Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời…
Chương 503: Tìm đàn ông hay là phụ nữ
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Editor: Hyna NguyễnBeta: Quỳnh————————-Diệp Oản Oản dựa trên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Ảnh trầm mặt ngồi ghế kế bên tài xế, người đang lái xe là thủ hạ của Lưu Ảnh – Tống Tĩnh.Ngồi ở ghế phía trước, Tống Tĩnh xuyên qua kính chiếu hậu hướng về phía sau nhìn một cái, ngay sau đó thấp giọng mở miệng nói: “Ai, đội trưởng, anh cũng đừng tức giận nữa, vì BOSS của chúng ta thích cô ấy, chúng ta có thể có biện pháp gì để phản đối được đây? ”“Im miệng!” Tâm tình giờ khắc này của Lưu Ảnh rõ ràng không tốt.Hắn lại có thể luân lạc tới mức phải đi hộ tống cô gái này, điều này đối với hắn mà nói quả thực là quá khuất nhục mà.“Ồ…” Tống Tĩnh không nói nên lời.Xe đi được hồi lâu, Tống Tĩnh lại không chịu nổi sự cô đơn yên lặng trong xe liền mở miệng nói: “Thật ra thì đội trưởng, mặc dù tôi cũng cảm thấy nữ thần Nhược Hi là người có tư cách nhất làm bà chủ của chúng ta, nhưng bất quá, Diệp Oản Oản tiểu thư thật ra thì cũng không phải là người bết bát tồi tệ như chúng ta tưởng tượng mà.Bàn về tướng mạo thì chúng ta không cần nói đến nữa nha, cô ấy chỉ mới là một thiếu nữ mới lớn mà thôi, điệu đà một chút cũng không phải là chuyện rất bình thường sao?! Vả lại, từ lần đi đến nước B, mặc dù là do nội tuyến bày ra phương pháp trốn thoát cho cô ấy, nhưng cô ấy lại có thể diễn giống y như thật, cũng là một loại bản lĩnh a! Khi đó ngay cả người của chúng ta cũng đều bị cô ấy lừa gạt đó!”Bất luận như thế nào, thì dù sao lần đó cũng là Diệp Oản Oản ra tay cứu mình, Tống Tĩnh vẫn rất cảm kích.Lúc đó nếu không phải là cô ấy đột nhiên lên tiếng nói ra nhược điểm của Ripper Eugene, hắn nhất định đã chết rồi đâu còn có thể ngồi đây như thế này được nữa.Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, không chút nào hạ thấp giọng, cố ý dùng âm thanh mà Diệp Oản Oản có thể nghe được mở miệng nói: “A, diễn xuất được? Vậy sao không đi làm diễn viên đi?”Ở chỗ ngồi phía sau, Diệp Oản Oản đang suy nghĩ đến chuyện của Giang Yên Nhiên và Sở Phong, nên lúc nghe được lời nói châm chọc của Lưu Ảnh cũng không thèm để ý tới.Nửa giờ sau, xe rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa quán rượu Phi Sắc (Cardinal).Diệp Oản Oản ngay lập tức đẩy cửa xuống xe, bước nhanh đi tới bên trong quầy rượu.“Diệp tiểu thư trễ như vậy đi đến quầy rượu làm cái gì vậy? Muốn tìm đàn ông hay là phụ nữ đây?” Tống Tĩnh vừa lẩm bẩm rồi dừng xe lại.Lưu Ảnh hai tay ôm ngực, thần sắc không hề quan tâm đến điều mà Tống Tĩnh nói.Bên trong quầy rượu, ánh đèn đen huyễn thần mê, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.Diệp Oản Oản đẩy đám người ra chen lấn vào đó, thật vất vả mời tìm được Giang Yên Nhiên.“Yên Nhiên!”Rốt cuộc cũng đã tìm được người, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.Giang Yên Nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người mới tới.Nhìn thấy người, trong nháy mắt, Yêu Nhiên liền đỏ cả vành mắt, mỉm cười nói: “Oản Oản, cậu đã đến rồi…”Nhìn thấy bộ dạng Yên Nhiên miễn cưỡng cười vui, chân mày của Diệp Oản Oản nhíu chặt, trực tiếp đi thẳng về phía Yên Nhiên.Diệp Oản Oản cũng không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ một cái sau lưng của cô.Giang Yên Nhiên đang cố kìm nén nhưng trong phút chốc, nước mắt nhất thời liền lăn xuống, thân thể rung động nhè nhẹ.Lúc này, Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh cũng đi theo, tại một dãy ghế cách đó không xa ngồi xuống.“Căn bản là tìm phụ nữ a… Khó trách…” Tống Tĩnh lẩm bẩm.Chờ tâm tình của Giang Yên Nhiên hòa hoãn một chút sau đó, Diệp Oản Oản hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”Giang Yên Nhiên đỡ cái trán đáp; “Chính là như tớ nói đó…”Diệp Oản Oản: “Cậu xác định cô gái kia không phải là thân thích của Sở Phong như em gái họ các loại sao?”Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái: “Xác định rồi, không phải…”“Có hình của cô gái kia không?” Diệp Oản Oản thử thăm dò hỏi thăm.Giang Yên Nhiên cầm điện thoại di động lên nói: “Ngày đó… thời điểm khi nhìn thấy bọn họ, tớ có chụp trộm một tấm…”Nói xong liền mở điện thoại di động ra, trong album ảnh hiện lên một tấm hình.Diệp Oản Oản vội cầm qua điện thoại di động của Giang Yên Nhiên lên nhìn xem, chỉ thấy, trong hình bối cảnh là ở trung tâm thương mại.Một cô gái tuổi còn trẻ đang đi dạo phố, Sở Phong xách theo bao lớn bao nhỏ theo ở phía sau…
Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Quỳnh
————————-
Diệp Oản Oản dựa trên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Ảnh trầm mặt ngồi ghế kế bên tài xế, người đang lái xe là thủ hạ của Lưu Ảnh – Tống Tĩnh.
Ngồi ở ghế phía trước, Tống Tĩnh xuyên qua kính chiếu hậu hướng về phía sau nhìn một cái, ngay sau đó thấp giọng mở miệng nói: “Ai, đội trưởng, anh cũng đừng tức giận nữa, vì BOSS của chúng ta thích cô ấy, chúng ta có thể có biện pháp gì để phản đối được đây? ”
“Im miệng!” Tâm tình giờ khắc này của Lưu Ảnh rõ ràng không tốt.
Hắn lại có thể luân lạc tới mức phải đi hộ tống cô gái này, điều này đối với hắn mà nói quả thực là quá khuất nhục mà.
“Ồ…” Tống Tĩnh không nói nên lời.
Xe đi được hồi lâu, Tống Tĩnh lại không chịu nổi sự cô đơn yên lặng trong xe liền mở miệng nói: “Thật ra thì đội trưởng, mặc dù tôi cũng cảm thấy nữ thần Nhược Hi là người có tư cách nhất làm bà chủ của chúng ta, nhưng bất quá, Diệp Oản Oản tiểu thư thật ra thì cũng không phải là người bết bát tồi tệ như chúng ta tưởng tượng mà.
Bàn về tướng mạo thì chúng ta không cần nói đến nữa nha, cô ấy chỉ mới là một thiếu nữ mới lớn mà thôi, điệu đà một chút cũng không phải là chuyện rất bình thường sao?! Vả lại, từ lần đi đến nước B, mặc dù là do nội tuyến bày ra phương pháp trốn thoát cho cô ấy, nhưng cô ấy lại có thể diễn giống y như thật, cũng là một loại bản lĩnh a! Khi đó ngay cả người của chúng ta cũng đều bị cô ấy lừa gạt đó!”
Bất luận như thế nào, thì dù sao lần đó cũng là Diệp Oản Oản ra tay cứu mình, Tống Tĩnh vẫn rất cảm kích.
Lúc đó nếu không phải là cô ấy đột nhiên lên tiếng nói ra nhược điểm của Ripper Eugene, hắn nhất định đã chết rồi đâu còn có thể ngồi đây như thế này được nữa.
Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, không chút nào hạ thấp giọng, cố ý dùng âm thanh mà Diệp Oản Oản có thể nghe được mở miệng nói: “A, diễn xuất được? Vậy sao không đi làm diễn viên đi?”
Ở chỗ ngồi phía sau, Diệp Oản Oản đang suy nghĩ đến chuyện của Giang Yên Nhiên và Sở Phong, nên lúc nghe được lời nói châm chọc của Lưu Ảnh cũng không thèm để ý tới.
Nửa giờ sau, xe rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa quán rượu Phi Sắc (Cardinal).
Diệp Oản Oản ngay lập tức đẩy cửa xuống xe, bước nhanh đi tới bên trong quầy rượu.
“Diệp tiểu thư trễ như vậy đi đến quầy rượu làm cái gì vậy? Muốn tìm đàn ông hay là phụ nữ đây?” Tống Tĩnh vừa lẩm bẩm rồi dừng xe lại.
Lưu Ảnh hai tay ôm ngực, thần sắc không hề quan tâm đến điều mà Tống Tĩnh nói.
Bên trong quầy rượu, ánh đèn đen huyễn thần mê, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Diệp Oản Oản đẩy đám người ra chen lấn vào đó, thật vất vả mời tìm được Giang Yên Nhiên.
“Yên Nhiên!”
Rốt cuộc cũng đã tìm được người, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
Giang Yên Nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người mới tới.
Nhìn thấy người, trong nháy mắt, Yêu Nhiên liền đỏ cả vành mắt, mỉm cười nói: “Oản Oản, cậu đã đến rồi…”
Nhìn thấy bộ dạng Yên Nhiên miễn cưỡng cười vui, chân mày của Diệp Oản Oản nhíu chặt, trực tiếp đi thẳng về phía Yên Nhiên.
Diệp Oản Oản cũng không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ một cái sau lưng của cô.
Giang Yên Nhiên đang cố kìm nén nhưng trong phút chốc, nước mắt nhất thời liền lăn xuống, thân thể rung động nhè nhẹ.
Lúc này, Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh cũng đi theo, tại một dãy ghế cách đó không xa ngồi xuống.
“Căn bản là tìm phụ nữ a… Khó trách…” Tống Tĩnh lẩm bẩm.
Chờ tâm tình của Giang Yên Nhiên hòa hoãn một chút sau đó, Diệp Oản Oản hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Giang Yên Nhiên đỡ cái trán đáp; “Chính là như tớ nói đó…”
Diệp Oản Oản: “Cậu xác định cô gái kia không phải là thân thích của Sở Phong như em gái họ các loại sao?”
Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái: “Xác định rồi, không phải…”
“Có hình của cô gái kia không?” Diệp Oản Oản thử thăm dò hỏi thăm.
Giang Yên Nhiên cầm điện thoại di động lên nói: “Ngày đó… thời điểm khi nhìn thấy bọn họ, tớ có chụp trộm một tấm…”
Nói xong liền mở điện thoại di động ra, trong album ảnh hiện lên một tấm hình.
Diệp Oản Oản vội cầm qua điện thoại di động của Giang Yên Nhiên lên nhìn xem, chỉ thấy, trong hình bối cảnh là ở trung tâm thương mại.
Một cô gái tuổi còn trẻ đang đi dạo phố, Sở Phong xách theo bao lớn bao nhỏ theo ở phía sau…
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Editor: Hyna NguyễnBeta: Quỳnh————————-Diệp Oản Oản dựa trên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Ảnh trầm mặt ngồi ghế kế bên tài xế, người đang lái xe là thủ hạ của Lưu Ảnh – Tống Tĩnh.Ngồi ở ghế phía trước, Tống Tĩnh xuyên qua kính chiếu hậu hướng về phía sau nhìn một cái, ngay sau đó thấp giọng mở miệng nói: “Ai, đội trưởng, anh cũng đừng tức giận nữa, vì BOSS của chúng ta thích cô ấy, chúng ta có thể có biện pháp gì để phản đối được đây? ”“Im miệng!” Tâm tình giờ khắc này của Lưu Ảnh rõ ràng không tốt.Hắn lại có thể luân lạc tới mức phải đi hộ tống cô gái này, điều này đối với hắn mà nói quả thực là quá khuất nhục mà.“Ồ…” Tống Tĩnh không nói nên lời.Xe đi được hồi lâu, Tống Tĩnh lại không chịu nổi sự cô đơn yên lặng trong xe liền mở miệng nói: “Thật ra thì đội trưởng, mặc dù tôi cũng cảm thấy nữ thần Nhược Hi là người có tư cách nhất làm bà chủ của chúng ta, nhưng bất quá, Diệp Oản Oản tiểu thư thật ra thì cũng không phải là người bết bát tồi tệ như chúng ta tưởng tượng mà.Bàn về tướng mạo thì chúng ta không cần nói đến nữa nha, cô ấy chỉ mới là một thiếu nữ mới lớn mà thôi, điệu đà một chút cũng không phải là chuyện rất bình thường sao?! Vả lại, từ lần đi đến nước B, mặc dù là do nội tuyến bày ra phương pháp trốn thoát cho cô ấy, nhưng cô ấy lại có thể diễn giống y như thật, cũng là một loại bản lĩnh a! Khi đó ngay cả người của chúng ta cũng đều bị cô ấy lừa gạt đó!”Bất luận như thế nào, thì dù sao lần đó cũng là Diệp Oản Oản ra tay cứu mình, Tống Tĩnh vẫn rất cảm kích.Lúc đó nếu không phải là cô ấy đột nhiên lên tiếng nói ra nhược điểm của Ripper Eugene, hắn nhất định đã chết rồi đâu còn có thể ngồi đây như thế này được nữa.Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, không chút nào hạ thấp giọng, cố ý dùng âm thanh mà Diệp Oản Oản có thể nghe được mở miệng nói: “A, diễn xuất được? Vậy sao không đi làm diễn viên đi?”Ở chỗ ngồi phía sau, Diệp Oản Oản đang suy nghĩ đến chuyện của Giang Yên Nhiên và Sở Phong, nên lúc nghe được lời nói châm chọc của Lưu Ảnh cũng không thèm để ý tới.Nửa giờ sau, xe rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa quán rượu Phi Sắc (Cardinal).Diệp Oản Oản ngay lập tức đẩy cửa xuống xe, bước nhanh đi tới bên trong quầy rượu.“Diệp tiểu thư trễ như vậy đi đến quầy rượu làm cái gì vậy? Muốn tìm đàn ông hay là phụ nữ đây?” Tống Tĩnh vừa lẩm bẩm rồi dừng xe lại.Lưu Ảnh hai tay ôm ngực, thần sắc không hề quan tâm đến điều mà Tống Tĩnh nói.Bên trong quầy rượu, ánh đèn đen huyễn thần mê, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.Diệp Oản Oản đẩy đám người ra chen lấn vào đó, thật vất vả mời tìm được Giang Yên Nhiên.“Yên Nhiên!”Rốt cuộc cũng đã tìm được người, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.Giang Yên Nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người mới tới.Nhìn thấy người, trong nháy mắt, Yêu Nhiên liền đỏ cả vành mắt, mỉm cười nói: “Oản Oản, cậu đã đến rồi…”Nhìn thấy bộ dạng Yên Nhiên miễn cưỡng cười vui, chân mày của Diệp Oản Oản nhíu chặt, trực tiếp đi thẳng về phía Yên Nhiên.Diệp Oản Oản cũng không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ một cái sau lưng của cô.Giang Yên Nhiên đang cố kìm nén nhưng trong phút chốc, nước mắt nhất thời liền lăn xuống, thân thể rung động nhè nhẹ.Lúc này, Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh cũng đi theo, tại một dãy ghế cách đó không xa ngồi xuống.“Căn bản là tìm phụ nữ a… Khó trách…” Tống Tĩnh lẩm bẩm.Chờ tâm tình của Giang Yên Nhiên hòa hoãn một chút sau đó, Diệp Oản Oản hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”Giang Yên Nhiên đỡ cái trán đáp; “Chính là như tớ nói đó…”Diệp Oản Oản: “Cậu xác định cô gái kia không phải là thân thích của Sở Phong như em gái họ các loại sao?”Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái: “Xác định rồi, không phải…”“Có hình của cô gái kia không?” Diệp Oản Oản thử thăm dò hỏi thăm.Giang Yên Nhiên cầm điện thoại di động lên nói: “Ngày đó… thời điểm khi nhìn thấy bọn họ, tớ có chụp trộm một tấm…”Nói xong liền mở điện thoại di động ra, trong album ảnh hiện lên một tấm hình.Diệp Oản Oản vội cầm qua điện thoại di động của Giang Yên Nhiên lên nhìn xem, chỉ thấy, trong hình bối cảnh là ở trung tâm thương mại.Một cô gái tuổi còn trẻ đang đi dạo phố, Sở Phong xách theo bao lớn bao nhỏ theo ở phía sau…