Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời…
Chương 1123: Tửu lượng tôi không tốt lắm
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy ----Diệp Mộ Phàm mới vừa từ phòng vệ sinh quay trở lại, đã thấy Cung Húc đang muốn quậy, nhất thời xốc hắn lên, sau đó đặt mông đẩy hắn ra, "Làm gì vậy! Say rồi thì đi sang một bên mà nằm! Đừng dính đến Diệp Bạch nhà ta!"Thấy Diệp Mộ Phàm trở về rồi, Hàn Thiên Vũ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.Cung Húc: "Nói bậy! Diệp ca ca rõ ràng là người nhà tôi đấy!"Diệp Mộ Phàm: "Phi, cái con yêu tinh nhà cậu, cậu nghĩ hay thật!"Cung Húc suy nghĩ một chút, tém tém lại mà cầu việc khác: "Vậy... Tôi đây là của nhà Diệp ca ca đấy!"Diệp Mộ Phàm: "..."Cái tên này, làm sao lại có thể mặt dày đến như vậy!Thiệt tình, vừa nghĩ tới sau khi giải thưởng Kim Lan kết thúc, Oản Oản phải nói cho hắn biết chân tướng liền muốn đứng tim…Oản Oản bây giờ còn là nam nhân đã như vậy, nếu như hắn biết nàng là nữ nhân, còn sẽ như thế nào đây!Diệp Oản Oản mới đầu còn khắc chế không uống nhiều, nhưng sau đó trong bầu không khí hân hoan này, không cẩn thận dường như đã vượt qua phạm trù “một chút xíu”.Bất quá, có vẻ như là "Một chút xíu", "Chút ít", "Số lượng vừa phải" – mấy loại từ này vốn là không có giá trị định lượng cụ thể à nha, tùy tiện nói thế nào cũng đều được.Diệp Mộ Phàm nghĩ hiếm có dịp vui như lúc này, hôm nay lại đều là người mình, lại còn có một người anh ruột như hắn ở đây, sẽ không xảy ra chuyện, cho nên cũng tùy ý để cho Diệp Oản Oản uống thỏa thích.Cung Húc bám dính như keo con voi, "Diệp ca ca, tới, uống! Tiếp tục uống! Trăm phần trăm!"Diệp Oản Oản vào lúc này đã hơi say rồi, nhướng mày, trên mặt nhuộm lấy men say, lười biếng mở miệng, "Húc Bảo Bảo, tôi khuyên cậu đừng đâm đầu tự tử nữa, nghe nói... Tửu lượng tôi không tốt lắm, uống nhiều rồi sẽ thích đánh người..."Hàn Thiên Vũ: "Ho khan, tửu lượng không tốt... Điểm này tôi có thể làm chứng."Cung Húc tỏ vẻ không thèm để ý: "Vậy thì tốt quá! Tôi liền thích bị anh đánh!"Quần chúng hóng hớt Phí Dương: "..."Hắn cực kỳ hoài nghi, Cung Húc thật sự cong rồi...Bất quá coi như là sự thật, cũng khó trách nha, cái tướng mạo này của Diệp Bạch, chậc chậc...À mà, Thiên Vũ nhà hắn đối với Diệp Bạch đặc biệt ôn nhu như vậy, sẽ không phải là cũng...Phí Dương trong nháy mắt nổi hết cả da gà.Không được, không được, trở về nhất định phải giáo huấn cậu ta thật tốt! Không thể phạm sai lầm nha!...Cùng lúc đó, xe Tư Dạ Hàn đã đậu sát ở dưới lầu, cách quán nhậu không xa.Tư Dạ Hàn cùng Hứa Dịch, còn có Thập Nhất, ngồi ở trong chiếc xe phía trước, hai chiếc xe phía sau là các Ám Vệ đang ngồi.Trong đó một người thanh niên thân hình cao gầy lén lén lút lút xuống xe chạy đi siêu thị tiện lợi, một lát sau vội vàng chạy trở lại."Mua được chưa, mua được chưa?" Mọi người vội vàng hỏi."Mua được! Mua được rồi! Mua ba chén! Ông chủ nói đây là loại trà giải rượu hiệu quả cực kỳ tốt đấy!" Thanh niên cao gầy vội vã mở miệng nói."Hic, chỉ có trà giải rượu có ổn không? Tôi nghe nói sữa bò cũng có thể giải rượu! Mua sữa bò chưa?"Đúng rồi, còn có mật ong! Tôi mới tra trên mạng, nói là cái gì mà cà chua, nho, dưa hấu cũng được, không bằng đều mua mỗi thứ một ít đi..."Mọi người năm mồm bảy miệng đưa ra chủ ý, sau ót của mỗi người đều đổ đầy mồ hôi, quả thật cứ như sắp sửa tham gia một trận chiến sống còn vậy.Đúng lúc này, Phong Huyền Diệc lắp ba lắp bắp mở miệng, "Vô... Vô dụng... Những thứ này không giải rượu... Chỉ... Chỉ có thể hóa giải triệu chứng nhức đầu choáng váng khi say rượu... Không thể... Không thể giải rượu..."Mọi người: "..."Tất cả mọi người nhất thời cảm thấy trời long đất lở! Không muốn!! Chẳng lẽ cũng chỉ có thể ngồi chờ chết sao...?"Ổn định, đừng hoảng hốt! Có Cửu gia! Có Cửu gia ở đây! Cửu gia sẽ quản đấy! Chúng ta sẽ không có việc gì!" Thanh niên cao gầy an ủi.Phong Huyền Diệc: "Cửu... Cửu gia... Quá... Quá sủng Oản Oản tiểu thư... Tôi... Tôi cảm thấy... Ngài ấy đứng một bên nhìn Oản Oản tiểu thư đánh chúng ta... Độ khả thi... Tương đối lớn..."
Biên soạn: Đức Uy -
---
Diệp Mộ Phàm mới vừa từ phòng vệ sinh quay trở lại, đã thấy Cung Húc đang muốn quậy, nhất thời xốc hắn lên, sau đó đặt mông đẩy hắn ra, "Làm gì vậy! Say rồi thì đi sang một bên mà nằm! Đừng dính đến Diệp Bạch nhà ta!"
Thấy Diệp Mộ Phàm trở về rồi, Hàn Thiên Vũ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cung Húc: "Nói bậy! Diệp ca ca rõ ràng là người nhà tôi đấy!"
Diệp Mộ Phàm: "Phi, cái con yêu tinh nhà cậu, cậu nghĩ hay thật!"
Cung Húc suy nghĩ một chút, tém tém lại mà cầu việc khác: "Vậy... Tôi đây là của nhà Diệp ca ca đấy!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Cái tên này, làm sao lại có thể mặt dày đến như vậy!
Thiệt tình, vừa nghĩ tới sau khi giải thưởng Kim Lan kết thúc, Oản Oản phải nói cho hắn biết chân tướng liền muốn đứng tim…
Oản Oản bây giờ còn là nam nhân đã như vậy, nếu như hắn biết nàng là nữ nhân, còn sẽ như thế nào đây!
Diệp Oản Oản mới đầu còn khắc chế không uống nhiều, nhưng sau đó trong bầu không khí hân hoan này, không cẩn thận dường như đã vượt qua phạm trù “một chút xíu”.
Bất quá, có vẻ như là "Một chút xíu", "Chút ít", "Số lượng vừa phải" – mấy loại từ này vốn là không có giá trị định lượng cụ thể à nha, tùy tiện nói thế nào cũng đều được.
Diệp Mộ Phàm nghĩ hiếm có dịp vui như lúc này, hôm nay lại đều là người mình, lại còn có một người anh ruột như hắn ở đây, sẽ không xảy ra chuyện, cho nên cũng tùy ý để cho Diệp Oản Oản uống thỏa thích.
Cung Húc bám dính như keo con voi, "Diệp ca ca, tới, uống! Tiếp tục uống! Trăm phần trăm!"
Diệp Oản Oản vào lúc này đã hơi say rồi, nhướng mày, trên mặt nhuộm lấy men say, lười biếng mở miệng, "Húc Bảo Bảo, tôi khuyên cậu đừng đâm đầu tự tử nữa, nghe nói... Tửu lượng tôi không tốt lắm, uống nhiều rồi sẽ thích đánh người..."
Hàn Thiên Vũ: "Ho khan, tửu lượng không tốt... Điểm này tôi có thể làm chứng."
Cung Húc tỏ vẻ không thèm để ý: "Vậy thì tốt quá! Tôi liền thích bị anh đánh!"
Quần chúng hóng hớt Phí Dương: "..."
Hắn cực kỳ hoài nghi, Cung Húc thật sự cong rồi...
Bất quá coi như là sự thật, cũng khó trách nha, cái tướng mạo này của Diệp Bạch, chậc chậc...
À mà, Thiên Vũ nhà hắn đối với Diệp Bạch đặc biệt ôn nhu như vậy, sẽ không phải là cũng...
Phí Dương trong nháy mắt nổi hết cả da gà.
Không được, không được, trở về nhất định phải giáo huấn cậu ta thật tốt! Không thể phạm sai lầm nha!
...
Cùng lúc đó, xe Tư Dạ Hàn đã đậu sát ở dưới lầu, cách quán nhậu không xa.
Tư Dạ Hàn cùng Hứa Dịch, còn có Thập Nhất, ngồi ở trong chiếc xe phía trước, hai chiếc xe phía sau là các Ám Vệ đang ngồi.
Trong đó một người thanh niên thân hình cao gầy lén lén lút lút xuống xe chạy đi siêu thị tiện lợi, một lát sau vội vàng chạy trở lại.
"Mua được chưa, mua được chưa?" Mọi người vội vàng hỏi.
"Mua được! Mua được rồi! Mua ba chén! Ông chủ nói đây là loại trà giải rượu hiệu quả cực kỳ tốt đấy!" Thanh niên cao gầy vội vã mở miệng nói.
"Hic, chỉ có trà giải rượu có ổn không? Tôi nghe nói sữa bò cũng có thể giải rượu! Mua sữa bò chưa?
"Đúng rồi, còn có mật ong! Tôi mới tra trên mạng, nói là cái gì mà cà chua, nho, dưa hấu cũng được, không bằng đều mua mỗi thứ một ít đi..."
Mọi người năm mồm bảy miệng đưa ra chủ ý, sau ót của mỗi người đều đổ đầy mồ hôi, quả thật cứ như sắp sửa tham gia một trận chiến sống còn vậy.
Đúng lúc này, Phong Huyền Diệc lắp ba lắp bắp mở miệng, "Vô... Vô dụng... Những thứ này không giải rượu... Chỉ... Chỉ có thể hóa giải triệu chứng nhức đầu choáng váng khi say rượu... Không thể... Không thể giải rượu..."
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người nhất thời cảm thấy trời long đất lở! Không muốn!! Chẳng lẽ cũng chỉ có thể ngồi chờ chết sao...?
"Ổn định, đừng hoảng hốt! Có Cửu gia! Có Cửu gia ở đây! Cửu gia sẽ quản đấy! Chúng ta sẽ không có việc gì!" Thanh niên cao gầy an ủi.
Phong Huyền Diệc: "Cửu... Cửu gia... Quá... Quá sủng Oản Oản tiểu thư... Tôi... Tôi cảm thấy... Ngài ấy đứng một bên nhìn Oản Oản tiểu thư đánh chúng ta... Độ khả thi... Tương đối lớn..."
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy ----Diệp Mộ Phàm mới vừa từ phòng vệ sinh quay trở lại, đã thấy Cung Húc đang muốn quậy, nhất thời xốc hắn lên, sau đó đặt mông đẩy hắn ra, "Làm gì vậy! Say rồi thì đi sang một bên mà nằm! Đừng dính đến Diệp Bạch nhà ta!"Thấy Diệp Mộ Phàm trở về rồi, Hàn Thiên Vũ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.Cung Húc: "Nói bậy! Diệp ca ca rõ ràng là người nhà tôi đấy!"Diệp Mộ Phàm: "Phi, cái con yêu tinh nhà cậu, cậu nghĩ hay thật!"Cung Húc suy nghĩ một chút, tém tém lại mà cầu việc khác: "Vậy... Tôi đây là của nhà Diệp ca ca đấy!"Diệp Mộ Phàm: "..."Cái tên này, làm sao lại có thể mặt dày đến như vậy!Thiệt tình, vừa nghĩ tới sau khi giải thưởng Kim Lan kết thúc, Oản Oản phải nói cho hắn biết chân tướng liền muốn đứng tim…Oản Oản bây giờ còn là nam nhân đã như vậy, nếu như hắn biết nàng là nữ nhân, còn sẽ như thế nào đây!Diệp Oản Oản mới đầu còn khắc chế không uống nhiều, nhưng sau đó trong bầu không khí hân hoan này, không cẩn thận dường như đã vượt qua phạm trù “một chút xíu”.Bất quá, có vẻ như là "Một chút xíu", "Chút ít", "Số lượng vừa phải" – mấy loại từ này vốn là không có giá trị định lượng cụ thể à nha, tùy tiện nói thế nào cũng đều được.Diệp Mộ Phàm nghĩ hiếm có dịp vui như lúc này, hôm nay lại đều là người mình, lại còn có một người anh ruột như hắn ở đây, sẽ không xảy ra chuyện, cho nên cũng tùy ý để cho Diệp Oản Oản uống thỏa thích.Cung Húc bám dính như keo con voi, "Diệp ca ca, tới, uống! Tiếp tục uống! Trăm phần trăm!"Diệp Oản Oản vào lúc này đã hơi say rồi, nhướng mày, trên mặt nhuộm lấy men say, lười biếng mở miệng, "Húc Bảo Bảo, tôi khuyên cậu đừng đâm đầu tự tử nữa, nghe nói... Tửu lượng tôi không tốt lắm, uống nhiều rồi sẽ thích đánh người..."Hàn Thiên Vũ: "Ho khan, tửu lượng không tốt... Điểm này tôi có thể làm chứng."Cung Húc tỏ vẻ không thèm để ý: "Vậy thì tốt quá! Tôi liền thích bị anh đánh!"Quần chúng hóng hớt Phí Dương: "..."Hắn cực kỳ hoài nghi, Cung Húc thật sự cong rồi...Bất quá coi như là sự thật, cũng khó trách nha, cái tướng mạo này của Diệp Bạch, chậc chậc...À mà, Thiên Vũ nhà hắn đối với Diệp Bạch đặc biệt ôn nhu như vậy, sẽ không phải là cũng...Phí Dương trong nháy mắt nổi hết cả da gà.Không được, không được, trở về nhất định phải giáo huấn cậu ta thật tốt! Không thể phạm sai lầm nha!...Cùng lúc đó, xe Tư Dạ Hàn đã đậu sát ở dưới lầu, cách quán nhậu không xa.Tư Dạ Hàn cùng Hứa Dịch, còn có Thập Nhất, ngồi ở trong chiếc xe phía trước, hai chiếc xe phía sau là các Ám Vệ đang ngồi.Trong đó một người thanh niên thân hình cao gầy lén lén lút lút xuống xe chạy đi siêu thị tiện lợi, một lát sau vội vàng chạy trở lại."Mua được chưa, mua được chưa?" Mọi người vội vàng hỏi."Mua được! Mua được rồi! Mua ba chén! Ông chủ nói đây là loại trà giải rượu hiệu quả cực kỳ tốt đấy!" Thanh niên cao gầy vội vã mở miệng nói."Hic, chỉ có trà giải rượu có ổn không? Tôi nghe nói sữa bò cũng có thể giải rượu! Mua sữa bò chưa?"Đúng rồi, còn có mật ong! Tôi mới tra trên mạng, nói là cái gì mà cà chua, nho, dưa hấu cũng được, không bằng đều mua mỗi thứ một ít đi..."Mọi người năm mồm bảy miệng đưa ra chủ ý, sau ót của mỗi người đều đổ đầy mồ hôi, quả thật cứ như sắp sửa tham gia một trận chiến sống còn vậy.Đúng lúc này, Phong Huyền Diệc lắp ba lắp bắp mở miệng, "Vô... Vô dụng... Những thứ này không giải rượu... Chỉ... Chỉ có thể hóa giải triệu chứng nhức đầu choáng váng khi say rượu... Không thể... Không thể giải rượu..."Mọi người: "..."Tất cả mọi người nhất thời cảm thấy trời long đất lở! Không muốn!! Chẳng lẽ cũng chỉ có thể ngồi chờ chết sao...?"Ổn định, đừng hoảng hốt! Có Cửu gia! Có Cửu gia ở đây! Cửu gia sẽ quản đấy! Chúng ta sẽ không có việc gì!" Thanh niên cao gầy an ủi.Phong Huyền Diệc: "Cửu... Cửu gia... Quá... Quá sủng Oản Oản tiểu thư... Tôi... Tôi cảm thấy... Ngài ấy đứng một bên nhìn Oản Oản tiểu thư đánh chúng ta... Độ khả thi... Tương đối lớn..."