Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa…

Chương 593: Hồi phủ

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Ngày sau, mọi người đưa tiễn tại Lâm gia, Phượng Cửu đợi mọi người ngồi lên phi thuyền rời đi. Chuyến đi đến Đại Yến quốc khiến Cảnh lão thái gia mở rộng tầm mắt, càng làm cho lòng ông kiên định phải tu luyện tăng cấp.Người của Lâm phủ nhìn theo phi thuyền rời đi, đến lúc bóng phi thuyền khuất dần trong đám mây mới vừa nói vừa quay người bước vào phủ.“Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người.” Những lời Lâm Thừa Chí giữ trong hai ngày qua, phải đợi đến lúc nhóm người Phượng Cửu rời đi, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi rồi. Lâm Bác Hằng ngoảnh đầu nhìn hắn ý nói: “Đến thư phòng.” Nói rồi bước vào trong.Trong thư phòng, Lâm Bác Hằng đang ngồi, nhìn con trai đang bước vào nói: “Nói đi! Có chuyện gì?”“Là chuyện những sính lễ kia của cô cô.” Hắn cũng ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Một trăm lọ dược tễ đó, con cảm thấy vốn không phải như chúng ta nghĩ.” “Một trăm lọ dược tễ kia?” Ông nhìn hắn nói: “Thế con nghĩ như thế nào? Hoàng triều Phượng Hoàng cũng chỉ là mới lập không lâu, Phượng phủ vốn dĩ thế lực tuy lớn nhưng tại những nơi cửu đẳng quốc như thế, sẽ có được dược tễ như thế nào?”Ông rót trà uống, lại nói: “Có điều, dược tễ này tốt hay không, cũng là tâm ý của họ, chúng ta không thể chê bai, chuyện này con đừng nhắc đến nữa.”Nghe nói như thế, hắn biết phụ thân hiểu nhầm ý của hắn rồi không khỏi lắc đầu, cười nói: “Phụ thân, không phải như vậy, mà là con cảm thấy, dược tễ đó không đơn giản, sợ là dược tễ quý thật.” Lâm Bác Hằng uống ly trà rồi liếc hắn bình tĩnh hỏi: “Sao con lại nghĩ như vậy?”“Phụ thân quên những chuyện lúc trước đã điều tra được rồi ư? Phượng thúc có một cháu gái là Phượng Cửu, là nhân vật không đơn giản, hơn nữa Phượng thúc mới trở về bao lâu? Mà lại có thể lên cấp võ hoàng rồi, bởi vậy có thể thấy chắc chắn có dược vật trợ giúp, lại thêm việc bọn họ mang tới một trăm lọ dược tễ, càng có thể chứng minh được điểm này.”“Ý của con là họ có dược tễ sư?” Hắn gật đầu: “Dạ, hơn nữa ước đoán dược tễ sư này phẩm cấp không thấp, vì vậy con mới nghĩ một trăm lọ dược tễ đó không hề đơn giản.”Nghe vậy, Lâm Bác Hằng trầm tư một lúc nói: “Chúng ta ít tiếp xúc với dược tễ, nếu muốn biết sự thật cũng chỉ có cách lấy dược tễ ra để cho dược tễ công nghiệm chứng.” Đang nói chợt nghe bên ngoài giọng của quản gia bẩm báo truyền vào.“Gia chủ, lão thái gia bọn họ trở về ạ.” Nghe thấy thế, hai cha con họ trong phòng ngơ ra, vội vàng đứng dậy ra ngoài, Lâm Bác Hằng hỏi: “Tới đâu rồi?”“Hiện giờ đang ở trong đại sảnh ạ.” Quản gia vừa nói, Lâm Bác Hằng cùng Lâm Thừa Chí đã hướng đại sảnh mà đi.Đi tới ngoài phòng còn chưa vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, hai người họ bước vào nhìn thấy hai người đang ngồi tại ghế chủ vị Lâm Bác Hằng vội hành lễ, cung kính hành lễ. “Phụ thân, mẫu thân.”“Là lão đại và Thừa Chí à!” Lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị thoạt nhìn khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt lộ vẻ cười nhìn con trai và tôn tử.“Thừa Chí bái kiến tổ phụ, tổ mẫu.” Lâm Thừa Chí cung kính quỳ xuống hành lễ, dập đầu với hai vị lão nhân gia. “Tốt tốt tốt, đứng lên đứng lên, Thừa Chí, qua đây để tổ mẫu xem nào, thời gian này có phải không tu luyện? Sao tu vi lại không có tiến bộ gì thế này?”Vừa nghe thấy lời này, Lâm Thừa Chí không khỏi cười mỉa: “Tổ mẫu, con vẫn tu luyện, chỉ là tu vi này càng về sau càng khó lên, tôn nhi cũng tận lực rồi ạ.”

Ngày sau, mọi người đưa tiễn tại Lâm gia, Phượng Cửu đợi mọi người ngồi lên phi thuyền rời đi. Chuyến đi đến Đại Yến quốc khiến Cảnh lão thái gia mở rộng tầm mắt, càng làm cho lòng ông kiên định phải tu luyện tăng cấp.

Người của Lâm phủ nhìn theo phi thuyền rời đi, đến lúc bóng phi thuyền khuất dần trong đám mây mới vừa nói vừa quay người bước vào phủ.

“Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người.” Những lời Lâm Thừa Chí giữ trong hai ngày qua, phải đợi đến lúc nhóm người Phượng Cửu rời đi, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi rồi. 

Lâm Bác Hằng ngoảnh đầu nhìn hắn ý nói: “Đến thư phòng.” Nói rồi bước vào trong.

Trong thư phòng, Lâm Bác Hằng đang ngồi, nhìn con trai đang bước vào nói: “Nói đi! Có chuyện gì?”

“Là chuyện những sính lễ kia của cô cô.” Hắn cũng ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Một trăm lọ dược tễ đó, con cảm thấy vốn không phải như chúng ta nghĩ.” 

“Một trăm lọ dược tễ kia?” Ông nhìn hắn nói: “Thế con nghĩ như thế nào? Hoàng triều Phượng Hoàng cũng chỉ là mới lập không lâu, Phượng phủ vốn dĩ thế lực tuy lớn nhưng tại những nơi cửu đẳng quốc như thế, sẽ có được dược tễ như thế nào?”

Ông rót trà uống, lại nói: “Có điều, dược tễ này tốt hay không, cũng là tâm ý của họ, chúng ta không thể chê bai, chuyện này con đừng nhắc đến nữa.”

Nghe nói như thế, hắn biết phụ thân hiểu nhầm ý của hắn rồi không khỏi lắc đầu, cười nói: “Phụ thân, không phải như vậy, mà là con cảm thấy, dược tễ đó không đơn giản, sợ là dược tễ quý thật.” 

Lâm Bác Hằng uống ly trà rồi liếc hắn bình tĩnh hỏi: “Sao con lại nghĩ như vậy?”

“Phụ thân quên những chuyện lúc trước đã điều tra được rồi ư? Phượng thúc có một cháu gái là Phượng Cửu, là nhân vật không đơn giản, hơn nữa Phượng thúc mới trở về bao lâu? Mà lại có thể lên cấp võ hoàng rồi, bởi vậy có thể thấy chắc chắn có dược vật trợ giúp, lại thêm việc bọn họ mang tới một trăm lọ dược tễ, càng có thể chứng minh được điểm này.”

“Ý của con là họ có dược tễ sư?” 

Hắn gật đầu: “Dạ, hơn nữa ước đoán dược tễ sư này phẩm cấp không thấp, vì vậy con mới nghĩ một trăm lọ dược tễ đó không hề đơn giản.”

Nghe vậy, Lâm Bác Hằng trầm tư một lúc nói: “Chúng ta ít tiếp xúc với dược tễ, nếu muốn biết sự thật cũng chỉ có cách lấy dược tễ ra để cho dược tễ công nghiệm chứng.” Đang nói chợt nghe bên ngoài giọng của quản gia bẩm báo truyền vào.

“Gia chủ, lão thái gia bọn họ trở về ạ.” 

Nghe thấy thế, hai cha con họ trong phòng ngơ ra, vội vàng đứng dậy ra ngoài, Lâm Bác Hằng hỏi: “Tới đâu rồi?”

“Hiện giờ đang ở trong đại sảnh ạ.” Quản gia vừa nói, Lâm Bác Hằng cùng Lâm Thừa Chí đã hướng đại sảnh mà đi.

Đi tới ngoài phòng còn chưa vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, hai người họ bước vào nhìn thấy hai người đang ngồi tại ghế chủ vị Lâm Bác Hằng vội hành lễ, cung kính hành lễ. 

“Phụ thân, mẫu thân.”

“Là lão đại và Thừa Chí à!” Lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị thoạt nhìn khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt lộ vẻ cười nhìn con trai và tôn tử.

“Thừa Chí bái kiến tổ phụ, tổ mẫu.” Lâm Thừa Chí cung kính quỳ xuống hành lễ, dập đầu với hai vị lão nhân gia. 

“Tốt tốt tốt, đứng lên đứng lên, Thừa Chí, qua đây để tổ mẫu xem nào, thời gian này có phải không tu luyện? Sao tu vi lại không có tiến bộ gì thế này?”

Vừa nghe thấy lời này, Lâm Thừa Chí không khỏi cười mỉa: “Tổ mẫu, con vẫn tu luyện, chỉ là tu vi này càng về sau càng khó lên, tôn nhi cũng tận lực rồi ạ.”

Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí TônTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNúi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt được che lụa… Ngày sau, mọi người đưa tiễn tại Lâm gia, Phượng Cửu đợi mọi người ngồi lên phi thuyền rời đi. Chuyến đi đến Đại Yến quốc khiến Cảnh lão thái gia mở rộng tầm mắt, càng làm cho lòng ông kiên định phải tu luyện tăng cấp.Người của Lâm phủ nhìn theo phi thuyền rời đi, đến lúc bóng phi thuyền khuất dần trong đám mây mới vừa nói vừa quay người bước vào phủ.“Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người.” Những lời Lâm Thừa Chí giữ trong hai ngày qua, phải đợi đến lúc nhóm người Phượng Cửu rời đi, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi rồi. Lâm Bác Hằng ngoảnh đầu nhìn hắn ý nói: “Đến thư phòng.” Nói rồi bước vào trong.Trong thư phòng, Lâm Bác Hằng đang ngồi, nhìn con trai đang bước vào nói: “Nói đi! Có chuyện gì?”“Là chuyện những sính lễ kia của cô cô.” Hắn cũng ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Một trăm lọ dược tễ đó, con cảm thấy vốn không phải như chúng ta nghĩ.” “Một trăm lọ dược tễ kia?” Ông nhìn hắn nói: “Thế con nghĩ như thế nào? Hoàng triều Phượng Hoàng cũng chỉ là mới lập không lâu, Phượng phủ vốn dĩ thế lực tuy lớn nhưng tại những nơi cửu đẳng quốc như thế, sẽ có được dược tễ như thế nào?”Ông rót trà uống, lại nói: “Có điều, dược tễ này tốt hay không, cũng là tâm ý của họ, chúng ta không thể chê bai, chuyện này con đừng nhắc đến nữa.”Nghe nói như thế, hắn biết phụ thân hiểu nhầm ý của hắn rồi không khỏi lắc đầu, cười nói: “Phụ thân, không phải như vậy, mà là con cảm thấy, dược tễ đó không đơn giản, sợ là dược tễ quý thật.” Lâm Bác Hằng uống ly trà rồi liếc hắn bình tĩnh hỏi: “Sao con lại nghĩ như vậy?”“Phụ thân quên những chuyện lúc trước đã điều tra được rồi ư? Phượng thúc có một cháu gái là Phượng Cửu, là nhân vật không đơn giản, hơn nữa Phượng thúc mới trở về bao lâu? Mà lại có thể lên cấp võ hoàng rồi, bởi vậy có thể thấy chắc chắn có dược vật trợ giúp, lại thêm việc bọn họ mang tới một trăm lọ dược tễ, càng có thể chứng minh được điểm này.”“Ý của con là họ có dược tễ sư?” Hắn gật đầu: “Dạ, hơn nữa ước đoán dược tễ sư này phẩm cấp không thấp, vì vậy con mới nghĩ một trăm lọ dược tễ đó không hề đơn giản.”Nghe vậy, Lâm Bác Hằng trầm tư một lúc nói: “Chúng ta ít tiếp xúc với dược tễ, nếu muốn biết sự thật cũng chỉ có cách lấy dược tễ ra để cho dược tễ công nghiệm chứng.” Đang nói chợt nghe bên ngoài giọng của quản gia bẩm báo truyền vào.“Gia chủ, lão thái gia bọn họ trở về ạ.” Nghe thấy thế, hai cha con họ trong phòng ngơ ra, vội vàng đứng dậy ra ngoài, Lâm Bác Hằng hỏi: “Tới đâu rồi?”“Hiện giờ đang ở trong đại sảnh ạ.” Quản gia vừa nói, Lâm Bác Hằng cùng Lâm Thừa Chí đã hướng đại sảnh mà đi.Đi tới ngoài phòng còn chưa vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, hai người họ bước vào nhìn thấy hai người đang ngồi tại ghế chủ vị Lâm Bác Hằng vội hành lễ, cung kính hành lễ. “Phụ thân, mẫu thân.”“Là lão đại và Thừa Chí à!” Lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị thoạt nhìn khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt lộ vẻ cười nhìn con trai và tôn tử.“Thừa Chí bái kiến tổ phụ, tổ mẫu.” Lâm Thừa Chí cung kính quỳ xuống hành lễ, dập đầu với hai vị lão nhân gia. “Tốt tốt tốt, đứng lên đứng lên, Thừa Chí, qua đây để tổ mẫu xem nào, thời gian này có phải không tu luyện? Sao tu vi lại không có tiến bộ gì thế này?”Vừa nghe thấy lời này, Lâm Thừa Chí không khỏi cười mỉa: “Tổ mẫu, con vẫn tu luyện, chỉ là tu vi này càng về sau càng khó lên, tôn nhi cũng tận lực rồi ạ.”

Chương 593: Hồi phủ