Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa…

Chương 124: Nói lời từ hôn!

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Thấy hắn nhanh chóng mang theo người rời đi, Mộ Dung Dật Hiên dừng lại một chút, sau đó mới đi về hướng hậu viện, đi đến sân Phượng Thanh Ca.Hai tỳ nữ đang chờ trong viện vừa thấy hắn đến, vội vàng quỳ đầu gối xuống hành lễ, gọi một tiếng: "Tam vương gia.""Các ngươi lui ra đi!" Hắn đứng ở trong viện, ý bảo hai tỳ nữ lui ra.Hai người nhìn nhau, cùng đáp "vâng " một tiếng, lúc này mới đi ra ngoài.Trong phòng, Phượng Thanh Ca nghe thấy giọng của Mộ Dung Dật Hiên bên ngoài, trong lòng càng nghĩ càng thêm ủy khuất."Thanh Ca, ta có lời muốn nói với ngươi." Hắn đứng ở ngoài cửa, cũng không tiến vào.Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Phượng Thanh Ca mang vẻ mặt buồn bực đứng bên cạnh cửa phòng: "Ngươi muốn nói gì? Muốn nói ngươi không phải cố ý đứng nhìn người đánh ta? Hay là nói nhìn thấy nữ hài che mặt xinh đẹp kia đã khiến ngươi động tâm?"Sắc mặt Mộ Dung Dật Hiên phức tạp nhìn nàng, nghe lời nàng nói, hắn trầm mặc một hồi, nói: "Thực xin lỗi."Nghe hắn nói một tiếng thực xin lỗi, trái tim nàng nhảy lên lộp bộp, có một chút hoảng loạn: "Mộ Dung ca ca, mấy tháng qua ta có cảm giác ngươi xa cách với ta, có phải ngươi thật sự không thích ta hay không?""Thanh Ca, ngươi thực sự tốt, thật sự rất tốt."Hắn hạ đôi mắt xuống, trong đầu nhớ tới nữ tử che mặt, nói: "Chúng ta có thể nói là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, ta vẫn luôn cho rằng chúng ta sẽ vẫn luôn tiếp tục như thế, thậm chí mấy tháng trước ta còn chuẩn bị xin thánh chỉ phụ vương, cho chúng ta thành hôn.""Mộ Dung ca ca, ngươi......""Ngươi nghe ta nói xong đã." Hắn nhìn về phía nàng, nói: "Nhưng mấy tháng gần đây, chính là giống như ngươi đã có cảm giác như vậy, ta cũng có cảm giác khoảng cách giữa hai người chúng ta càng ngày càng xa. Ta có cảm giác trái tim ta khi ở bên nhau trước kia, không biết là đã biến mất từ lúc nào. Ta biết điều này thực sự tàn nhẫn với ngươi, nhưng ta cũng không hy vọng sẽ lừa gạt ngươi."Nhìn nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, hắn nhìn đi nơi khác: "Vừa rồi ta vốn dĩ muốn nói với phụ thân ngươi về việc thối lui hôn nhân của chúng ta, nhưng gia gia ngươi sau khi xuất quan không biết đã chạy đi đâu. Hắn đã mang theo người đi tìm, việc này, chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ nói với hắn."Nàng nhào lên tiến đến ôm chặt lấy Mộ Dung Dật Hiên, hoảng loạn khóc: "Không! Ta không cần! Mộ Dung ca ca, ta không muốn từ hôn, ta chỉ thích ngươi, ta thích ngươi từ lâu, từ lâu rồi ngươi biết hay không?"Hắn mặc kệ để nàng ôm, đôi mắt hạ xuống mang theo áy náy: "Thanh Ca, ngươi đừng như vậy, về sau ta sẽ đối đãi với ngươi giống như muội muội, không phải cũng rất tốt hay sao?""Không! Ta không muốn là muội muội ngươi, ta không cần! Mộ Dung ca ca, ngươi nói, có phải ta không đủ tốt hay không? Có phải ta đã làm gì không tốt hay không? Ngươi nói, ta sửa, ta nhất định sẽ sửa." Nàng ngẩng đầu, chảy nước mắt thương tâm nhìn hắn, không muốn tin những gì mình vừa nghe được.Nàng là thật sự thích hắn, thật sự yêu hắn. Vì hắn, nàng đã học nhất cử nhất động của Phượng Thanh Ca. Nàng học cách nói chuyện, học thần thái nàng ấy, thậm chí vì hắn, nàng có thể dùng thân phận Phượng Thanh Ca để sống suốt đời, dùng dung nhan nàng ấy để đối mặt với hắn. Nhưng hiện tại, nhưng hiện tại hắn cư nhiên nói hắn muốn từ hôn?Hắn kéo tay nàng đang ôm chặt vòng eo hắn ra, áy náy nhìn nàng: "Thanh Ca, đây không phải là nhất thời của ta, ý niệm này đã ở lòng ta một đoạn thời gian. Mãi đến hôm nay mới nói ra, ta hy vọng ngươi có thể hiểu. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, ta thực sự xin lỗi đã tổn thương ngươi."Giọng nói rơi xuống, hắn không hề nhìn nàng, mà là xoay người nhanh chóng rời đi.Cả người Phượng Thanh Ca thất thần ngã ngồi trên đất, ngẩn ngơ nhìn thân ảnh hắn không chút do dự xoay người rời đi, ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Thấy hắn nhanh chóng mang theo người rời đi, Mộ Dung Dật Hiên dừng lại một chút, sau đó mới đi về hướng hậu viện, đi đến sân Phượng Thanh Ca.

Hai tỳ nữ đang chờ trong viện vừa thấy hắn đến, vội vàng quỳ đầu gối xuống hành lễ, gọi một tiếng: "Tam vương gia."

"Các ngươi lui ra đi!" Hắn đứng ở trong viện, ý bảo hai tỳ nữ lui ra.

Hai người nhìn nhau, cùng đáp "vâng " một tiếng, lúc này mới đi ra ngoài.

Trong phòng, Phượng Thanh Ca nghe thấy giọng của Mộ Dung Dật Hiên bên ngoài, trong lòng càng nghĩ càng thêm ủy khuất.

"Thanh Ca, ta có lời muốn nói với ngươi." Hắn đứng ở ngoài cửa, cũng không tiến vào.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Phượng Thanh Ca mang vẻ mặt buồn bực đứng bên cạnh cửa phòng: "Ngươi muốn nói gì? Muốn nói ngươi không phải cố ý đứng nhìn người đánh ta? Hay là nói nhìn thấy nữ hài che mặt xinh đẹp kia đã khiến ngươi động tâm?"

Sắc mặt Mộ Dung Dật Hiên phức tạp nhìn nàng, nghe lời nàng nói, hắn trầm mặc một hồi, nói: "Thực xin lỗi."

Nghe hắn nói một tiếng thực xin lỗi, trái tim nàng nhảy lên lộp bộp, có một chút hoảng loạn: "Mộ Dung ca ca, mấy tháng qua ta có cảm giác ngươi xa cách với ta, có phải ngươi thật sự không thích ta hay không?"

"Thanh Ca, ngươi thực sự tốt, thật sự rất tốt."

Hắn hạ đôi mắt xuống, trong đầu nhớ tới nữ tử che mặt, nói: "Chúng ta có thể nói là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, ta vẫn luôn cho rằng chúng ta sẽ vẫn luôn tiếp tục như thế, thậm chí mấy tháng trước ta còn chuẩn bị xin thánh chỉ phụ vương, cho chúng ta thành hôn."

"Mộ Dung ca ca, ngươi......"

"Ngươi nghe ta nói xong đã." Hắn nhìn về phía nàng, nói: "Nhưng mấy tháng gần đây, chính là giống như ngươi đã có cảm giác như vậy, ta cũng có cảm giác khoảng cách giữa hai người chúng ta càng ngày càng xa. Ta có cảm giác trái tim ta khi ở bên nhau trước kia, không biết là đã biến mất từ lúc nào. Ta biết điều này thực sự tàn nhẫn với ngươi, nhưng ta cũng không hy vọng sẽ lừa gạt ngươi."

Nhìn nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, hắn nhìn đi nơi khác: "Vừa rồi ta vốn dĩ muốn nói với phụ thân ngươi về việc thối lui hôn nhân của chúng ta, nhưng gia gia ngươi sau khi xuất quan không biết đã chạy đi đâu. Hắn đã mang theo người đi tìm, việc này, chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ nói với hắn."

Nàng nhào lên tiến đến ôm chặt lấy Mộ Dung Dật Hiên, hoảng loạn khóc: "Không! Ta không cần! Mộ Dung ca ca, ta không muốn từ hôn, ta chỉ thích ngươi, ta thích ngươi từ lâu, từ lâu rồi ngươi biết hay không?"

Hắn mặc kệ để nàng ôm, đôi mắt hạ xuống mang theo áy náy: "Thanh Ca, ngươi đừng như vậy, về sau ta sẽ đối đãi với ngươi giống như muội muội, không phải cũng rất tốt hay sao?"

"Không! Ta không muốn là muội muội ngươi, ta không cần! Mộ Dung ca ca, ngươi nói, có phải ta không đủ tốt hay không? Có phải ta đã làm gì không tốt hay không? Ngươi nói, ta sửa, ta nhất định sẽ sửa." Nàng ngẩng đầu, chảy nước mắt thương tâm nhìn hắn, không muốn tin những gì mình vừa nghe được.

Nàng là thật sự thích hắn, thật sự yêu hắn. Vì hắn, nàng đã học nhất cử nhất động của Phượng Thanh Ca. Nàng học cách nói chuyện, học thần thái nàng ấy, thậm chí vì hắn, nàng có thể dùng thân phận Phượng Thanh Ca để sống suốt đời, dùng dung nhan nàng ấy để đối mặt với hắn. Nhưng hiện tại, nhưng hiện tại hắn cư nhiên nói hắn muốn từ hôn?

Hắn kéo tay nàng đang ôm chặt vòng eo hắn ra, áy náy nhìn nàng: "Thanh Ca, đây không phải là nhất thời của ta, ý niệm này đã ở lòng ta một đoạn thời gian. Mãi đến hôm nay mới nói ra, ta hy vọng ngươi có thể hiểu. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, ta thực sự xin lỗi đã tổn thương ngươi."

Giọng nói rơi xuống, hắn không hề nhìn nàng, mà là xoay người nhanh chóng rời đi.

Cả người Phượng Thanh Ca thất thần ngã ngồi trên đất, ngẩn ngơ nhìn thân ảnh hắn không chút do dự xoay người rời đi, ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Thấy hắn nhanh chóng mang theo người rời đi, Mộ Dung Dật Hiên dừng lại một chút, sau đó mới đi về hướng hậu viện, đi đến sân Phượng Thanh Ca.Hai tỳ nữ đang chờ trong viện vừa thấy hắn đến, vội vàng quỳ đầu gối xuống hành lễ, gọi một tiếng: "Tam vương gia.""Các ngươi lui ra đi!" Hắn đứng ở trong viện, ý bảo hai tỳ nữ lui ra.Hai người nhìn nhau, cùng đáp "vâng " một tiếng, lúc này mới đi ra ngoài.Trong phòng, Phượng Thanh Ca nghe thấy giọng của Mộ Dung Dật Hiên bên ngoài, trong lòng càng nghĩ càng thêm ủy khuất."Thanh Ca, ta có lời muốn nói với ngươi." Hắn đứng ở ngoài cửa, cũng không tiến vào.Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Phượng Thanh Ca mang vẻ mặt buồn bực đứng bên cạnh cửa phòng: "Ngươi muốn nói gì? Muốn nói ngươi không phải cố ý đứng nhìn người đánh ta? Hay là nói nhìn thấy nữ hài che mặt xinh đẹp kia đã khiến ngươi động tâm?"Sắc mặt Mộ Dung Dật Hiên phức tạp nhìn nàng, nghe lời nàng nói, hắn trầm mặc một hồi, nói: "Thực xin lỗi."Nghe hắn nói một tiếng thực xin lỗi, trái tim nàng nhảy lên lộp bộp, có một chút hoảng loạn: "Mộ Dung ca ca, mấy tháng qua ta có cảm giác ngươi xa cách với ta, có phải ngươi thật sự không thích ta hay không?""Thanh Ca, ngươi thực sự tốt, thật sự rất tốt."Hắn hạ đôi mắt xuống, trong đầu nhớ tới nữ tử che mặt, nói: "Chúng ta có thể nói là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, ta vẫn luôn cho rằng chúng ta sẽ vẫn luôn tiếp tục như thế, thậm chí mấy tháng trước ta còn chuẩn bị xin thánh chỉ phụ vương, cho chúng ta thành hôn.""Mộ Dung ca ca, ngươi......""Ngươi nghe ta nói xong đã." Hắn nhìn về phía nàng, nói: "Nhưng mấy tháng gần đây, chính là giống như ngươi đã có cảm giác như vậy, ta cũng có cảm giác khoảng cách giữa hai người chúng ta càng ngày càng xa. Ta có cảm giác trái tim ta khi ở bên nhau trước kia, không biết là đã biến mất từ lúc nào. Ta biết điều này thực sự tàn nhẫn với ngươi, nhưng ta cũng không hy vọng sẽ lừa gạt ngươi."Nhìn nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, hắn nhìn đi nơi khác: "Vừa rồi ta vốn dĩ muốn nói với phụ thân ngươi về việc thối lui hôn nhân của chúng ta, nhưng gia gia ngươi sau khi xuất quan không biết đã chạy đi đâu. Hắn đã mang theo người đi tìm, việc này, chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ nói với hắn."Nàng nhào lên tiến đến ôm chặt lấy Mộ Dung Dật Hiên, hoảng loạn khóc: "Không! Ta không cần! Mộ Dung ca ca, ta không muốn từ hôn, ta chỉ thích ngươi, ta thích ngươi từ lâu, từ lâu rồi ngươi biết hay không?"Hắn mặc kệ để nàng ôm, đôi mắt hạ xuống mang theo áy náy: "Thanh Ca, ngươi đừng như vậy, về sau ta sẽ đối đãi với ngươi giống như muội muội, không phải cũng rất tốt hay sao?""Không! Ta không muốn là muội muội ngươi, ta không cần! Mộ Dung ca ca, ngươi nói, có phải ta không đủ tốt hay không? Có phải ta đã làm gì không tốt hay không? Ngươi nói, ta sửa, ta nhất định sẽ sửa." Nàng ngẩng đầu, chảy nước mắt thương tâm nhìn hắn, không muốn tin những gì mình vừa nghe được.Nàng là thật sự thích hắn, thật sự yêu hắn. Vì hắn, nàng đã học nhất cử nhất động của Phượng Thanh Ca. Nàng học cách nói chuyện, học thần thái nàng ấy, thậm chí vì hắn, nàng có thể dùng thân phận Phượng Thanh Ca để sống suốt đời, dùng dung nhan nàng ấy để đối mặt với hắn. Nhưng hiện tại, nhưng hiện tại hắn cư nhiên nói hắn muốn từ hôn?Hắn kéo tay nàng đang ôm chặt vòng eo hắn ra, áy náy nhìn nàng: "Thanh Ca, đây không phải là nhất thời của ta, ý niệm này đã ở lòng ta một đoạn thời gian. Mãi đến hôm nay mới nói ra, ta hy vọng ngươi có thể hiểu. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, ta thực sự xin lỗi đã tổn thương ngươi."Giọng nói rơi xuống, hắn không hề nhìn nàng, mà là xoay người nhanh chóng rời đi.Cả người Phượng Thanh Ca thất thần ngã ngồi trên đất, ngẩn ngơ nhìn thân ảnh hắn không chút do dự xoay người rời đi, ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Chương 124: Nói lời từ hôn!