trần Chỉ Tình, là tụ khí trung kỳ, phải biết rằng, dựa vào thể chất cùng thiên phú võ đạo của cô, nếu có người đào tạo, so với Hồng Lăng cùng Nam Phong chắc chắn mạnh hơn rất nhiều", bà lão lớn tiếng hơn một chút: "Kết quả cô theo người đàn ông của cô tu luyện, đến nay mới chỉ là tụ khí trung kỳ! Chỉ bằng người đàn ông của cò hoàn toàn có thể làm chậm trễ con đường võ đạo của cô, phí phạm thiên phú, tôi có giết cậu ta cũng là lẽ phải!"Bà lão càng nói càng giận!"Tiền bối, bà cũng không hề nắm rõ tình hình thực tế", Trần Chỉ Tình lạnh lùng nói.Thế chất của cô đặc thù, gần đây mới được Tô Minh giải quyết hết hậu họa, mới có thế tu luyện.Còn bà lão này ở đây nói nhăng nói cuội, bà ta thì biết cái đếch gì?Nếu không phải sợ chọc giận bà lão, khiến bà ta trực tiếp tàn sát cả nhà họ Trần, cô thật muốn chửi bậy.chúng tòi chờ với đợi, thật sự đáng tức giận".Hà Hồng Lăng đột nhiên giơ cây roi trong tay ra hung hăng quất một cái xuống đất, nhất thời, bụi bay mù mịt trong không khí, trên mặt đất xuất hiện một đường sâu hoắm, vết roi chướng mắt xuất hiện ngay tức khắc."Chỉ Tinh! Đừng chọc giận họ, thực lực quá đáng sợ! ", ông Trần cẩn thận đi đến bên cạnh cháu gái rồi nhỏ giọng nói.Đôi mắt già nua nhìn những vệt roi trên đất mà vô cùng hoảng sợ.Trần Chỉ Tình nghe thấy vậy liền gật đầu.Trước khi Tô Minh chưa quay về mà chọc giận đám Tứ trưởng lão thì chỉ có mình là chịu thiệt thôi.Thậm chí lúc này Trần ChỉTình còn hối hận là đã gọi điện thoại cho Tô Minh.Ba người trước mặt có thực lực vò cùng mạnh.Nếu như Tô Minh không phải là đối thủ của họ thì phải làm sao? Vậy thì gọi Tò Minh về có khác nào hại anh ây."Chán thật!”, Hà Hồng Lăng bĩu môi, mình chỉ đánh đại mấy roi mà đã khiến Trân Chỉ Tinh sợ đến nỗi mặt tái nhợt và không dám nói gì.Đúng là vô vị thật! Kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu mà thôi.Đúng lúc này!"Ôi! Chỉ Tinh! Nhà cókhách?", một giọng nói từ bên ngoài phòng lớn của biệt thự truyền vào, và đó là một người phụ nữ trung niên..