Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa…

Chương 387: Dự định

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Có lẽ mọi người đã quen nhìn cảnh đại tiểu thư thường mặc đồ trắng, khí chất siêu phàm thoát tục rồi, bây giờ nhìn thấy nàng thay đổi một bộ quần áo đỏ như lửa thì tất cả đều ngạc nhiên.Bọn họ biết đại tiểu thư xinh đẹp, bằng không cũng không có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, ở Phượng phủ lâu như vậy bọn họ cũng không phải chưa từng thấy đại tiểu thư mặc hoa phục quý giá, nhưng không hiểu sao, một bộ hồng y đỏ như lửa này mặc ở trên người nàng lại có một vẻ đẹp không thể diễn tả được thành lời.Đám người Phượng vệ thấy nàng chậm rãi đi tới thì trong mắt không nén nổi kinh ngạc.Chỉ thấy nàng mặc một bộ hồng y đỏ rực như lửa bước đến, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy linh khí, cả người tản ra một khí chất lười biếng mà tà mị, nóng bỏng như lửa nhưng lại cao quý xinh đẹp không gì sánh được…Dù bọn họ có định lực tốt tới đâu thì lúc này cũng không thể rời mắt khỏi nàng, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn sang thì bọn họ mới cảm thấy run rẩy, hàn khí từ dưới chân xông thẳng lên não, cái gì tà mị, cái gì xinh đẹp, toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại xấu hổ ngượng ngùng…Đó là người sẽ thành chủ tử của bọn họ, thế mà bọn họ lại dám nhìn nàng như vậy, đúng là mất mặt!“Đại tiểu thư!” Mấy người vội vàng cung kính hô một tiếng, ổn định lại tinh thần.Phượng Cửu thu hồi ánh mắt, bước vào trong viện, mấy người trong viện cũng cúi chào: “Đại tiểu thư!”“Ừ!”Phượng Cửu mỉm cười, sau đó hỏi bọn họ: “Mọi người ăn chưa?”“Ha ha, tối nay chúng ta mới ăn, hiện giờ chưa thấy đói, đại tiểu thư vào trong đi, chủ tử đang ở bên trong chờ người.” Một nam tử trung niên cười nói, làm ra tư thế mời với nàng.“Ta biết rồi.” Phượng Cửu gật đầu, sau đó đi vào bên trong.“Tiểu Cửu, ngồi đây…” Phượng Tiêu vẫy tay, ra hiệu nàng ngồi xuống bên cạnh ông. Trong phòng không có người lạ, chỉ có Phượng Tiêu và Quan Tập Lẫm, Lãnh Hoa thì đứng ở một bên.Quan Tập Lẫm rót rượu, cười nói: “Nghĩa phụ đã chuẩn bị đồ ăn mà ngươi thích, ta còn mang rượu ngon tới, tiểu Cửu, nhanh tới đây nếm thử…”“Ừm…”Phượng Cửu ngồi xuống, ngửi được mùi thơm của thức ăn trên bàn, vui vẻ cười: “Ở nhà vẫn là tốt nhất, ở bên ngoài muốn ăn mấy thứ này cũng không tìm được.”“Thích thì ăn nhiều một chút, gần đây con đều phải ra bên ngoài, cả người cũng gầy đi rồi.” Phượng Tiêu vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát nàng.Phượng Cửu gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.Trên bàn cơm, ba người chỉ nói việc nhà, vô cùng vui vẻ hòa thuận. Sau khi ăn cơm xong, Lãnh Sương cầm đồ ăn dọn đi, ba người mới bắt đầu tỏ ra nghiêm túc.“Con không biết đâu, ngày đó hai lão già kia đến cửa muốn cướp Lão Bạch, chuyện này nói rõ bọn họ không đặt Phượng phủ chúng ta trong mắt, nếu không phải lúc đó Dật Hiên ngăn lại thì có lẽ bọn họ đã cướp được rồi.”Nói đến chuyện ngày hôm đó, Phượng Tiêu có chút tức giận. Phượng gia bọn họ bảo vệ Diệu Nhật quốc nhiều năm như vậy, nhưng khi không cần tới bọn họ nữa thì lại định gia tay diệt trừ, đãi ngộ bậc này thật sự khiến cho người ta tức giận.“Hai người đó tham gia vào lần ám sát cha sao?” Ánh mắt nàng khẽ chuyển động, hỏi Phượng Tiêu.“Ừ, chính là hai lão già đó, bọn họ tưởng ta hôn mê nên không biết gì, dám trắng trợn tới cửa Phượng gia cướp Lão Bạch, da mặt cũng thật dày…”

Có lẽ mọi người đã quen nhìn cảnh đại tiểu thư thường mặc đồ trắng, khí chất siêu phàm thoát tục rồi, bây giờ nhìn thấy nàng thay đổi một bộ quần áo đỏ như lửa thì tất cả đều ngạc nhiên.

Bọn họ biết đại tiểu thư xinh đẹp, bằng không cũng không có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, ở Phượng phủ lâu như vậy bọn họ cũng không phải chưa từng thấy đại tiểu thư mặc hoa phục quý giá, nhưng không hiểu sao, một bộ hồng y đỏ như lửa này mặc ở trên người nàng lại có một vẻ đẹp không thể diễn tả được thành lời.

Đám người Phượng vệ thấy nàng chậm rãi đi tới thì trong mắt không nén nổi kinh ngạc.

Chỉ thấy nàng mặc một bộ hồng y đỏ rực như lửa bước đến, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy linh khí, cả người tản ra một khí chất lười biếng mà tà mị, nóng bỏng như lửa nhưng lại cao quý xinh đẹp không gì sánh được…

Dù bọn họ có định lực tốt tới đâu thì lúc này cũng không thể rời mắt khỏi nàng, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn sang thì bọn họ mới cảm thấy run rẩy, hàn khí từ dưới chân xông thẳng lên não, cái gì tà mị, cái gì xinh đẹp, toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại xấu hổ ngượng ngùng…

Đó là người sẽ thành chủ tử của bọn họ, thế mà bọn họ lại dám nhìn nàng như vậy, đúng là mất mặt!

“Đại tiểu thư!” Mấy người vội vàng cung kính hô một tiếng, ổn định lại tinh thần.

Phượng Cửu thu hồi ánh mắt, bước vào trong viện, mấy người trong viện cũng cúi chào: “Đại tiểu thư!”

“Ừ!”

Phượng Cửu mỉm cười, sau đó hỏi bọn họ: “Mọi người ăn chưa?”

“Ha ha, tối nay chúng ta mới ăn, hiện giờ chưa thấy đói, đại tiểu thư vào trong đi, chủ tử đang ở bên trong chờ người.” Một nam tử trung niên cười nói, làm ra tư thế mời với nàng.

“Ta biết rồi.” Phượng Cửu gật đầu, sau đó đi vào bên trong.

“Tiểu Cửu, ngồi đây…” Phượng Tiêu vẫy tay, ra hiệu nàng ngồi xuống bên cạnh ông. Trong phòng không có người lạ, chỉ có Phượng Tiêu và Quan Tập Lẫm, Lãnh Hoa thì đứng ở một bên.

Quan Tập Lẫm rót rượu, cười nói: “Nghĩa phụ đã chuẩn bị đồ ăn mà ngươi thích, ta còn mang rượu ngon tới, tiểu Cửu, nhanh tới đây nếm thử…”

“Ừm…”

Phượng Cửu ngồi xuống, ngửi được mùi thơm của thức ăn trên bàn, vui vẻ cười: “Ở nhà vẫn là tốt nhất, ở bên ngoài muốn ăn mấy thứ này cũng không tìm được.”

“Thích thì ăn nhiều một chút, gần đây con đều phải ra bên ngoài, cả người cũng gầy đi rồi.” Phượng Tiêu vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát nàng.

Phượng Cửu gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Trên bàn cơm, ba người chỉ nói việc nhà, vô cùng vui vẻ hòa thuận. Sau khi ăn cơm xong, Lãnh Sương cầm đồ ăn dọn đi, ba người mới bắt đầu tỏ ra nghiêm túc.

“Con không biết đâu, ngày đó hai lão già kia đến cửa muốn cướp Lão Bạch, chuyện này nói rõ bọn họ không đặt Phượng phủ chúng ta trong mắt, nếu không phải lúc đó Dật Hiên ngăn lại thì có lẽ bọn họ đã cướp được rồi.”

Nói đến chuyện ngày hôm đó, Phượng Tiêu có chút tức giận. Phượng gia bọn họ bảo vệ Diệu Nhật quốc nhiều năm như vậy, nhưng khi không cần tới bọn họ nữa thì lại định gia tay diệt trừ, đãi ngộ bậc này thật sự khiến cho người ta tức giận.

“Hai người đó tham gia vào lần ám sát cha sao?” Ánh mắt nàng khẽ chuyển động, hỏi Phượng Tiêu.

“Ừ, chính là hai lão già đó, bọn họ tưởng ta hôn mê nên không biết gì, dám trắng trợn tới cửa Phượng gia cướp Lão Bạch, da mặt cũng thật dày…”

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Có lẽ mọi người đã quen nhìn cảnh đại tiểu thư thường mặc đồ trắng, khí chất siêu phàm thoát tục rồi, bây giờ nhìn thấy nàng thay đổi một bộ quần áo đỏ như lửa thì tất cả đều ngạc nhiên.Bọn họ biết đại tiểu thư xinh đẹp, bằng không cũng không có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, ở Phượng phủ lâu như vậy bọn họ cũng không phải chưa từng thấy đại tiểu thư mặc hoa phục quý giá, nhưng không hiểu sao, một bộ hồng y đỏ như lửa này mặc ở trên người nàng lại có một vẻ đẹp không thể diễn tả được thành lời.Đám người Phượng vệ thấy nàng chậm rãi đi tới thì trong mắt không nén nổi kinh ngạc.Chỉ thấy nàng mặc một bộ hồng y đỏ rực như lửa bước đến, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy linh khí, cả người tản ra một khí chất lười biếng mà tà mị, nóng bỏng như lửa nhưng lại cao quý xinh đẹp không gì sánh được…Dù bọn họ có định lực tốt tới đâu thì lúc này cũng không thể rời mắt khỏi nàng, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn sang thì bọn họ mới cảm thấy run rẩy, hàn khí từ dưới chân xông thẳng lên não, cái gì tà mị, cái gì xinh đẹp, toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại xấu hổ ngượng ngùng…Đó là người sẽ thành chủ tử của bọn họ, thế mà bọn họ lại dám nhìn nàng như vậy, đúng là mất mặt!“Đại tiểu thư!” Mấy người vội vàng cung kính hô một tiếng, ổn định lại tinh thần.Phượng Cửu thu hồi ánh mắt, bước vào trong viện, mấy người trong viện cũng cúi chào: “Đại tiểu thư!”“Ừ!”Phượng Cửu mỉm cười, sau đó hỏi bọn họ: “Mọi người ăn chưa?”“Ha ha, tối nay chúng ta mới ăn, hiện giờ chưa thấy đói, đại tiểu thư vào trong đi, chủ tử đang ở bên trong chờ người.” Một nam tử trung niên cười nói, làm ra tư thế mời với nàng.“Ta biết rồi.” Phượng Cửu gật đầu, sau đó đi vào bên trong.“Tiểu Cửu, ngồi đây…” Phượng Tiêu vẫy tay, ra hiệu nàng ngồi xuống bên cạnh ông. Trong phòng không có người lạ, chỉ có Phượng Tiêu và Quan Tập Lẫm, Lãnh Hoa thì đứng ở một bên.Quan Tập Lẫm rót rượu, cười nói: “Nghĩa phụ đã chuẩn bị đồ ăn mà ngươi thích, ta còn mang rượu ngon tới, tiểu Cửu, nhanh tới đây nếm thử…”“Ừm…”Phượng Cửu ngồi xuống, ngửi được mùi thơm của thức ăn trên bàn, vui vẻ cười: “Ở nhà vẫn là tốt nhất, ở bên ngoài muốn ăn mấy thứ này cũng không tìm được.”“Thích thì ăn nhiều một chút, gần đây con đều phải ra bên ngoài, cả người cũng gầy đi rồi.” Phượng Tiêu vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát nàng.Phượng Cửu gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.Trên bàn cơm, ba người chỉ nói việc nhà, vô cùng vui vẻ hòa thuận. Sau khi ăn cơm xong, Lãnh Sương cầm đồ ăn dọn đi, ba người mới bắt đầu tỏ ra nghiêm túc.“Con không biết đâu, ngày đó hai lão già kia đến cửa muốn cướp Lão Bạch, chuyện này nói rõ bọn họ không đặt Phượng phủ chúng ta trong mắt, nếu không phải lúc đó Dật Hiên ngăn lại thì có lẽ bọn họ đã cướp được rồi.”Nói đến chuyện ngày hôm đó, Phượng Tiêu có chút tức giận. Phượng gia bọn họ bảo vệ Diệu Nhật quốc nhiều năm như vậy, nhưng khi không cần tới bọn họ nữa thì lại định gia tay diệt trừ, đãi ngộ bậc này thật sự khiến cho người ta tức giận.“Hai người đó tham gia vào lần ám sát cha sao?” Ánh mắt nàng khẽ chuyển động, hỏi Phượng Tiêu.“Ừ, chính là hai lão già đó, bọn họ tưởng ta hôn mê nên không biết gì, dám trắng trợn tới cửa Phượng gia cướp Lão Bạch, da mặt cũng thật dày…”

Chương 387: Dự định