Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời…
Chương 1131: Em thích gì?
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy ----Con ngươi của Tư Dạ Hàn giống như hầm băng sâu không thấy đáy, nhìn về phía cô gái mở miệng nói: "Qua đây."Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời dùng tốc độ ánh sáng nhào qua.Tư Dạ Hàn bị cô nàng đè ngửa người về sau, thoắt cái chiếc áo sơ mi đã bị cởi mất hai cúc áo.Đón lấy hai con ngươi lấp lánh của thiếu nữ, Tư Dạ Hàn đưa một tay ra, chậm rãi ôm lấy vòng eo của nàng, ngữ khí ôn hòa vô cùng: "Tán gẫu cùng anh một chút."Diệp Oản Oản nhất thời nhướng mày một cái: "Anh nói uống xong là được ngủ chung mà!""Ừ, anh có nói. Trước tiên anh hỏi em một vấn đề." Giọng nói của Tư Dạ Hàn như mang theo mê dược.Chiêu này hiển nhiên rất hữu hiệu, Diệp Oản Oản ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngay sau đó mở miệng khẽ hỏi: "Em thích anh, hay là ưa thích khuôn mặt của anh?""Mặt của anh." Diệp Oản Oản không chút do dự trả lời.Hai con ngươi nhỏ bé của Tư Dạ Hàn bỗng híp lại thành một đường chỉ, một giây kế tiếp, không nhanh không chậm đóng cúc áo sơ mi lại: "Em tự ngủ một mình đi!"Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn phát ra, Diệp Oản Oản quả thật là giống như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, sững sờ tại chỗ.Tại saoooo….!!!Tư Dạ Hàn trực tiếp cất bước đi lên lầu, ngay cả bóng lưng cũng đều lộ ra vẻ tức giận.Diệp Oản Oản sau khi sững sờ một lát, bạch bạch bạch đuổi theo, mắt thấy cặp chân dài săn chắc kia của Tư Dạ Hàn đi quá nhanh theo không kịp, cánh tay Diệp Oản Oản bám vào thành cầu thang một cái, trong nháy mắt phi thân nhảy lên, trực tiếp nhảy đến đằng trước Tư Dạ Hàn, chặn lấy đường đi của anh.Diệp Oản Oản: "Tại sao?"Tư Dạ Hàn: "Tự mình nghĩ."Tư Dạ Hàn mặt lạnh như băng, trực tiếp lạnh lùng đẩy cửa đi vào trong, sau đó không nói một lời liền tiến vào phòng tắm."Ầm" một tiếng, Diệp Oản Oản bị cánh cửa đóng sập lại nhốt ở bên ngoài, quả thật là ủy khuất tột cùng, giận đến mức nhào thẳng lên trên giường, ôm lấy chăn.Nàng thích anh ấy đẹp trai thì đã sao! Tại sao phải tức giận! Tại sao lại muốn đem nàng nhốt ở bên ngoài!Tại sao cả khi nàng đuổi theo còn không chịu theo nàng đi ngủ?Diệp Oản Oản đang điên cuồng “giận cá chém…chăn”, dưới người đột nhiên có đồ vật gì đó mềm mại núc ních dụi dụi dụi, rúc vào người nàng.Diệp Oản Oản sợ hết hồn, vội vàng bò dậy.Một giây kế tiếp, liền thấy một tiểu nãi oa mềm mại trắng nõn từ trong chăn chui ra.Cậu bé mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, thời điểm nhìn thấy Diệp Oản Oản, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó nháy mắt một cái.Chờ sau khi thấy rõ nàng là ai, cậu bé nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, trong con ngươi phản chiếu ngàn vạn ánh sao vui sướng, nhất thời bò dậy liền nhào vào trong ngực của Diệp Oản Oản…"Mẹ!!!"Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiểu nãi oa đột ngột từ trong chăn chui ra ngoài, lại nhảy vào trong ngực mình gọi mình là mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn ngây dại…Tư Dạ Hàn đang ở trong phòng tắm xối nước để giữ cho mình tỉnh táo, đột nhiên nghe được phía ngoài truyền tới tiếng hét thê thảm chói tai của cô gái."A a a….!!! "Tư Dạ Hàn nhất thời tái mặt, "xoạt" một tiếng đẩy cửa chạy ra ngoài."Chuyện gì xảy ra?" Tư Dạ Hàn mặt đầy lo lắng.Một giây kế tiếp, liền thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc của Diệp Oản Oản, kinh hoảng thất thố nhìn chằm chằm tiểu nãi oa trong ngực, "Cái này…cái này là vật gì?"Tư Dạ Hàn: "..."Tư Dạ Hàn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng bất đắc dĩ day day trán, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Con của em"Diệp Oản Oản trực tiếp mộng bức lùi lại, nhìn một chút tiểu nãi oa, lại nhìn một chút Tư Dạ Hàn, "Ai sinh?"Sắc mặt của Tư Dạ Hàn đen lại mấy phần: "Em."Nếu không chẳng lẽ còn có thể là do anh sinh sao?Diệp Oản Oản: "Không!! Có!! Khả!! Năng!!! Tại sao chúng ta còn chưa ngủ chung mà đã có con trai?"
Biên soạn: Đức Uy -
---
Con ngươi của Tư Dạ Hàn giống như hầm băng sâu không thấy đáy, nhìn về phía cô gái mở miệng nói: "Qua đây."
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời dùng tốc độ ánh sáng nhào qua.
Tư Dạ Hàn bị cô nàng đè ngửa người về sau, thoắt cái chiếc áo sơ mi đã bị cởi mất hai cúc áo.
Đón lấy hai con ngươi lấp lánh của thiếu nữ, Tư Dạ Hàn đưa một tay ra, chậm rãi ôm lấy vòng eo của nàng, ngữ khí ôn hòa vô cùng: "Tán gẫu cùng anh một chút."
Diệp Oản Oản nhất thời nhướng mày một cái: "Anh nói uống xong là được ngủ chung mà!"
"Ừ, anh có nói. Trước tiên anh hỏi em một vấn đề." Giọng nói của Tư Dạ Hàn như mang theo mê dược.
Chiêu này hiển nhiên rất hữu hiệu, Diệp Oản Oản ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngay sau đó mở miệng khẽ hỏi: "Em thích anh, hay là ưa thích khuôn mặt của anh?"
"Mặt của anh." Diệp Oản Oản không chút do dự trả lời.
Hai con ngươi nhỏ bé của Tư Dạ Hàn bỗng híp lại thành một đường chỉ, một giây kế tiếp, không nhanh không chậm đóng cúc áo sơ mi lại: "Em tự ngủ một mình đi!"
Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn phát ra, Diệp Oản Oản quả thật là giống như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, sững sờ tại chỗ.
Tại saoooo….!!!
Tư Dạ Hàn trực tiếp cất bước đi lên lầu, ngay cả bóng lưng cũng đều lộ ra vẻ tức giận.
Diệp Oản Oản sau khi sững sờ một lát, bạch bạch bạch đuổi theo, mắt thấy cặp chân dài săn chắc kia của Tư Dạ Hàn đi quá nhanh theo không kịp, cánh tay Diệp Oản Oản bám vào thành cầu thang một cái, trong nháy mắt phi thân nhảy lên, trực tiếp nhảy đến đằng trước Tư Dạ Hàn, chặn lấy đường đi của anh.
Diệp Oản Oản: "Tại sao?"
Tư Dạ Hàn: "Tự mình nghĩ."
Tư Dạ Hàn mặt lạnh như băng, trực tiếp lạnh lùng đẩy cửa đi vào trong, sau đó không nói một lời liền tiến vào phòng tắm.
"Ầm" một tiếng, Diệp Oản Oản bị cánh cửa đóng sập lại nhốt ở bên ngoài, quả thật là ủy khuất tột cùng, giận đến mức nhào thẳng lên trên giường, ôm lấy chăn.
Nàng thích anh ấy đẹp trai thì đã sao! Tại sao phải tức giận! Tại sao lại muốn đem nàng nhốt ở bên ngoài!
Tại sao cả khi nàng đuổi theo còn không chịu theo nàng đi ngủ?
Diệp Oản Oản đang điên cuồng “giận cá chém…chăn”, dưới người đột nhiên có đồ vật gì đó mềm mại núc ních dụi dụi dụi, rúc vào người nàng.
Diệp Oản Oản sợ hết hồn, vội vàng bò dậy.
Một giây kế tiếp, liền thấy một tiểu nãi oa mềm mại trắng nõn từ trong chăn chui ra.
Cậu bé mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, thời điểm nhìn thấy Diệp Oản Oản, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó nháy mắt một cái.
Chờ sau khi thấy rõ nàng là ai, cậu bé nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, trong con ngươi phản chiếu ngàn vạn ánh sao vui sướng, nhất thời bò dậy liền nhào vào trong ngực của Diệp Oản Oản…
"Mẹ!!!"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiểu nãi oa đột ngột từ trong chăn chui ra ngoài, lại nhảy vào trong ngực mình gọi mình là mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn ngây dại…
Tư Dạ Hàn đang ở trong phòng tắm xối nước để giữ cho mình tỉnh táo, đột nhiên nghe được phía ngoài truyền tới tiếng hét thê thảm chói tai của cô gái.
"A a a….!!! "
Tư Dạ Hàn nhất thời tái mặt, "xoạt" một tiếng đẩy cửa chạy ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?" Tư Dạ Hàn mặt đầy lo lắng.
Một giây kế tiếp, liền thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc của Diệp Oản Oản, kinh hoảng thất thố nhìn chằm chằm tiểu nãi oa trong ngực, "Cái này…cái này là vật gì?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng bất đắc dĩ day day trán, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Con của em"
Diệp Oản Oản trực tiếp mộng bức lùi lại, nhìn một chút tiểu nãi oa, lại nhìn một chút Tư Dạ Hàn, "Ai sinh?"
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn đen lại mấy phần: "Em."
Nếu không chẳng lẽ còn có thể là do anh sinh sao?
Diệp Oản Oản: "Không!! Có!! Khả!! Năng!!! Tại sao chúng ta còn chưa ngủ chung mà đã có con trai?"
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy ----Con ngươi của Tư Dạ Hàn giống như hầm băng sâu không thấy đáy, nhìn về phía cô gái mở miệng nói: "Qua đây."Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời dùng tốc độ ánh sáng nhào qua.Tư Dạ Hàn bị cô nàng đè ngửa người về sau, thoắt cái chiếc áo sơ mi đã bị cởi mất hai cúc áo.Đón lấy hai con ngươi lấp lánh của thiếu nữ, Tư Dạ Hàn đưa một tay ra, chậm rãi ôm lấy vòng eo của nàng, ngữ khí ôn hòa vô cùng: "Tán gẫu cùng anh một chút."Diệp Oản Oản nhất thời nhướng mày một cái: "Anh nói uống xong là được ngủ chung mà!""Ừ, anh có nói. Trước tiên anh hỏi em một vấn đề." Giọng nói của Tư Dạ Hàn như mang theo mê dược.Chiêu này hiển nhiên rất hữu hiệu, Diệp Oản Oản ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngay sau đó mở miệng khẽ hỏi: "Em thích anh, hay là ưa thích khuôn mặt của anh?""Mặt của anh." Diệp Oản Oản không chút do dự trả lời.Hai con ngươi nhỏ bé của Tư Dạ Hàn bỗng híp lại thành một đường chỉ, một giây kế tiếp, không nhanh không chậm đóng cúc áo sơ mi lại: "Em tự ngủ một mình đi!"Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn phát ra, Diệp Oản Oản quả thật là giống như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, sững sờ tại chỗ.Tại saoooo….!!!Tư Dạ Hàn trực tiếp cất bước đi lên lầu, ngay cả bóng lưng cũng đều lộ ra vẻ tức giận.Diệp Oản Oản sau khi sững sờ một lát, bạch bạch bạch đuổi theo, mắt thấy cặp chân dài săn chắc kia của Tư Dạ Hàn đi quá nhanh theo không kịp, cánh tay Diệp Oản Oản bám vào thành cầu thang một cái, trong nháy mắt phi thân nhảy lên, trực tiếp nhảy đến đằng trước Tư Dạ Hàn, chặn lấy đường đi của anh.Diệp Oản Oản: "Tại sao?"Tư Dạ Hàn: "Tự mình nghĩ."Tư Dạ Hàn mặt lạnh như băng, trực tiếp lạnh lùng đẩy cửa đi vào trong, sau đó không nói một lời liền tiến vào phòng tắm."Ầm" một tiếng, Diệp Oản Oản bị cánh cửa đóng sập lại nhốt ở bên ngoài, quả thật là ủy khuất tột cùng, giận đến mức nhào thẳng lên trên giường, ôm lấy chăn.Nàng thích anh ấy đẹp trai thì đã sao! Tại sao phải tức giận! Tại sao lại muốn đem nàng nhốt ở bên ngoài!Tại sao cả khi nàng đuổi theo còn không chịu theo nàng đi ngủ?Diệp Oản Oản đang điên cuồng “giận cá chém…chăn”, dưới người đột nhiên có đồ vật gì đó mềm mại núc ních dụi dụi dụi, rúc vào người nàng.Diệp Oản Oản sợ hết hồn, vội vàng bò dậy.Một giây kế tiếp, liền thấy một tiểu nãi oa mềm mại trắng nõn từ trong chăn chui ra.Cậu bé mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, thời điểm nhìn thấy Diệp Oản Oản, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó nháy mắt một cái.Chờ sau khi thấy rõ nàng là ai, cậu bé nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, trong con ngươi phản chiếu ngàn vạn ánh sao vui sướng, nhất thời bò dậy liền nhào vào trong ngực của Diệp Oản Oản…"Mẹ!!!"Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiểu nãi oa đột ngột từ trong chăn chui ra ngoài, lại nhảy vào trong ngực mình gọi mình là mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn ngây dại…Tư Dạ Hàn đang ở trong phòng tắm xối nước để giữ cho mình tỉnh táo, đột nhiên nghe được phía ngoài truyền tới tiếng hét thê thảm chói tai của cô gái."A a a….!!! "Tư Dạ Hàn nhất thời tái mặt, "xoạt" một tiếng đẩy cửa chạy ra ngoài."Chuyện gì xảy ra?" Tư Dạ Hàn mặt đầy lo lắng.Một giây kế tiếp, liền thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc của Diệp Oản Oản, kinh hoảng thất thố nhìn chằm chằm tiểu nãi oa trong ngực, "Cái này…cái này là vật gì?"Tư Dạ Hàn: "..."Tư Dạ Hàn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng bất đắc dĩ day day trán, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Con của em"Diệp Oản Oản trực tiếp mộng bức lùi lại, nhìn một chút tiểu nãi oa, lại nhìn một chút Tư Dạ Hàn, "Ai sinh?"Sắc mặt của Tư Dạ Hàn đen lại mấy phần: "Em."Nếu không chẳng lẽ còn có thể là do anh sinh sao?Diệp Oản Oản: "Không!! Có!! Khả!! Năng!!! Tại sao chúng ta còn chưa ngủ chung mà đã có con trai?"