Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời…

Chương 486: Không định sinh con

Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Editor: Như ÝBeta: Hyna Nguyễn + Quỳnh————————————-Từ khi cô trọng sinh tới nay, sau đó lại thuận theo, không hề chống đối, nhất là lúc Tư Dạ Hàn được chẩn đoán chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ thì tính tình của Tư Dạ Hàn ôn hòa hơn không ít, cô cơ hồ đã quên đi tính tình chân thật của anh là gì rồi…Nhưng vào giờ phút này, hết thảy những ký ức đáng sợ xảy ra với anh trong nháy mắt bị đánh thức.Cướp đoạt, hung ác, điên cuồng… Ý muốn khống chế gần như bệnh hoạn…Tư Dạ Hàn đã rất lâu không có như vậy rồi, tại sao đột nhiên tâm tình lại mất khống chế như vậy chứ?Hôm nay rõ ràng chưa từng xảy ra sự tình gì kích thích anh mà, ngược lại bầu không khí đang rất vui vẻ mà…Đối mặt với loại trạng thái này của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản hoàn toàn không dám phản kháng.Nếu không, tất cả những gì mà cô cố gắng trong khoảng thời gian này đều sẽ thất bại trong gang tấc mất.Huống chi cô đã sớm quyết định không cùng anh đối nghịch nữa nên cô cũng đã từng chuẩn bị tâm lý, chuyện này là không thể tránh…“Oản Oản…” Bên tai truyền tới tiếng thở dốc trầm thấp của Tư Dạ Hàn.Khác với sự thanh lãnh ngày thường, ngược lại trong âm thanh này tràn đầy tình dục.Diệp Oản Oản bởi vì khẩn trương mà căng thẳng đến cực hạn, bởi vì âm thanh khẽ gọi mà trong chớp mắt sợ run lên.”Có nhớ lời của anh không?”“Cái… Cái gì?…” Diệp Oản Oản thần sắc hoảng hốt.“Chớ tin hắn.”Chớ tin ai?… Đầu óc của Diệp Oản Oản một mảnh trống rỗng, hoảng hốt rất lâu, rốt cục mới hiểu được Tư Dạ Hàn đang nói gì.Ý của anh là, chớ tin lời nói của Tư Hạ… Cô nhớ sau khi bản thân sống lại, đời trước Tư Hạ không hề xuất hiện, đời này chẳng biết tại sao đột nhiên bắt đầu chủ động tiếp cận cô, vào lúc đó, Tư Dạ Hàn có nói với cô lời như vậy, muốn cô không nên tin Tư Hạ.Diệp Oản Oản không suy nghĩ nguyên do, chẳng qua là trong tiềm thức cô cảm nhận được cảm giác an toàn trên người Tư Dạ Hàn mang đến cho cô thôi.Một loại cảm giác không rõ nguyên nhân, trực giác nói cho cô biết… Vô luận trên thế giới này ai muốn hại cô, người kia cũng không có khả năng là Tư Dạ Hàn.Diệp Oản Oản ngửa mặt lên đáp: “Ừ, em chỉ tin tưởng anh.”Đáy mắt của cô giống như chứa một trận mưa lớn, làm một chút lệ khí trên người Tư Dạ Hàn đều bị ánh mắt của cô dập tắt, con ngươi cũng dần dần trở nên thanh tĩnh hơn…Giống như vừa trải qua một trận chiến cực kỳ hao phí tinh lực, cơn giận bạo phát trên mặt Tư Dạ Hàn dần dần lắng xuống, chuyển thành mệt mỏi nồng đậm…Thấy Tư Dạ Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, Diệp Oản Oản thở phào một cái.Tại sao Tư Dạ Hàn lại kiêng kỵ Tư Hạ như vậy chứ?Diệp Oản Oản theo bản năng mà nghĩ đến người giật dây núp đằng sau Tư gia.Khoảng thời gian này cô nghiên cứu rất nhiều về những tộc lão cùng các phe phái, thế lực kiểm soát Tư gia, từ đầu đến cuối không hề có đầu mối nào.Chẳng lẽ người này… Cùng Tư Hạ có liên quan.Tư Hạ là đích tôn duy nhất nắm giữ quyền thừa kế còn sót lại, muốn tranh đoạt chức gia chủ không phải không có khả năng, bây giờ xem ra, mối quan hệ của Tư Hạ cùng Tư Dạ Hàn là thủy hỏa bất dung rồi.Chẳng qua là, cô luôn cảm thấy Tư Hạ không giống như là loại người máu lạnh đến cả lão thái thái cũng sẽ hạ thủ…Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản bỗng nhiên phát hiện, trong đầu mình đều là chuyện của Tư Dạ Hàn.Rõ ràng vốn là cô chỉ vì tạm thời trấn an, chờ anh một ngày nào đó đối với mình hết hứng thú, nhân cơ hội rời đi. Nhưng bất tri bất giác, lại phát hiện sự ràng buộc giữa cả hai ngày càng sâu…Diệp Oản Oản đang suy nghĩ lung tung, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Tư Dạ Hàn: “Bà nội hi vọng chúng ta sinh một đứa nhỏ…”Sau khi nghe rõ lời nói của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản bởi vì kinh sợ, trong bóng tối ánh mắt nhất thời trợn to.Cái… Cái gì? Muốn sinh một đứa nhỏ?Kết hôn còn chưa có, làm sao lại nhảy đến chuyện sinh con rồi.Tựa hồ là cảm thấy được sự cứng người của cô, giọng nói của Tư Dạ Hàn khôi phục sự thanh lãnh: “Yên tâm, anh không có ý định đó.”

Editor: Như Ý

Beta: Hyna Nguyễn + Quỳnh

————————————-

Từ khi cô trọng sinh tới nay, sau đó lại thuận theo, không hề chống đối, nhất là lúc Tư Dạ Hàn được chẩn đoán chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ thì tính tình của Tư Dạ Hàn ôn hòa hơn không ít, cô cơ hồ đã quên đi tính tình chân thật của anh là gì rồi…

Nhưng vào giờ phút này, hết thảy những ký ức đáng sợ xảy ra với anh trong nháy mắt bị đánh thức.

Cướp đoạt, hung ác, điên cuồng… Ý muốn khống chế gần như bệnh hoạn…

Tư Dạ Hàn đã rất lâu không có như vậy rồi, tại sao đột nhiên tâm tình lại mất khống chế như vậy chứ?

Hôm nay rõ ràng chưa từng xảy ra sự tình gì kích thích anh mà, ngược lại bầu không khí đang rất vui vẻ mà…

Đối mặt với loại trạng thái này của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản hoàn toàn không dám phản kháng.

Nếu không, tất cả những gì mà cô cố gắng trong khoảng thời gian này đều sẽ thất bại trong gang tấc mất.

Huống chi cô đã sớm quyết định không cùng anh đối nghịch nữa nên cô cũng đã từng chuẩn bị tâm lý, chuyện này là không thể tránh…

“Oản Oản…” Bên tai truyền tới tiếng thở dốc trầm thấp của Tư Dạ Hàn.

Khác với sự thanh lãnh ngày thường, ngược lại trong âm thanh này tràn đầy tình dục.

Diệp Oản Oản bởi vì khẩn trương mà căng thẳng đến cực hạn, bởi vì âm thanh khẽ gọi mà trong chớp mắt sợ run lên.

”Có nhớ lời của anh không?”

“Cái… Cái gì?…” Diệp Oản Oản thần sắc hoảng hốt.

“Chớ tin hắn.”

Chớ tin ai?… Đầu óc của Diệp Oản Oản một mảnh trống rỗng, hoảng hốt rất lâu, rốt cục mới hiểu được Tư Dạ Hàn đang nói gì.

Ý của anh là, chớ tin lời nói của Tư Hạ… Cô nhớ sau khi bản thân sống lại, đời trước Tư Hạ không hề xuất hiện, đời này chẳng biết tại sao đột nhiên bắt đầu chủ động tiếp cận cô, vào lúc đó, Tư Dạ Hàn có nói với cô lời như vậy, muốn cô không nên tin Tư Hạ.

Diệp Oản Oản không suy nghĩ nguyên do, chẳng qua là trong tiềm thức cô cảm nhận được cảm giác an toàn trên người Tư Dạ Hàn mang đến cho cô thôi.

Một loại cảm giác không rõ nguyên nhân, trực giác nói cho cô biết… Vô luận trên thế giới này ai muốn hại cô, người kia cũng không có khả năng là Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản ngửa mặt lên đáp: “Ừ, em chỉ tin tưởng anh.”

Đáy mắt của cô giống như chứa một trận mưa lớn, làm một chút lệ khí trên người Tư Dạ Hàn đều bị ánh mắt của cô dập tắt, con ngươi cũng dần dần trở nên thanh tĩnh hơn…

Giống như vừa trải qua một trận chiến cực kỳ hao phí tinh lực, cơn giận bạo phát trên mặt Tư Dạ Hàn dần dần lắng xuống, chuyển thành mệt mỏi nồng đậm…

Thấy Tư Dạ Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, Diệp Oản Oản thở phào một cái.

Tại sao Tư Dạ Hàn lại kiêng kỵ Tư Hạ như vậy chứ?

Diệp Oản Oản theo bản năng mà nghĩ đến người giật dây núp đằng sau Tư gia.

Khoảng thời gian này cô nghiên cứu rất nhiều về những tộc lão cùng các phe phái, thế lực kiểm soát Tư gia, từ đầu đến cuối không hề có đầu mối nào.

Chẳng lẽ người này… Cùng Tư Hạ có liên quan.

Tư Hạ là đích tôn duy nhất nắm giữ quyền thừa kế còn sót lại, muốn tranh đoạt chức gia chủ không phải không có khả năng, bây giờ xem ra, mối quan hệ của Tư Hạ cùng Tư Dạ Hàn là thủy hỏa bất dung rồi.

Chẳng qua là, cô luôn cảm thấy Tư Hạ không giống như là loại người máu lạnh đến cả lão thái thái cũng sẽ hạ thủ…

Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản bỗng nhiên phát hiện, trong đầu mình đều là chuyện của Tư Dạ Hàn.

Rõ ràng vốn là cô chỉ vì tạm thời trấn an, chờ anh một ngày nào đó đối với mình hết hứng thú, nhân cơ hội rời đi. Nhưng bất tri bất giác, lại phát hiện sự ràng buộc giữa cả hai ngày càng sâu…

Diệp Oản Oản đang suy nghĩ lung tung, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Tư Dạ Hàn: “Bà nội hi vọng chúng ta sinh một đứa nhỏ…”

Sau khi nghe rõ lời nói của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản bởi vì kinh sợ, trong bóng tối ánh mắt nhất thời trợn to.

Cái… Cái gì? Muốn sinh một đứa nhỏ?

Kết hôn còn chưa có, làm sao lại nhảy đến chuyện sinh con rồi.

Tựa hồ là cảm thấy được sự cứng người của cô, giọng nói của Tư Dạ Hàn khôi phục sự thanh lãnh: “Yên tâm, anh không có ý định đó.”

Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Editor: Như ÝBeta: Hyna Nguyễn + Quỳnh————————————-Từ khi cô trọng sinh tới nay, sau đó lại thuận theo, không hề chống đối, nhất là lúc Tư Dạ Hàn được chẩn đoán chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ thì tính tình của Tư Dạ Hàn ôn hòa hơn không ít, cô cơ hồ đã quên đi tính tình chân thật của anh là gì rồi…Nhưng vào giờ phút này, hết thảy những ký ức đáng sợ xảy ra với anh trong nháy mắt bị đánh thức.Cướp đoạt, hung ác, điên cuồng… Ý muốn khống chế gần như bệnh hoạn…Tư Dạ Hàn đã rất lâu không có như vậy rồi, tại sao đột nhiên tâm tình lại mất khống chế như vậy chứ?Hôm nay rõ ràng chưa từng xảy ra sự tình gì kích thích anh mà, ngược lại bầu không khí đang rất vui vẻ mà…Đối mặt với loại trạng thái này của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản hoàn toàn không dám phản kháng.Nếu không, tất cả những gì mà cô cố gắng trong khoảng thời gian này đều sẽ thất bại trong gang tấc mất.Huống chi cô đã sớm quyết định không cùng anh đối nghịch nữa nên cô cũng đã từng chuẩn bị tâm lý, chuyện này là không thể tránh…“Oản Oản…” Bên tai truyền tới tiếng thở dốc trầm thấp của Tư Dạ Hàn.Khác với sự thanh lãnh ngày thường, ngược lại trong âm thanh này tràn đầy tình dục.Diệp Oản Oản bởi vì khẩn trương mà căng thẳng đến cực hạn, bởi vì âm thanh khẽ gọi mà trong chớp mắt sợ run lên.”Có nhớ lời của anh không?”“Cái… Cái gì?…” Diệp Oản Oản thần sắc hoảng hốt.“Chớ tin hắn.”Chớ tin ai?… Đầu óc của Diệp Oản Oản một mảnh trống rỗng, hoảng hốt rất lâu, rốt cục mới hiểu được Tư Dạ Hàn đang nói gì.Ý của anh là, chớ tin lời nói của Tư Hạ… Cô nhớ sau khi bản thân sống lại, đời trước Tư Hạ không hề xuất hiện, đời này chẳng biết tại sao đột nhiên bắt đầu chủ động tiếp cận cô, vào lúc đó, Tư Dạ Hàn có nói với cô lời như vậy, muốn cô không nên tin Tư Hạ.Diệp Oản Oản không suy nghĩ nguyên do, chẳng qua là trong tiềm thức cô cảm nhận được cảm giác an toàn trên người Tư Dạ Hàn mang đến cho cô thôi.Một loại cảm giác không rõ nguyên nhân, trực giác nói cho cô biết… Vô luận trên thế giới này ai muốn hại cô, người kia cũng không có khả năng là Tư Dạ Hàn.Diệp Oản Oản ngửa mặt lên đáp: “Ừ, em chỉ tin tưởng anh.”Đáy mắt của cô giống như chứa một trận mưa lớn, làm một chút lệ khí trên người Tư Dạ Hàn đều bị ánh mắt của cô dập tắt, con ngươi cũng dần dần trở nên thanh tĩnh hơn…Giống như vừa trải qua một trận chiến cực kỳ hao phí tinh lực, cơn giận bạo phát trên mặt Tư Dạ Hàn dần dần lắng xuống, chuyển thành mệt mỏi nồng đậm…Thấy Tư Dạ Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, Diệp Oản Oản thở phào một cái.Tại sao Tư Dạ Hàn lại kiêng kỵ Tư Hạ như vậy chứ?Diệp Oản Oản theo bản năng mà nghĩ đến người giật dây núp đằng sau Tư gia.Khoảng thời gian này cô nghiên cứu rất nhiều về những tộc lão cùng các phe phái, thế lực kiểm soát Tư gia, từ đầu đến cuối không hề có đầu mối nào.Chẳng lẽ người này… Cùng Tư Hạ có liên quan.Tư Hạ là đích tôn duy nhất nắm giữ quyền thừa kế còn sót lại, muốn tranh đoạt chức gia chủ không phải không có khả năng, bây giờ xem ra, mối quan hệ của Tư Hạ cùng Tư Dạ Hàn là thủy hỏa bất dung rồi.Chẳng qua là, cô luôn cảm thấy Tư Hạ không giống như là loại người máu lạnh đến cả lão thái thái cũng sẽ hạ thủ…Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản bỗng nhiên phát hiện, trong đầu mình đều là chuyện của Tư Dạ Hàn.Rõ ràng vốn là cô chỉ vì tạm thời trấn an, chờ anh một ngày nào đó đối với mình hết hứng thú, nhân cơ hội rời đi. Nhưng bất tri bất giác, lại phát hiện sự ràng buộc giữa cả hai ngày càng sâu…Diệp Oản Oản đang suy nghĩ lung tung, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Tư Dạ Hàn: “Bà nội hi vọng chúng ta sinh một đứa nhỏ…”Sau khi nghe rõ lời nói của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản bởi vì kinh sợ, trong bóng tối ánh mắt nhất thời trợn to.Cái… Cái gì? Muốn sinh một đứa nhỏ?Kết hôn còn chưa có, làm sao lại nhảy đến chuyện sinh con rồi.Tựa hồ là cảm thấy được sự cứng người của cô, giọng nói của Tư Dạ Hàn khôi phục sự thanh lãnh: “Yên tâm, anh không có ý định đó.”

Chương 486: Không định sinh con