Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa…
Chương 505: Nhiệt tình như lửa
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Khó khăn lắm nhóm người bọn họ mới đến tửu lâu, Phượng Cửu giao Lão Bạch cho tiểu nhị buộc ở một bên, tiểu Thôn Vân chuồn sang bên cạnh. Nàng quay lại vừa nhìn đã bị dọa sợ, phía sau có mấy chục nữ tử trẻ đẹp, đôi mắt từng người đều lóe lên sự mến mộ nhìn nàng, khiến ý cười nơi khóe môi nàng lập tức cứng đờ.“Công tử, người từ đâu đến vậy?”“Công tử, trong nhà ta có mở nhà trọ, chính là ở phía trước, nếu như đám người của công tử vào ở, ta sẽ không lấy tiền.” “Công tử, nhà ta là thế gia vọng tộc trong thành, có mấy khu viện không người ở, công tử có muốn vào trong phủ ta ở tạm hay không?”“Công tử...”Từng câu hỏi đều mang theo sự thiết tha cùng kích động, từng người vây quanh đi tới. Bị những đôi mắt ẩn chứa tia tình tứ nhìn, Phượng Cửu ngượng ngùng nở nụ cười, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lăng Mặc Hàn, ai biết hắn lại hừ lạnh một tiếng, một mình bước vào. “Ý tốt của các vị cô nương, ta đây xin nhận tấm lòng, các vị mời trở về!” Sau khi nàng nở nụ cười, vội vã nói một câu, vội vàng bước vào tửu lâu, đi đến sương phòng trên lầu hai.Đám người Khôi Lang ngăn lại, mãi đến khi Phượng Cửu bước vào phòng trên lầu hai, bọn họ mới xoay người đi theo.Những nữ tử kia thấy vậy mới dần dẩn rời đi, nhưng vẫn còn một hai người đợi ở ngoài cửa không muốn rời đi, cứ như vậy thi thoảng lại nhìn về phía lầu hai, ngóng trông Phượng Cửu ra ngoài để bọn họ nhìn một lát. Đi vào sương phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, Phượng Cửu thở ra một hơi: “Các cô nương trong thành này quả thật nhiệt tình.” Còn thật sự dọa nàng sợ, sao ai cũng đuổi theo nàng đến tận đây chứ?“Không phải nàng rất hưởng thụ hay sao?” Lăng Mặc Hàn quét mắt nhìn nàng, lạnh giọng nói.“Khó hưởng thụ nhất chính là ơn mỹ nhân, nhiều quá không tốt, không tiêu hóa nổi!” Nàng cười, rót trà uống. Lúc này, Lãnh Sương và Lãnh Hoa đi vào, Ảnh Nhất canh giữ ngoài cửa, Khôi Lang đi mua bản đồ Đại Yến quốc.“Chủ tử, ta đã rửa sạch một ít hoa quả rồi.” Lãnh Hoa nhặt những quả đã được rửa sạch để lên bàn, sau đó kui sang một bên.“Thật không ít.” Nàng cầm lấy một quả ăn, vừa nói với Lãnh Sương và Lãnh Hoa đứng ở một bên: “Tự cầm lấy, nhiều như vậy ăn không hết được.” Nói xong, thuận tay đưa một quả cho Lăng Mặc Hàn ngồi ở bên cạnh: “Này, những người mến mộ ta tặng đó.” “Không cần.” Hắn rót nước uống, thu lại đôi mắt không nhìn nàng, cũng không nhận lấy quả kia.Thấy vậy, Phượng Cửu cũng không miễn cưỡng, sau khi ăn hai quả, đồ ăn trên bàn cũng đã được bày lên khá nhiều, bởi vì không có mấy người, nàng liền bảo Lãnh Sương và Lãnh Hoa ngồi xuống ăn cùng, ra ngoài gọi một tiếng: “Ảnh Nhất, vào đây cùng ăn đi! Chúng ta vừa ăn vừa đợi Khôi Lang là được.”Ảnh Nhất bên ngoài không dám đi vào, bảo hắn ngồi cùng bàn ăn với chủ tử sao? Hắn ăn trôi được mới là lạ. “Không cần, bọn họ đói sẽ tự mình tìm ăn.” Lăng Mặc Hàn nói, rót rượu ăn cùng với đồ ăn.Lãnh Sương và Lãnh Hoa không có nhiều quy củ như bọn họ, Phượng Cửu bảo bọn họ ngồi ăn, bọn họ cũng không khách khí, muốn ăn gì liền gắp cái đó. Chậm hơn so với dự tính của bọn họ, đến khi bọn họ ăn no, Khôi Lang mới trở về.“Chủ tử, Quỷ Y, đây là bản đồ Đại Yến, phía trên có địa chỉ của dược tễ công, chính là ở đây, ta đã xem qua rồi, nếu chúng ta ngồi phi thuyền đi, chắc hẳn nửa ngày là đến nơi.” Hắn chỉ vào một nơi được ký hiệu trên bản đồ, nói. “Ừm, vậy ăn xong chúng ta sẽ đi!”Nàng cũng không muốn ở đây quá lâu, cầm lấy huy hiệu của thánh dược kia nghe ngóng một chút tin tức của gia gia nàng!
Khó khăn lắm nhóm người bọn họ mới đến tửu lâu, Phượng Cửu giao Lão Bạch cho tiểu nhị buộc ở một bên, tiểu Thôn Vân chuồn sang bên cạnh. Nàng quay lại vừa nhìn đã bị dọa sợ, phía sau có mấy chục nữ tử trẻ đẹp, đôi mắt từng người đều lóe lên sự mến mộ nhìn nàng, khiến ý cười nơi khóe môi nàng lập tức cứng đờ.
“Công tử, người từ đâu đến vậy?”
“Công tử, trong nhà ta có mở nhà trọ, chính là ở phía trước, nếu như đám người của công tử vào ở, ta sẽ không lấy tiền.”
“Công tử, nhà ta là thế gia vọng tộc trong thành, có mấy khu viện không người ở, công tử có muốn vào trong phủ ta ở tạm hay không?”
“Công tử...”
Từng câu hỏi đều mang theo sự thiết tha cùng kích động, từng người vây quanh đi tới. Bị những đôi mắt ẩn chứa tia tình tứ nhìn, Phượng Cửu ngượng ngùng nở nụ cười, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lăng Mặc Hàn, ai biết hắn lại hừ lạnh một tiếng, một mình bước vào.
“Ý tốt của các vị cô nương, ta đây xin nhận tấm lòng, các vị mời trở về!” Sau khi nàng nở nụ cười, vội vã nói một câu, vội vàng bước vào tửu lâu, đi đến sương phòng trên lầu hai.
Đám người Khôi Lang ngăn lại, mãi đến khi Phượng Cửu bước vào phòng trên lầu hai, bọn họ mới xoay người đi theo.
Những nữ tử kia thấy vậy mới dần dẩn rời đi, nhưng vẫn còn một hai người đợi ở ngoài cửa không muốn rời đi, cứ như vậy thi thoảng lại nhìn về phía lầu hai, ngóng trông Phượng Cửu ra ngoài để bọn họ nhìn một lát.
Đi vào sương phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, Phượng Cửu thở ra một hơi: “Các cô nương trong thành này quả thật nhiệt tình.” Còn thật sự dọa nàng sợ, sao ai cũng đuổi theo nàng đến tận đây chứ?
“Không phải nàng rất hưởng thụ hay sao?” Lăng Mặc Hàn quét mắt nhìn nàng, lạnh giọng nói.
“Khó hưởng thụ nhất chính là ơn mỹ nhân, nhiều quá không tốt, không tiêu hóa nổi!” Nàng cười, rót trà uống.
Lúc này, Lãnh Sương và Lãnh Hoa đi vào, Ảnh Nhất canh giữ ngoài cửa, Khôi Lang đi mua bản đồ Đại Yến quốc.
“Chủ tử, ta đã rửa sạch một ít hoa quả rồi.” Lãnh Hoa nhặt những quả đã được rửa sạch để lên bàn, sau đó kui sang một bên.
“Thật không ít.” Nàng cầm lấy một quả ăn, vừa nói với Lãnh Sương và Lãnh Hoa đứng ở một bên: “Tự cầm lấy, nhiều như vậy ăn không hết được.” Nói xong, thuận tay đưa một quả cho Lăng Mặc Hàn ngồi ở bên cạnh: “Này, những người mến mộ ta tặng đó.”
“Không cần.” Hắn rót nước uống, thu lại đôi mắt không nhìn nàng, cũng không nhận lấy quả kia.
Thấy vậy, Phượng Cửu cũng không miễn cưỡng, sau khi ăn hai quả, đồ ăn trên bàn cũng đã được bày lên khá nhiều, bởi vì không có mấy người, nàng liền bảo Lãnh Sương và Lãnh Hoa ngồi xuống ăn cùng, ra ngoài gọi một tiếng: “Ảnh Nhất, vào đây cùng ăn đi! Chúng ta vừa ăn vừa đợi Khôi Lang là được.”
Ảnh Nhất bên ngoài không dám đi vào, bảo hắn ngồi cùng bàn ăn với chủ tử sao? Hắn ăn trôi được mới là lạ.
“Không cần, bọn họ đói sẽ tự mình tìm ăn.” Lăng Mặc Hàn nói, rót rượu ăn cùng với đồ ăn.
Lãnh Sương và Lãnh Hoa không có nhiều quy củ như bọn họ, Phượng Cửu bảo bọn họ ngồi ăn, bọn họ cũng không khách khí, muốn ăn gì liền gắp cái đó. Chậm hơn so với dự tính của bọn họ, đến khi bọn họ ăn no, Khôi Lang mới trở về.
“Chủ tử, Quỷ Y, đây là bản đồ Đại Yến, phía trên có địa chỉ của dược tễ công, chính là ở đây, ta đã xem qua rồi, nếu chúng ta ngồi phi thuyền đi, chắc hẳn nửa ngày là đến nơi.” Hắn chỉ vào một nơi được ký hiệu trên bản đồ, nói.
“Ừm, vậy ăn xong chúng ta sẽ đi!”
Nàng cũng không muốn ở đây quá lâu, cầm lấy huy hiệu của thánh dược kia nghe ngóng một chút tin tức của gia gia nàng!
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Khó khăn lắm nhóm người bọn họ mới đến tửu lâu, Phượng Cửu giao Lão Bạch cho tiểu nhị buộc ở một bên, tiểu Thôn Vân chuồn sang bên cạnh. Nàng quay lại vừa nhìn đã bị dọa sợ, phía sau có mấy chục nữ tử trẻ đẹp, đôi mắt từng người đều lóe lên sự mến mộ nhìn nàng, khiến ý cười nơi khóe môi nàng lập tức cứng đờ.“Công tử, người từ đâu đến vậy?”“Công tử, trong nhà ta có mở nhà trọ, chính là ở phía trước, nếu như đám người của công tử vào ở, ta sẽ không lấy tiền.” “Công tử, nhà ta là thế gia vọng tộc trong thành, có mấy khu viện không người ở, công tử có muốn vào trong phủ ta ở tạm hay không?”“Công tử...”Từng câu hỏi đều mang theo sự thiết tha cùng kích động, từng người vây quanh đi tới. Bị những đôi mắt ẩn chứa tia tình tứ nhìn, Phượng Cửu ngượng ngùng nở nụ cười, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lăng Mặc Hàn, ai biết hắn lại hừ lạnh một tiếng, một mình bước vào. “Ý tốt của các vị cô nương, ta đây xin nhận tấm lòng, các vị mời trở về!” Sau khi nàng nở nụ cười, vội vã nói một câu, vội vàng bước vào tửu lâu, đi đến sương phòng trên lầu hai.Đám người Khôi Lang ngăn lại, mãi đến khi Phượng Cửu bước vào phòng trên lầu hai, bọn họ mới xoay người đi theo.Những nữ tử kia thấy vậy mới dần dẩn rời đi, nhưng vẫn còn một hai người đợi ở ngoài cửa không muốn rời đi, cứ như vậy thi thoảng lại nhìn về phía lầu hai, ngóng trông Phượng Cửu ra ngoài để bọn họ nhìn một lát. Đi vào sương phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, Phượng Cửu thở ra một hơi: “Các cô nương trong thành này quả thật nhiệt tình.” Còn thật sự dọa nàng sợ, sao ai cũng đuổi theo nàng đến tận đây chứ?“Không phải nàng rất hưởng thụ hay sao?” Lăng Mặc Hàn quét mắt nhìn nàng, lạnh giọng nói.“Khó hưởng thụ nhất chính là ơn mỹ nhân, nhiều quá không tốt, không tiêu hóa nổi!” Nàng cười, rót trà uống. Lúc này, Lãnh Sương và Lãnh Hoa đi vào, Ảnh Nhất canh giữ ngoài cửa, Khôi Lang đi mua bản đồ Đại Yến quốc.“Chủ tử, ta đã rửa sạch một ít hoa quả rồi.” Lãnh Hoa nhặt những quả đã được rửa sạch để lên bàn, sau đó kui sang một bên.“Thật không ít.” Nàng cầm lấy một quả ăn, vừa nói với Lãnh Sương và Lãnh Hoa đứng ở một bên: “Tự cầm lấy, nhiều như vậy ăn không hết được.” Nói xong, thuận tay đưa một quả cho Lăng Mặc Hàn ngồi ở bên cạnh: “Này, những người mến mộ ta tặng đó.” “Không cần.” Hắn rót nước uống, thu lại đôi mắt không nhìn nàng, cũng không nhận lấy quả kia.Thấy vậy, Phượng Cửu cũng không miễn cưỡng, sau khi ăn hai quả, đồ ăn trên bàn cũng đã được bày lên khá nhiều, bởi vì không có mấy người, nàng liền bảo Lãnh Sương và Lãnh Hoa ngồi xuống ăn cùng, ra ngoài gọi một tiếng: “Ảnh Nhất, vào đây cùng ăn đi! Chúng ta vừa ăn vừa đợi Khôi Lang là được.”Ảnh Nhất bên ngoài không dám đi vào, bảo hắn ngồi cùng bàn ăn với chủ tử sao? Hắn ăn trôi được mới là lạ. “Không cần, bọn họ đói sẽ tự mình tìm ăn.” Lăng Mặc Hàn nói, rót rượu ăn cùng với đồ ăn.Lãnh Sương và Lãnh Hoa không có nhiều quy củ như bọn họ, Phượng Cửu bảo bọn họ ngồi ăn, bọn họ cũng không khách khí, muốn ăn gì liền gắp cái đó. Chậm hơn so với dự tính của bọn họ, đến khi bọn họ ăn no, Khôi Lang mới trở về.“Chủ tử, Quỷ Y, đây là bản đồ Đại Yến, phía trên có địa chỉ của dược tễ công, chính là ở đây, ta đã xem qua rồi, nếu chúng ta ngồi phi thuyền đi, chắc hẳn nửa ngày là đến nơi.” Hắn chỉ vào một nơi được ký hiệu trên bản đồ, nói. “Ừm, vậy ăn xong chúng ta sẽ đi!”Nàng cũng không muốn ở đây quá lâu, cầm lấy huy hiệu của thánh dược kia nghe ngóng một chút tin tức của gia gia nàng!