Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được…
Chương 3146
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Chương 3146:“Hôm nay tôi thual”Thành chủ Hoài Thành chợt nói rồi quát lớn: “Dương Thanh, có giỏi thì cứ trốn ở Mục phủ cả đời đi!”Lão ta nói rồi quay người rời đi.Mục thành chủ vừa đứng thẳng cũng không chịu nổi nữa, chân ông lão mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống.Đúng lúc này, kiếm khách Ảnh Tử bỗng bước đến, đỡ Mục thành chủ, nghiêm nghị nói: “Thành chủ, ông không sao chứ?”Lúc này Mục thành chủ hết sức yếu ớt, chân không còn chút sức lực nào.Kiếm khách Ảnh Tử vội bước đến đỡ ông lão, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”Với thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, ông ta có thể cảm nhận rõ rằng khí thế của Mục thành chủ bỗng giảm mạnh, hoàn toàn khác xa người áp đảo thành chủ Hoài Thành lúc nãy.Mục thành chủ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Đưa tôi về trước đi!”Kiếm khách Ảnh Tử không nói gì nữa, vội đưa Mục thành chủ về chỗ ở.“Thành chủi”Mục Hoa đã chờ sẵn ở chỗ ở của Mục thành chủ, thấy kiếm khách Ảnh Tử đưa Mục thành chủ về, lão ta vội đẩy xe lăn bước đến.Mục thành chủ ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng không ổn định.Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị hỏi: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hồi nãy ông có thể đứng dậy, còn đánh với thành chủ Hoài Thành mà không thua, bây giờ lại làm sao thế?”Lúc này Mục thành chủ mới nói: “Tiểu Uyển đã dùng y thuật để giúp chân tôi tạm thời bình thường, nhưng chỉ có thể duy trì mười phút, sau mười phút, tôi sẽ quay về với trạng thái ban đầu”.Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Trên đời này có y thuật thần kỳ như thế thật à?Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu tôi không tự cảm nhận, tôi cũng không tin, Tiểu Uyển có thể khiến chân tôi tạm thời bình thường, tức là hy vọng Tiểu Uyển chữa được cho tôi rất lớn”.Trên mặt ông lão tràn ngập vẻ kích động.Hồi nãy khi đánh với thành chủ Hoài Thành, thật ra đó vẫn chưa phải trạng thái mạnh nhất của ông lão, ông lão tự tin nếu chân khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ tăng mạnh.Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Mục Hoa: “Truyền lời răng sau này Phùng Tiểu Uyển chính là cháu gái tôi, được hưởng tất cả quyền lợi của dòng chính đời thứ ba nhà họ Mục, ai dám hỗn xược với con bé thì cũng là bất kính với tôi!”Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa đều có vẻ kinh ngạc.Trước đó Mục thành chủ muốn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, nhưng đó chỉ là hành vi trong âm thầm, còn bây giờ, Mục thành chủ lại muốn lan truyền tin tức này, tức là đang cho Phùng Tiểu Uyển danh phận.Có câu nói này của ông lão rồi, sau này ở Mục phủ, còn ai dám hỗn xược với Phùng Tiểu Uyến nữa?Mục thành chủ nói tiếp: “Mặt khác, tuyên bố Dương Thanh là trưởng lão danh dự của Mục phủ, cho dù là ai, nếu dám động đến cậu ấy thì chính là kẻ địch của Mục phủ!”Lần này, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa càng thêm kinh ngạc.
Chương 3146:
“Hôm nay tôi thual”
Thành chủ Hoài Thành chợt nói rồi quát lớn: “Dương Thanh, có giỏi thì cứ trốn ở Mục phủ cả đời đi!”
Lão ta nói rồi quay người rời đi.
Mục thành chủ vừa đứng thẳng cũng không chịu nổi nữa, chân ông lão mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống.
Đúng lúc này, kiếm khách Ảnh Tử bỗng bước đến, đỡ Mục thành chủ, nghiêm nghị nói: “Thành chủ, ông không sao chứ?”
Lúc này Mục thành chủ hết sức yếu ớt, chân không còn chút sức lực nào.
Kiếm khách Ảnh Tử vội bước đến đỡ ông lão, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Với thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, ông ta có thể cảm nhận rõ rằng khí thế của Mục thành chủ bỗng giảm mạnh, hoàn toàn khác xa người áp đảo thành chủ Hoài Thành lúc nãy.
Mục thành chủ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Đưa tôi về trước đi!”
Kiếm khách Ảnh Tử không nói gì nữa, vội đưa Mục thành chủ về chỗ ở.
“Thành chủi”
Mục Hoa đã chờ sẵn ở chỗ ở của Mục thành chủ, thấy kiếm khách Ảnh Tử đưa Mục thành chủ về, lão ta vội đẩy xe lăn bước đến.
Mục thành chủ ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng không ổn định.
Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị hỏi: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hồi nãy ông có thể đứng dậy, còn đánh với thành chủ Hoài Thành mà không thua, bây giờ lại làm sao thế?”
Lúc này Mục thành chủ mới nói: “Tiểu Uyển đã dùng y thuật để giúp chân tôi tạm thời bình thường, nhưng chỉ có thể duy trì mười phút, sau mười phút, tôi sẽ quay về với trạng thái ban đầu”.
Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Trên đời này có y thuật thần kỳ như thế thật à?
Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu tôi không tự cảm nhận, tôi cũng không tin, Tiểu Uyển có thể khiến chân tôi tạm thời bình thường, tức là hy vọng Tiểu Uyển chữa được cho tôi rất lớn”.
Trên mặt ông lão tràn ngập vẻ kích động.
Hồi nãy khi đánh với thành chủ Hoài Thành, thật ra đó vẫn chưa phải trạng thái mạnh nhất của ông lão, ông lão tự tin nếu chân khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ tăng mạnh.
Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Mục Hoa: “Truyền lời răng sau này Phùng Tiểu Uyển chính là cháu gái tôi, được hưởng tất cả quyền lợi của dòng chính đời thứ ba nhà họ Mục, ai dám hỗn xược với con bé thì cũng là bất kính với tôi!”
Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa đều có vẻ kinh ngạc.
Trước đó Mục thành chủ muốn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, nhưng đó chỉ là hành vi trong âm thầm, còn bây giờ, Mục thành chủ lại muốn lan truyền tin tức này, tức là đang cho Phùng Tiểu Uyển danh phận.
Có câu nói này của ông lão rồi, sau này ở Mục phủ, còn ai dám hỗn xược với Phùng Tiểu Uyến nữa?
Mục thành chủ nói tiếp: “Mặt khác, tuyên bố Dương Thanh là trưởng lão danh dự của Mục phủ, cho dù là ai, nếu dám động đến cậu ấy thì chính là kẻ địch của Mục phủ!”
Lần này, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa càng thêm kinh ngạc.
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Chương 3146:“Hôm nay tôi thual”Thành chủ Hoài Thành chợt nói rồi quát lớn: “Dương Thanh, có giỏi thì cứ trốn ở Mục phủ cả đời đi!”Lão ta nói rồi quay người rời đi.Mục thành chủ vừa đứng thẳng cũng không chịu nổi nữa, chân ông lão mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống.Đúng lúc này, kiếm khách Ảnh Tử bỗng bước đến, đỡ Mục thành chủ, nghiêm nghị nói: “Thành chủ, ông không sao chứ?”Lúc này Mục thành chủ hết sức yếu ớt, chân không còn chút sức lực nào.Kiếm khách Ảnh Tử vội bước đến đỡ ông lão, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”Với thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, ông ta có thể cảm nhận rõ rằng khí thế của Mục thành chủ bỗng giảm mạnh, hoàn toàn khác xa người áp đảo thành chủ Hoài Thành lúc nãy.Mục thành chủ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Đưa tôi về trước đi!”Kiếm khách Ảnh Tử không nói gì nữa, vội đưa Mục thành chủ về chỗ ở.“Thành chủi”Mục Hoa đã chờ sẵn ở chỗ ở của Mục thành chủ, thấy kiếm khách Ảnh Tử đưa Mục thành chủ về, lão ta vội đẩy xe lăn bước đến.Mục thành chủ ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng không ổn định.Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị hỏi: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hồi nãy ông có thể đứng dậy, còn đánh với thành chủ Hoài Thành mà không thua, bây giờ lại làm sao thế?”Lúc này Mục thành chủ mới nói: “Tiểu Uyển đã dùng y thuật để giúp chân tôi tạm thời bình thường, nhưng chỉ có thể duy trì mười phút, sau mười phút, tôi sẽ quay về với trạng thái ban đầu”.Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Trên đời này có y thuật thần kỳ như thế thật à?Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu tôi không tự cảm nhận, tôi cũng không tin, Tiểu Uyển có thể khiến chân tôi tạm thời bình thường, tức là hy vọng Tiểu Uyển chữa được cho tôi rất lớn”.Trên mặt ông lão tràn ngập vẻ kích động.Hồi nãy khi đánh với thành chủ Hoài Thành, thật ra đó vẫn chưa phải trạng thái mạnh nhất của ông lão, ông lão tự tin nếu chân khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ tăng mạnh.Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Mục Hoa: “Truyền lời răng sau này Phùng Tiểu Uyển chính là cháu gái tôi, được hưởng tất cả quyền lợi của dòng chính đời thứ ba nhà họ Mục, ai dám hỗn xược với con bé thì cũng là bất kính với tôi!”Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa đều có vẻ kinh ngạc.Trước đó Mục thành chủ muốn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, nhưng đó chỉ là hành vi trong âm thầm, còn bây giờ, Mục thành chủ lại muốn lan truyền tin tức này, tức là đang cho Phùng Tiểu Uyển danh phận.Có câu nói này của ông lão rồi, sau này ở Mục phủ, còn ai dám hỗn xược với Phùng Tiểu Uyến nữa?Mục thành chủ nói tiếp: “Mặt khác, tuyên bố Dương Thanh là trưởng lão danh dự của Mục phủ, cho dù là ai, nếu dám động đến cậu ấy thì chính là kẻ địch của Mục phủ!”Lần này, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa càng thêm kinh ngạc.