Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa…

Chương 315: Đưa đại phu tới

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… “Lão thái gia, người đừng lo lắng quá, con đã sai người báo tin cho tỷ tỷ rồi, sau khi chủ tử nhận được tin này sẽ lập tức quay về, với y thuật của chủ tử thì gia chủ nhất định sẽ không sao đâu!” Lãnh Hoa nhẹ nhàng an ủi rồi rót cho ông một chén trà.Quan Tập Lẫm bước lên phía trước nhìn đôi môi tím tái của nghĩa phụ hắn, vội vàng hỏi: “Gia gia! Độc mà nghĩa phụ trúng phải có loại dược tễ nào có thể tạm thời khống chế được trước không?”“Có, lúc ta tìm thấy nó thì đã cho nó uống, cũng may mà Phượng nha đầu có giữ lại một ít để đề phòng, nếu không thì e rằng nó không thể chịu được đến khi quay về nữa rồi.” Sau khi lão thái gia nghe Lãnh Hoa nói vậy thì mới tỉnh táo trở lại, chỉ là trong lòng vẫn rất lo lắng.Dù gì thì Phượng Tiêu bị thương nặng như vậy, hơn nữa lại còn trúng độc, loại độc này hình như rất mạnh, ông đã cho Phượng Tiêu uống dược tễ giải độc nhưng vẫn không giải hết được độc tố mà chỉ có thể tạm thời áp chế nó, cũng chỉ có thể đợi Phượng nha đầu kia nhanh chóng quay về xem xem có còn cách nào khác hay không mà thôi.Quan Tập Lẫm trầm tư nói: “Với tu vi của nghĩa phụ mà còn bị thương như vậy, chắc chắn thực lực của đối phương phải rất mạnh, hơn nữa ở trong thành Vân Nguyệt này, người có tu vi như vậy lại kết thù với nghĩa phụ thì có thể là ai cơ chứ?” Phượng lão thái gia lắc đầu: “Lúc ta mang nó về thì quên mất không kiểm tra lại hiện trường lúc đó, nhưng đã để lại một đội Phượng vệ ở lại lục soát rồi, hi vọng là có thể tìm ra một chút manh mối gì đó!”“Lão thái gia, Tam vương gia cầu kiến!” Bên ngoài vọng vào giọng nói của Phượng vệ.Nghe vậy, lão thái gia quay sang nói với Quan Tập Lẫm: “Người ra xem sao, có gì thì ngăn tên này lại không cho nó vào, bây giờ ta không muốn gặp ai cả!” “Vâng!” Quan Tập Lẫm đáp một tiếng rồi căn dặn Lãnh Hoa chăm sóc tốt cho lão thái gia, xong xuôi mới đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.Ở bên ngoài, Mộ Dung Dật Hiên bị cản ở ngoài sân vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm từ trong phòng bước ra thì ánh mắt liền sáng lên, hắn không thể ngờ được rằng Quan Tập Lẫm lại có quan hệ thân thiết với Phượng gia đến vậy, đến hắn còn bị ngăn lại ở bên ngoài, vậy mà Quan Tập Lẫm lại có thể tự do ra vào mà không bị ai ngăn cản.“Tam vương gia!” Quan Tập Lẫm chắp tay hành lễ rồi nhìn hắn nói: “Trong phủ xảy ra chuyện nên bây giờ mọi người đều đang rất lo lắng, mong Tam vương gia thứ lỗi vì không thể tiếp đón người chu đáo!”Nghe ra câu đuổi khách khéo của hắn nên Mộ Dung Dật Hiên cũng không so đo với hắn mà chỉ nói: “Bổn vương nghe được tin Phượng thúc gặp chuyện nên vội vàng đến đây xem thử, sau khi phụ vương ta biết được tin này thì cũng đã phái hai đại phu có tiếng đến đây xem có giúp đỡ được gì không, nếu như bổn vương không tiện vào, vậy thì để hai vị đại phu này vào xem bệnh giúp Phượng thúc đi! Y thuật của bọn họ có thể xem là đứng đầu cả thành Vân Nguyệt này đấy!”Nghe vậy, ánh mắt của Quan Tập Lẫm lướt qua người của người đàn ông trung tuổi và lớn tuổi đứng sau hắn, nghĩ một lát rồi nói: “Đợi một lát để ta vào trong hỏi xem sao!” Cũng không biết tiểu Cửu lúc nào mới trở về, nếu như gia gia không có ý kiến gì thì có thể để cho hai vị đại phu kia vào xem qua tình trạng của nghĩa phụ trước cũng được.Mộ Dung Dật Hiên gật đầu rồi nhìn theo bóng Quan Tập Lẫm.“Mời vào trong!” Quan Tập Lẫm đi đến bên cạnh Mộ Dung Dật Hiên rồi giơ tay làm động tác mời vào. Lúc này Mộ Dung Dật Hiên mới dẫn theo hai vị đại phu đi vào, vừa vào phòng đã nhìn thấy lão thái gia ngồi bên giường với dáng vẻ mệt mỏi, còn Phượng Tiêu thì nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tím tái, tình trạng này xem ra rất không ổn.Nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn bỗng trầm xuống, không nghĩ rằng tình trạng lại nghiêm trọng như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào? Dám ở trong thành Vân Nguyệt làm cho Phượng Tiêu bị thương đến mức này?“Các ngươi mau đến xem xem thế nào!” Mộ Dung Dật Hiên bảo hai vị đại phu đi lên trước xem bệnh. 

“Lão thái gia, người đừng lo lắng quá, con đã sai người báo tin cho tỷ tỷ rồi, sau khi chủ tử nhận được tin này sẽ lập tức quay về, với y thuật của chủ tử thì gia chủ nhất định sẽ không sao đâu!” Lãnh Hoa nhẹ nhàng an ủi rồi rót cho ông một chén trà.

Quan Tập Lẫm bước lên phía trước nhìn đôi môi tím tái của nghĩa phụ hắn, vội vàng hỏi: “Gia gia! Độc mà nghĩa phụ trúng phải có loại dược tễ nào có thể tạm thời khống chế được trước không?”

“Có, lúc ta tìm thấy nó thì đã cho nó uống, cũng may mà Phượng nha đầu có giữ lại một ít để đề phòng, nếu không thì e rằng nó không thể chịu được đến khi quay về nữa rồi.” 

Sau khi lão thái gia nghe Lãnh Hoa nói vậy thì mới tỉnh táo trở lại, chỉ là trong lòng vẫn rất lo lắng.

Dù gì thì Phượng Tiêu bị thương nặng như vậy, hơn nữa lại còn trúng độc, loại độc này hình như rất mạnh, ông đã cho Phượng Tiêu uống dược tễ giải độc nhưng vẫn không giải hết được độc tố mà chỉ có thể tạm thời áp chế nó, cũng chỉ có thể đợi Phượng nha đầu kia nhanh chóng quay về xem xem có còn cách nào khác hay không mà thôi.

Quan Tập Lẫm trầm tư nói: “Với tu vi của nghĩa phụ mà còn bị thương như vậy, chắc chắn thực lực của đối phương phải rất mạnh, hơn nữa ở trong thành Vân Nguyệt này, người có tu vi như vậy lại kết thù với nghĩa phụ thì có thể là ai cơ chứ?” 

Phượng lão thái gia lắc đầu: “Lúc ta mang nó về thì quên mất không kiểm tra lại hiện trường lúc đó, nhưng đã để lại một đội Phượng vệ ở lại lục soát rồi, hi vọng là có thể tìm ra một chút manh mối gì đó!”

“Lão thái gia, Tam vương gia cầu kiến!” Bên ngoài vọng vào giọng nói của Phượng vệ.

Nghe vậy, lão thái gia quay sang nói với Quan Tập Lẫm: “Người ra xem sao, có gì thì ngăn tên này lại không cho nó vào, bây giờ ta không muốn gặp ai cả!” 

“Vâng!” Quan Tập Lẫm đáp một tiếng rồi căn dặn Lãnh Hoa chăm sóc tốt cho lão thái gia, xong xuôi mới đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Ở bên ngoài, Mộ Dung Dật Hiên bị cản ở ngoài sân vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm từ trong phòng bước ra thì ánh mắt liền sáng lên, hắn không thể ngờ được rằng Quan Tập Lẫm lại có quan hệ thân thiết với Phượng gia đến vậy, đến hắn còn bị ngăn lại ở bên ngoài, vậy mà Quan Tập Lẫm lại có thể tự do ra vào mà không bị ai ngăn cản.

“Tam vương gia!” 

Quan Tập Lẫm chắp tay hành lễ rồi nhìn hắn nói: “Trong phủ xảy ra chuyện nên bây giờ mọi người đều đang rất lo lắng, mong Tam vương gia thứ lỗi vì không thể tiếp đón người chu đáo!”

Nghe ra câu đuổi khách khéo của hắn nên Mộ Dung Dật Hiên cũng không so đo với hắn mà chỉ nói: “Bổn vương nghe được tin Phượng thúc gặp chuyện nên vội vàng đến đây xem thử, sau khi phụ vương ta biết được tin này thì cũng đã phái hai đại phu có tiếng đến đây xem có giúp đỡ được gì không, nếu như bổn vương không tiện vào, vậy thì để hai vị đại phu này vào xem bệnh giúp Phượng thúc đi! Y thuật của bọn họ có thể xem là đứng đầu cả thành Vân Nguyệt này đấy!”

Nghe vậy, ánh mắt của Quan Tập Lẫm lướt qua người của người đàn ông trung tuổi và lớn tuổi đứng sau hắn, nghĩ một lát rồi nói: “Đợi một lát để ta vào trong hỏi xem sao!” 

Cũng không biết tiểu Cửu lúc nào mới trở về, nếu như gia gia không có ý kiến gì thì có thể để cho hai vị đại phu kia vào xem qua tình trạng của nghĩa phụ trước cũng được.

Mộ Dung Dật Hiên gật đầu rồi nhìn theo bóng Quan Tập Lẫm.

“Mời vào trong!” Quan Tập Lẫm đi đến bên cạnh Mộ Dung Dật Hiên rồi giơ tay làm động tác mời vào. 

Lúc này Mộ Dung Dật Hiên mới dẫn theo hai vị đại phu đi vào, vừa vào phòng đã nhìn thấy lão thái gia ngồi bên giường với dáng vẻ mệt mỏi, còn Phượng Tiêu thì nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tím tái, tình trạng này xem ra rất không ổn.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn bỗng trầm xuống, không nghĩ rằng tình trạng lại nghiêm trọng như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào? Dám ở trong thành Vân Nguyệt làm cho Phượng Tiêu bị thương đến mức này?

“Các ngươi mau đến xem xem thế nào!” Mộ Dung Dật Hiên bảo hai vị đại phu đi lên trước xem bệnh. 

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… “Lão thái gia, người đừng lo lắng quá, con đã sai người báo tin cho tỷ tỷ rồi, sau khi chủ tử nhận được tin này sẽ lập tức quay về, với y thuật của chủ tử thì gia chủ nhất định sẽ không sao đâu!” Lãnh Hoa nhẹ nhàng an ủi rồi rót cho ông một chén trà.Quan Tập Lẫm bước lên phía trước nhìn đôi môi tím tái của nghĩa phụ hắn, vội vàng hỏi: “Gia gia! Độc mà nghĩa phụ trúng phải có loại dược tễ nào có thể tạm thời khống chế được trước không?”“Có, lúc ta tìm thấy nó thì đã cho nó uống, cũng may mà Phượng nha đầu có giữ lại một ít để đề phòng, nếu không thì e rằng nó không thể chịu được đến khi quay về nữa rồi.” Sau khi lão thái gia nghe Lãnh Hoa nói vậy thì mới tỉnh táo trở lại, chỉ là trong lòng vẫn rất lo lắng.Dù gì thì Phượng Tiêu bị thương nặng như vậy, hơn nữa lại còn trúng độc, loại độc này hình như rất mạnh, ông đã cho Phượng Tiêu uống dược tễ giải độc nhưng vẫn không giải hết được độc tố mà chỉ có thể tạm thời áp chế nó, cũng chỉ có thể đợi Phượng nha đầu kia nhanh chóng quay về xem xem có còn cách nào khác hay không mà thôi.Quan Tập Lẫm trầm tư nói: “Với tu vi của nghĩa phụ mà còn bị thương như vậy, chắc chắn thực lực của đối phương phải rất mạnh, hơn nữa ở trong thành Vân Nguyệt này, người có tu vi như vậy lại kết thù với nghĩa phụ thì có thể là ai cơ chứ?” Phượng lão thái gia lắc đầu: “Lúc ta mang nó về thì quên mất không kiểm tra lại hiện trường lúc đó, nhưng đã để lại một đội Phượng vệ ở lại lục soát rồi, hi vọng là có thể tìm ra một chút manh mối gì đó!”“Lão thái gia, Tam vương gia cầu kiến!” Bên ngoài vọng vào giọng nói của Phượng vệ.Nghe vậy, lão thái gia quay sang nói với Quan Tập Lẫm: “Người ra xem sao, có gì thì ngăn tên này lại không cho nó vào, bây giờ ta không muốn gặp ai cả!” “Vâng!” Quan Tập Lẫm đáp một tiếng rồi căn dặn Lãnh Hoa chăm sóc tốt cho lão thái gia, xong xuôi mới đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.Ở bên ngoài, Mộ Dung Dật Hiên bị cản ở ngoài sân vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm từ trong phòng bước ra thì ánh mắt liền sáng lên, hắn không thể ngờ được rằng Quan Tập Lẫm lại có quan hệ thân thiết với Phượng gia đến vậy, đến hắn còn bị ngăn lại ở bên ngoài, vậy mà Quan Tập Lẫm lại có thể tự do ra vào mà không bị ai ngăn cản.“Tam vương gia!” Quan Tập Lẫm chắp tay hành lễ rồi nhìn hắn nói: “Trong phủ xảy ra chuyện nên bây giờ mọi người đều đang rất lo lắng, mong Tam vương gia thứ lỗi vì không thể tiếp đón người chu đáo!”Nghe ra câu đuổi khách khéo của hắn nên Mộ Dung Dật Hiên cũng không so đo với hắn mà chỉ nói: “Bổn vương nghe được tin Phượng thúc gặp chuyện nên vội vàng đến đây xem thử, sau khi phụ vương ta biết được tin này thì cũng đã phái hai đại phu có tiếng đến đây xem có giúp đỡ được gì không, nếu như bổn vương không tiện vào, vậy thì để hai vị đại phu này vào xem bệnh giúp Phượng thúc đi! Y thuật của bọn họ có thể xem là đứng đầu cả thành Vân Nguyệt này đấy!”Nghe vậy, ánh mắt của Quan Tập Lẫm lướt qua người của người đàn ông trung tuổi và lớn tuổi đứng sau hắn, nghĩ một lát rồi nói: “Đợi một lát để ta vào trong hỏi xem sao!” Cũng không biết tiểu Cửu lúc nào mới trở về, nếu như gia gia không có ý kiến gì thì có thể để cho hai vị đại phu kia vào xem qua tình trạng của nghĩa phụ trước cũng được.Mộ Dung Dật Hiên gật đầu rồi nhìn theo bóng Quan Tập Lẫm.“Mời vào trong!” Quan Tập Lẫm đi đến bên cạnh Mộ Dung Dật Hiên rồi giơ tay làm động tác mời vào. Lúc này Mộ Dung Dật Hiên mới dẫn theo hai vị đại phu đi vào, vừa vào phòng đã nhìn thấy lão thái gia ngồi bên giường với dáng vẻ mệt mỏi, còn Phượng Tiêu thì nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tím tái, tình trạng này xem ra rất không ổn.Nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn bỗng trầm xuống, không nghĩ rằng tình trạng lại nghiêm trọng như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào? Dám ở trong thành Vân Nguyệt làm cho Phượng Tiêu bị thương đến mức này?“Các ngươi mau đến xem xem thế nào!” Mộ Dung Dật Hiên bảo hai vị đại phu đi lên trước xem bệnh. 

Chương 315: Đưa đại phu tới