Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời…
Chương 975: Một chút lễ ra mắt
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy -Cặp mắt Lâm Khuyết sáng lên nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, mở miệng nói, "Cửu ca Cửu ca, em muốn nhập bàn! Hiếm khi gặp, ăn cơm chung không?" Diệp Oản Oản: "..."Sợ rằng nhập bàn là giả, bát quái mới là thực sự.Ánh mắt kia của Lâm Khuyết, đều đã lóe lên lục quang rồi!Tư Dạ Hàn sắc mặt thờ ơ, nhìn hắn một cái: "Không có hứng thú."Lâm Khuyết nhất thời mặt đầy bi thương: "Làm gì lại hẹp hòi như vậy, càng đông càng vui mà!"Tạ Chiết Chi khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng: "Diệp lão bản, vừa vặn tôi có chút chuyện công, muốn cùng cô trò chuyện một chút."Hiển nhiên chỉ số thông minh của Tạ Chiết Chi và Lâm Khuyết không ở cùng một cấp bậc. Hắn biết rõ trong cái nhà này, quyền phát biểu ở trong tay ai, cho nên trực tiếp liền hướng về Diệp Oản Oản mở lời.Diệp Oản Oản nghe vậy trầm ngâm, chuyện công?Mặc dù Tạ Chiết Chi và nàng đều cùng ở trong giới giải trí, nhưng tên kia đã sớm là tồn tại như thần, không cùng đẳng cấp với loại vẫn còn đang lăn lê bò lết dưới tầng đáy như nàng, có thể có chuyện công gì muốn nói cùng nàng đây?Diệp Oản Oản còn đang chần chờ, Tạ Chiết Chi đột nhiên lấy điện thoại di động ra, không biết là làm cái gì.Đúng lúc này, máy của Diệp Oản Oản bỗng vang lên.Là tin nhắn của Tạ Chiết Chi.Nàng nhớ lại rất lâu trước đó đã từng add friend với Tạ Chiết Chi trên WeChat, bất quá lại chưa từng nói chuyện bao giờ.Giờ phút này mở ra nhìn một cái, lại thấy Tạ Chiết Chi lại có thể phát một bao tiền lì xì cho nàng.Đây là ý gì?Tạ Chiết Chi mở miệng nói: "Lần đầu gặp mặt, tặng cho cháu trai một chút lễ ra mắt."Con ngươi Diệp Oản Oản nhất thời sáng lên.Vạn vạn không ngờ tới, có con trai còn có loại chỗ tốt này! Có thể thu được phong bì lì xì!Nhìn con-nhà-người-ta, Tạ Chiết Chi kìa! Sao hôm nay bỗng đẹp trai hơn mọi ngày à nha!Diệp Oản Oản mở hồng bao ra, nhìn thấy số tiền bên trong, nhất thời càng thêm hài lòng.Diệp Oản Oản mới vừa rồi còn che chở Đường Đường cách xa hai người này, nhất thời thái độ thay đổi 180 độ, "Đường Đường, nhanh cảm ơn vị thúc thúc này đi!"Đường Đường nhu thuận mở miệng: "Tạ ơn thúc thúc."Tạ Chiết Chi cười một tiếng, "Không cần khách khí."Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, Tạ ảnh đế, chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm đi!"Lâm Khuyết sửng sờ, "Vậy còn tôi thì sao đây?"Diệp Oản Oản: "Anh có liên quan gì tới Bảo Bảo nhà tôi?!"Dựa vào...Lâm Khuyết đảo tròng mắt một vòng, lập tức rờ rờ trên người mình, cuối cùng trực tiếp móc ra một chồng tiền mặt, "Ha ha, mới vừa rồi là lỗi của chú, là lỗi của chú! Không nên nói lung tung! Đây là hồng bao chú tặng cho cháu ngoan của chú này!"Thấy Lâm Khuyết cái tên này cuối cùng cũng hiểu được “đại nghĩa” rồi, Diệp Oản Oản nhíu mày, vậy cũng còn chấp nhận được!Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng: "A Cửu, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, càng đông càng vui!"Tư Dạ Hàn: "Ừm."Lâm Khuyết: "..."Đệt! Vì sao mới vừa rồi hắn còn nói không có hứng thú cơ mà!Cuối cùng, Tạ Chiết Chi cùng Lâm Khuyết cũng gia nhập gia đình của bọn họ, cùng ăn chung.Diệp Oản Oản và Đường Đường, còn có Tư Dạ Hàn một nhà ba người ngồi cùng một bên, Tạ Chiết Chi và Lâm Khuyết ngồi ở đối diện.Tư Dạ Hàn: "Ăn cái gì?"Diệp Oản Oản: "Anh chọn đi, món em thích ăn anh đều biết mà..."Vì vậy Tư Dạ Hàn rất nhanh đã gọi vài món thức ăn, sau đó lại đi hỏi Đường Đường ở bên cạnh, "Con thì sao?"Ánh mắt quan sát hai người đối diện của Nhiếp Đường Tiêu chậm rãi thu hồi, ngay sau đó ngẩng cái đầu nho nhỏ xinh xinh của mình lên nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mở miệng nói, "Cha, Đường Đường ăn gì cũng được ạ."Tư Dạ Hàn nghe được tiếng “cha” này, thần sắc thoáng run rẩy một chút…Đứa nhỏ này, bắt đầu từ tối hôm qua, cho tới hôm nay đi chơi cả một ngày, thật ra thì cũng chưa bao giờ chính thức gọi hắn một tiếng “cha”, lần này là lần đầu tiên."Phốc…!!" Đối diện, Lâm Khuyết chợt nghe được một tiếng gọi “cha” này, trực tiếp phun thẳng một ngụm nước chanh đang uống ra ngoài.Hình ảnh trước mắt, thật sự là bất khả tư nghị…
Biên soạn: Đức Uy -
Cặp mắt Lâm Khuyết sáng lên nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, mở miệng nói, "Cửu ca Cửu ca, em muốn nhập bàn! Hiếm khi gặp, ăn cơm chung không?"
Diệp Oản Oản: "..."
Sợ rằng nhập bàn là giả, bát quái mới là thực sự.
Ánh mắt kia của Lâm Khuyết, đều đã lóe lên lục quang rồi!
Tư Dạ Hàn sắc mặt thờ ơ, nhìn hắn một cái: "Không có hứng thú."
Lâm Khuyết nhất thời mặt đầy bi thương: "Làm gì lại hẹp hòi như vậy, càng đông càng vui mà!"
Tạ Chiết Chi khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng: "Diệp lão bản, vừa vặn tôi có chút chuyện công, muốn cùng cô trò chuyện một chút."
Hiển nhiên chỉ số thông minh của Tạ Chiết Chi và Lâm Khuyết không ở cùng một cấp bậc. Hắn biết rõ trong cái nhà này, quyền phát biểu ở trong tay ai, cho nên trực tiếp liền hướng về Diệp Oản Oản mở lời.
Diệp Oản Oản nghe vậy trầm ngâm, chuyện công?
Mặc dù Tạ Chiết Chi và nàng đều cùng ở trong giới giải trí, nhưng tên kia đã sớm là tồn tại như thần, không cùng đẳng cấp với loại vẫn còn đang lăn lê bò lết dưới tầng đáy như nàng, có thể có chuyện công gì muốn nói cùng nàng đây?
Diệp Oản Oản còn đang chần chờ, Tạ Chiết Chi đột nhiên lấy điện thoại di động ra, không biết là làm cái gì.
Đúng lúc này, máy của Diệp Oản Oản bỗng vang lên.
Là tin nhắn của Tạ Chiết Chi.
Nàng nhớ lại rất lâu trước đó đã từng add friend với Tạ Chiết Chi trên WeChat, bất quá lại chưa từng nói chuyện bao giờ.
Giờ phút này mở ra nhìn một cái, lại thấy Tạ Chiết Chi lại có thể phát một bao tiền lì xì cho nàng.
Đây là ý gì?
Tạ Chiết Chi mở miệng nói: "Lần đầu gặp mặt, tặng cho cháu trai một chút lễ ra mắt."
Con ngươi Diệp Oản Oản nhất thời sáng lên.
Vạn vạn không ngờ tới, có con trai còn có loại chỗ tốt này! Có thể thu được phong bì lì xì!
Nhìn con-nhà-người-ta, Tạ Chiết Chi kìa! Sao hôm nay bỗng đẹp trai hơn mọi ngày à nha!
Diệp Oản Oản mở hồng bao ra, nhìn thấy số tiền bên trong, nhất thời càng thêm hài lòng.
Diệp Oản Oản mới vừa rồi còn che chở Đường Đường cách xa hai người này, nhất thời thái độ thay đổi 180 độ, "Đường Đường, nhanh cảm ơn vị thúc thúc này đi!"
Đường Đường nhu thuận mở miệng: "Tạ ơn thúc thúc."
Tạ Chiết Chi cười một tiếng, "Không cần khách khí."
Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, Tạ ảnh đế, chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm đi!"
Lâm Khuyết sửng sờ, "Vậy còn tôi thì sao đây?"
Diệp Oản Oản: "Anh có liên quan gì tới Bảo Bảo nhà tôi?!"
Dựa vào...
Lâm Khuyết đảo tròng mắt một vòng, lập tức rờ rờ trên người mình, cuối cùng trực tiếp móc ra một chồng tiền mặt, "Ha ha, mới vừa rồi là lỗi của chú, là lỗi của chú! Không nên nói lung tung! Đây là hồng bao chú tặng cho cháu ngoan của chú này!"
Thấy Lâm Khuyết cái tên này cuối cùng cũng hiểu được “đại nghĩa” rồi, Diệp Oản Oản nhíu mày, vậy cũng còn chấp nhận được!
Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng: "A Cửu, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, càng đông càng vui!"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Lâm Khuyết: "..."
Đệt! Vì sao mới vừa rồi hắn còn nói không có hứng thú cơ mà!
Cuối cùng, Tạ Chiết Chi cùng Lâm Khuyết cũng gia nhập gia đình của bọn họ, cùng ăn chung.
Diệp Oản Oản và Đường Đường, còn có Tư Dạ Hàn một nhà ba người ngồi cùng một bên, Tạ Chiết Chi và Lâm Khuyết ngồi ở đối diện.
Tư Dạ Hàn: "Ăn cái gì?"
Diệp Oản Oản: "Anh chọn đi, món em thích ăn anh đều biết mà..."
Vì vậy Tư Dạ Hàn rất nhanh đã gọi vài món thức ăn, sau đó lại đi hỏi Đường Đường ở bên cạnh, "Con thì sao?"
Ánh mắt quan sát hai người đối diện của Nhiếp Đường Tiêu chậm rãi thu hồi, ngay sau đó ngẩng cái đầu nho nhỏ xinh xinh của mình lên nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mở miệng nói, "Cha, Đường Đường ăn gì cũng được ạ."
Tư Dạ Hàn nghe được tiếng “cha” này, thần sắc thoáng run rẩy một chút…
Đứa nhỏ này, bắt đầu từ tối hôm qua, cho tới hôm nay đi chơi cả một ngày, thật ra thì cũng chưa bao giờ chính thức gọi hắn một tiếng “cha”, lần này là lần đầu tiên.
"Phốc…!!" Đối diện, Lâm Khuyết chợt nghe được một tiếng gọi “cha” này, trực tiếp phun thẳng một ngụm nước chanh đang uống ra ngoài.
Hình ảnh trước mắt, thật sự là bất khả tư nghị…
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy -Cặp mắt Lâm Khuyết sáng lên nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, mở miệng nói, "Cửu ca Cửu ca, em muốn nhập bàn! Hiếm khi gặp, ăn cơm chung không?" Diệp Oản Oản: "..."Sợ rằng nhập bàn là giả, bát quái mới là thực sự.Ánh mắt kia của Lâm Khuyết, đều đã lóe lên lục quang rồi!Tư Dạ Hàn sắc mặt thờ ơ, nhìn hắn một cái: "Không có hứng thú."Lâm Khuyết nhất thời mặt đầy bi thương: "Làm gì lại hẹp hòi như vậy, càng đông càng vui mà!"Tạ Chiết Chi khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng: "Diệp lão bản, vừa vặn tôi có chút chuyện công, muốn cùng cô trò chuyện một chút."Hiển nhiên chỉ số thông minh của Tạ Chiết Chi và Lâm Khuyết không ở cùng một cấp bậc. Hắn biết rõ trong cái nhà này, quyền phát biểu ở trong tay ai, cho nên trực tiếp liền hướng về Diệp Oản Oản mở lời.Diệp Oản Oản nghe vậy trầm ngâm, chuyện công?Mặc dù Tạ Chiết Chi và nàng đều cùng ở trong giới giải trí, nhưng tên kia đã sớm là tồn tại như thần, không cùng đẳng cấp với loại vẫn còn đang lăn lê bò lết dưới tầng đáy như nàng, có thể có chuyện công gì muốn nói cùng nàng đây?Diệp Oản Oản còn đang chần chờ, Tạ Chiết Chi đột nhiên lấy điện thoại di động ra, không biết là làm cái gì.Đúng lúc này, máy của Diệp Oản Oản bỗng vang lên.Là tin nhắn của Tạ Chiết Chi.Nàng nhớ lại rất lâu trước đó đã từng add friend với Tạ Chiết Chi trên WeChat, bất quá lại chưa từng nói chuyện bao giờ.Giờ phút này mở ra nhìn một cái, lại thấy Tạ Chiết Chi lại có thể phát một bao tiền lì xì cho nàng.Đây là ý gì?Tạ Chiết Chi mở miệng nói: "Lần đầu gặp mặt, tặng cho cháu trai một chút lễ ra mắt."Con ngươi Diệp Oản Oản nhất thời sáng lên.Vạn vạn không ngờ tới, có con trai còn có loại chỗ tốt này! Có thể thu được phong bì lì xì!Nhìn con-nhà-người-ta, Tạ Chiết Chi kìa! Sao hôm nay bỗng đẹp trai hơn mọi ngày à nha!Diệp Oản Oản mở hồng bao ra, nhìn thấy số tiền bên trong, nhất thời càng thêm hài lòng.Diệp Oản Oản mới vừa rồi còn che chở Đường Đường cách xa hai người này, nhất thời thái độ thay đổi 180 độ, "Đường Đường, nhanh cảm ơn vị thúc thúc này đi!"Đường Đường nhu thuận mở miệng: "Tạ ơn thúc thúc."Tạ Chiết Chi cười một tiếng, "Không cần khách khí."Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, Tạ ảnh đế, chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm đi!"Lâm Khuyết sửng sờ, "Vậy còn tôi thì sao đây?"Diệp Oản Oản: "Anh có liên quan gì tới Bảo Bảo nhà tôi?!"Dựa vào...Lâm Khuyết đảo tròng mắt một vòng, lập tức rờ rờ trên người mình, cuối cùng trực tiếp móc ra một chồng tiền mặt, "Ha ha, mới vừa rồi là lỗi của chú, là lỗi của chú! Không nên nói lung tung! Đây là hồng bao chú tặng cho cháu ngoan của chú này!"Thấy Lâm Khuyết cái tên này cuối cùng cũng hiểu được “đại nghĩa” rồi, Diệp Oản Oản nhíu mày, vậy cũng còn chấp nhận được!Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng: "A Cửu, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, càng đông càng vui!"Tư Dạ Hàn: "Ừm."Lâm Khuyết: "..."Đệt! Vì sao mới vừa rồi hắn còn nói không có hứng thú cơ mà!Cuối cùng, Tạ Chiết Chi cùng Lâm Khuyết cũng gia nhập gia đình của bọn họ, cùng ăn chung.Diệp Oản Oản và Đường Đường, còn có Tư Dạ Hàn một nhà ba người ngồi cùng một bên, Tạ Chiết Chi và Lâm Khuyết ngồi ở đối diện.Tư Dạ Hàn: "Ăn cái gì?"Diệp Oản Oản: "Anh chọn đi, món em thích ăn anh đều biết mà..."Vì vậy Tư Dạ Hàn rất nhanh đã gọi vài món thức ăn, sau đó lại đi hỏi Đường Đường ở bên cạnh, "Con thì sao?"Ánh mắt quan sát hai người đối diện của Nhiếp Đường Tiêu chậm rãi thu hồi, ngay sau đó ngẩng cái đầu nho nhỏ xinh xinh của mình lên nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mở miệng nói, "Cha, Đường Đường ăn gì cũng được ạ."Tư Dạ Hàn nghe được tiếng “cha” này, thần sắc thoáng run rẩy một chút…Đứa nhỏ này, bắt đầu từ tối hôm qua, cho tới hôm nay đi chơi cả một ngày, thật ra thì cũng chưa bao giờ chính thức gọi hắn một tiếng “cha”, lần này là lần đầu tiên."Phốc…!!" Đối diện, Lâm Khuyết chợt nghe được một tiếng gọi “cha” này, trực tiếp phun thẳng một ngụm nước chanh đang uống ra ngoài.Hình ảnh trước mắt, thật sự là bất khả tư nghị…