Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời…

Chương 1756: Cấu kết với nhau làm việc xấu

Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy ----Diệp Oản Oản mở bản ghi âm ra, nghe đoạn đối thoại giữa Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn.Chỉ riêng một đoạn ghi âm này, đã đủ để chứng minh Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình trong sạch, mà Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên hai người, số kiếp đã định. "Tam trưởng lão, ông làm như thế nào để cho bọn chúng mở miệng?"Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, thần sắc hết sức tò mò.Loại ghi âm này, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn không có khả năng sẽ không biết điều này mang ý nghĩa gì. Cho dù có người dùng đao gác ở trên cổ bọn họ, hai người cũng không nên nói ra mới đúng!Nếu như Diệp Oản Oản là Hoàng Minh Khôn hoặc là Lương Mỹ Huyên, nàng tuyệt đối không có khả năng nói ra nửa chữ. Bởi vì nói cũng chết, không nói cũng chết, vậy tại sao mình phải nói?Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, còn không đợi Tam trưởng lão nói gì, Bắc Đẩu nhanh chóng vọt tới, nhìn về phía Diệp Oản Oản, vội vã mở miệng nói: "Phong tỷ, đệ cho tỷ biết, Tam trưởng lão này, sau khi trói Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn đi, đem đồ ăn thức uống ngon lành chiêu đãi, không đánh cũng không chửi, chỉ không cho Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên đi ngủ. Dùng cái kẹp kẹp mí mắt của hai người lại, còn thả một ít thuốc ngủ trong nước uống của bọn họ. Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên buồn ngủ quá đỗi, vì muốn ngủ một giấc, cái gì cũng khai cả, chỉ có thể phối hợp cùng với chúng ta thu lại đoạn ghi âm này."Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ nhìn Tam trưởng lão một cái. Không thể không nói, Tam trưởng lão này, đến lúc mấu chốt, quả thật là rất đáng tin cậy.Rất khó tưởng tượng, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn hai người rốt cục đã trải qua chuyện gì?Mấy ngày mấy đêm không cách nào đi ngủ, người bình thường căn bản là không chịu nổi. Thậm chí, Tam trưởng lão lại có thể rắc thuốc ngủ vào trong đồ ăn thức uống của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên…Mặc dù như Bắc Đẩu từng nói, dùng đồ ăn thức uống ngon lành chiêu đãi Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, nhưng không cho đi ngủ, lại cộng thêm thuốc ngủ, chính là một loại hành hạ về tinh thần khủng khiếp nhất trên đời. Đừng nói chi là người bình thường, coi như được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ sợ cũng đỡ không được.Nhớ lại lúc đó, Diệp Oản Oản vừa tới Không Sợ Minh, Tam trưởng lão có thể nói là uy hiếp lớn nhất của nàng. Nhưng một khi từ địch nhân biến thành bằng hữu, lại phát hiện ra ông ta vô cùng đáng tin."Phong tỷ, gừng càng già càng cay! Tam trưởng lão thật là thủ đoạn độc ác, cực kỳ tàn ác, tàn khốc vô tình, lòng dạ ác độc, lòng muông dạ thú!" Bắc Đẩu hướng về Tam trưởng lão, giơ ngón tay cái lên.Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, mặt mày của Tam trưởng lão nhất thời biến đổi, nhìn chằm chằm: "Ngươi thả chó má gì đó! Ngươi nói ai lòng muông dạ thú?"Bắc Đẩu: "Cấu kết với nhau làm việc xấu..."Diệp Oản Oản: "?..."Không biết dùng thành ngữ, thì đừng có mà dùng linh tinh!Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, Đại trưởng lão mặc một thân áo sơ mi màu đỏ, chậm rãi từ ngoài phòng đi vào bên trong đại sảnh. "Náo nhiệt như vậy? Hôm nay không cần làm việc à?"Đại trưởng lão nhìn Tam trưởng lão cũng có mặt, không khỏi cười nói."Đại trưởng lão, việc của chúng tôi xong rồi, ông nghe bản ghi âm mà Tam trưởng lão lấy được đi!" Bắc Đẩu mở miệng nói."Ồ? Lại còn có loại chuyện này? Tam trưởng lão ghi âm được đoạn đối thoại của Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn?"Đại trưởng lão có chút không mấy tin tưởng."Là sự thực, Tam trưởng lão trói bọn họ và sau đó..." Bắc Đẩu đem toàn bộ quá trình báo lại cho Đại trưởng lão.Nghe tiếng, Đại trưởng lão nửa tin nửa ngờ nghe xong toàn bộ đoạn ghi âm, sắc mặt khẽ biến. Tam trưởng lão này, lại thật sự đi trước hắn một bước, thu được chứng cứ…"Ha ha, trước đó tôi đã nói rồi, Minh chủ dẫn một mình tôi trở về Hoa quốc là đủ rồi! Đem theo Đại trưởng lão làm gì, quả là có chút lãng phí. Còn không bằng để cho Đại trưởng lão ở lại Không Sợ Minh trấn giữ thì tốt hơn!" Giờ phút này, khóe miệng Tam trưởng lão khẽ dương lên, trên khuôn mặt hiện ra thần sắc đầy ngạo nghễ.

Biên soạn: Đức Uy -

---

Diệp Oản Oản mở bản ghi âm ra, nghe đoạn đối thoại giữa Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn.

Chỉ riêng một đoạn ghi âm này, đã đủ để chứng minh Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình trong sạch, mà Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên hai người, số kiếp đã định. 

"Tam trưởng lão, ông làm như thế nào để cho bọn chúng mở miệng?"

Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, thần sắc hết sức tò mò.

Loại ghi âm này, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn không có khả năng sẽ không biết điều này mang ý nghĩa gì. Cho dù có người dùng đao gác ở trên cổ bọn họ, hai người cũng không nên nói ra mới đúng!

Nếu như Diệp Oản Oản là Hoàng Minh Khôn hoặc là Lương Mỹ Huyên, nàng tuyệt đối không có khả năng nói ra nửa chữ. Bởi vì nói cũng chết, không nói cũng chết, vậy tại sao mình phải nói?

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, còn không đợi Tam trưởng lão nói gì, Bắc Đẩu nhanh chóng vọt tới, nhìn về phía Diệp Oản Oản, vội vã mở miệng nói: "Phong tỷ, đệ cho tỷ biết, Tam trưởng lão này, sau khi trói Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn đi, đem đồ ăn thức uống ngon lành chiêu đãi, không đánh cũng không chửi, chỉ không cho Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên đi ngủ. Dùng cái kẹp kẹp mí mắt của hai người lại, còn thả một ít thuốc ngủ trong nước uống của bọn họ. Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên buồn ngủ quá đỗi, vì muốn ngủ một giấc, cái gì cũng khai cả, chỉ có thể phối hợp cùng với chúng ta thu lại đoạn ghi âm này."

Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ nhìn Tam trưởng lão một cái. Không thể không nói, Tam trưởng lão này, đến lúc mấu chốt, quả thật là rất đáng tin cậy.

Rất khó tưởng tượng, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn hai người rốt cục đã trải qua chuyện gì?

Mấy ngày mấy đêm không cách nào đi ngủ, người bình thường căn bản là không chịu nổi. Thậm chí, Tam trưởng lão lại có thể rắc thuốc ngủ vào trong đồ ăn thức uống của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên…

Mặc dù như Bắc Đẩu từng nói, dùng đồ ăn thức uống ngon lành chiêu đãi Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, nhưng không cho đi ngủ, lại cộng thêm thuốc ngủ, chính là một loại hành hạ về tinh thần khủng khiếp nhất trên đời. Đừng nói chi là người bình thường, coi như được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ sợ cũng đỡ không được.

Nhớ lại lúc đó, Diệp Oản Oản vừa tới Không Sợ Minh, Tam trưởng lão có thể nói là uy hiếp lớn nhất của nàng. Nhưng một khi từ địch nhân biến thành bằng hữu, lại phát hiện ra ông ta vô cùng đáng tin.

"Phong tỷ, gừng càng già càng cay! Tam trưởng lão thật là thủ đoạn độc ác, cực kỳ tàn ác, tàn khốc vô tình, lòng dạ ác độc, lòng muông dạ thú!" Bắc Đẩu hướng về Tam trưởng lão, giơ ngón tay cái lên.

Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, mặt mày của Tam trưởng lão nhất thời biến đổi, nhìn chằm chằm: "Ngươi thả chó má gì đó! Ngươi nói ai lòng muông dạ thú?"

Bắc Đẩu: "Cấu kết với nhau làm việc xấu..."

Diệp Oản Oản: "?..."

Không biết dùng thành ngữ, thì đừng có mà dùng linh tinh!

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, Đại trưởng lão mặc một thân áo sơ mi màu đỏ, chậm rãi từ ngoài phòng đi vào bên trong đại sảnh. 

"Náo nhiệt như vậy? Hôm nay không cần làm việc à?"

Đại trưởng lão nhìn Tam trưởng lão cũng có mặt, không khỏi cười nói.

"Đại trưởng lão, việc của chúng tôi xong rồi, ông nghe bản ghi âm mà Tam trưởng lão lấy được đi!" Bắc Đẩu mở miệng nói.

"Ồ? Lại còn có loại chuyện này? Tam trưởng lão ghi âm được đoạn đối thoại của Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn?"

Đại trưởng lão có chút không mấy tin tưởng.

"Là sự thực, Tam trưởng lão trói bọn họ và sau đó..." Bắc Đẩu đem toàn bộ quá trình báo lại cho Đại trưởng lão.

Nghe tiếng, Đại trưởng lão nửa tin nửa ngờ nghe xong toàn bộ đoạn ghi âm, sắc mặt khẽ biến. Tam trưởng lão này, lại thật sự đi trước hắn một bước, thu được chứng cứ…

"Ha ha, trước đó tôi đã nói rồi, Minh chủ dẫn một mình tôi trở về Hoa quốc là đủ rồi! Đem theo Đại trưởng lão làm gì, quả là có chút lãng phí. Còn không bằng để cho Đại trưởng lão ở lại Không Sợ Minh trấn giữ thì tốt hơn!" Giờ phút này, khóe miệng Tam trưởng lão khẽ dương lên, trên khuôn mặt hiện ra thần sắc đầy ngạo nghễ.

Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng GắtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời… Biên soạn: Đức Uy ----Diệp Oản Oản mở bản ghi âm ra, nghe đoạn đối thoại giữa Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn.Chỉ riêng một đoạn ghi âm này, đã đủ để chứng minh Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình trong sạch, mà Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên hai người, số kiếp đã định. "Tam trưởng lão, ông làm như thế nào để cho bọn chúng mở miệng?"Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, thần sắc hết sức tò mò.Loại ghi âm này, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn không có khả năng sẽ không biết điều này mang ý nghĩa gì. Cho dù có người dùng đao gác ở trên cổ bọn họ, hai người cũng không nên nói ra mới đúng!Nếu như Diệp Oản Oản là Hoàng Minh Khôn hoặc là Lương Mỹ Huyên, nàng tuyệt đối không có khả năng nói ra nửa chữ. Bởi vì nói cũng chết, không nói cũng chết, vậy tại sao mình phải nói?Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, còn không đợi Tam trưởng lão nói gì, Bắc Đẩu nhanh chóng vọt tới, nhìn về phía Diệp Oản Oản, vội vã mở miệng nói: "Phong tỷ, đệ cho tỷ biết, Tam trưởng lão này, sau khi trói Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn đi, đem đồ ăn thức uống ngon lành chiêu đãi, không đánh cũng không chửi, chỉ không cho Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên đi ngủ. Dùng cái kẹp kẹp mí mắt của hai người lại, còn thả một ít thuốc ngủ trong nước uống của bọn họ. Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên buồn ngủ quá đỗi, vì muốn ngủ một giấc, cái gì cũng khai cả, chỉ có thể phối hợp cùng với chúng ta thu lại đoạn ghi âm này."Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ nhìn Tam trưởng lão một cái. Không thể không nói, Tam trưởng lão này, đến lúc mấu chốt, quả thật là rất đáng tin cậy.Rất khó tưởng tượng, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn hai người rốt cục đã trải qua chuyện gì?Mấy ngày mấy đêm không cách nào đi ngủ, người bình thường căn bản là không chịu nổi. Thậm chí, Tam trưởng lão lại có thể rắc thuốc ngủ vào trong đồ ăn thức uống của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên…Mặc dù như Bắc Đẩu từng nói, dùng đồ ăn thức uống ngon lành chiêu đãi Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, nhưng không cho đi ngủ, lại cộng thêm thuốc ngủ, chính là một loại hành hạ về tinh thần khủng khiếp nhất trên đời. Đừng nói chi là người bình thường, coi như được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ sợ cũng đỡ không được.Nhớ lại lúc đó, Diệp Oản Oản vừa tới Không Sợ Minh, Tam trưởng lão có thể nói là uy hiếp lớn nhất của nàng. Nhưng một khi từ địch nhân biến thành bằng hữu, lại phát hiện ra ông ta vô cùng đáng tin."Phong tỷ, gừng càng già càng cay! Tam trưởng lão thật là thủ đoạn độc ác, cực kỳ tàn ác, tàn khốc vô tình, lòng dạ ác độc, lòng muông dạ thú!" Bắc Đẩu hướng về Tam trưởng lão, giơ ngón tay cái lên.Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, mặt mày của Tam trưởng lão nhất thời biến đổi, nhìn chằm chằm: "Ngươi thả chó má gì đó! Ngươi nói ai lòng muông dạ thú?"Bắc Đẩu: "Cấu kết với nhau làm việc xấu..."Diệp Oản Oản: "?..."Không biết dùng thành ngữ, thì đừng có mà dùng linh tinh!Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, Đại trưởng lão mặc một thân áo sơ mi màu đỏ, chậm rãi từ ngoài phòng đi vào bên trong đại sảnh. "Náo nhiệt như vậy? Hôm nay không cần làm việc à?"Đại trưởng lão nhìn Tam trưởng lão cũng có mặt, không khỏi cười nói."Đại trưởng lão, việc của chúng tôi xong rồi, ông nghe bản ghi âm mà Tam trưởng lão lấy được đi!" Bắc Đẩu mở miệng nói."Ồ? Lại còn có loại chuyện này? Tam trưởng lão ghi âm được đoạn đối thoại của Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn?"Đại trưởng lão có chút không mấy tin tưởng."Là sự thực, Tam trưởng lão trói bọn họ và sau đó..." Bắc Đẩu đem toàn bộ quá trình báo lại cho Đại trưởng lão.Nghe tiếng, Đại trưởng lão nửa tin nửa ngờ nghe xong toàn bộ đoạn ghi âm, sắc mặt khẽ biến. Tam trưởng lão này, lại thật sự đi trước hắn một bước, thu được chứng cứ…"Ha ha, trước đó tôi đã nói rồi, Minh chủ dẫn một mình tôi trở về Hoa quốc là đủ rồi! Đem theo Đại trưởng lão làm gì, quả là có chút lãng phí. Còn không bằng để cho Đại trưởng lão ở lại Không Sợ Minh trấn giữ thì tốt hơn!" Giờ phút này, khóe miệng Tam trưởng lão khẽ dương lên, trên khuôn mặt hiện ra thần sắc đầy ngạo nghễ.

Chương 1756: Cấu kết với nhau làm việc xấu