Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được…
Chương 3219
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Chương 3219:“Nhưng khoảng thời gian trước mắt này chắc chăn không được, có quá nhiều người đang theo dõi sát sao Mục phủ, nếu tôi chọn đột phá vào lúc này, chuyện phát sinh ngày đó lại lặp lại thì phải làm sao?”Ánh mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sát khí, lạnh lẽo nói: ‘Đám trộm cướp chuột nhắt này thật khiến người ta chán ghét, đã ba ngày rồi vấn còn rình rập quanh Mục phủ chưa chịu bỏ cuộc”.Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Tôi đề nghị, lúc này có thể tổ chức một nhóm cao thủ, giết một đám coi như giết gà dọa khỉ, cảnh cáo một phen'”.Mục thành chủ đồng ý: “Đúng là nên giết gà dọa khỉ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa!”Từng ngày trôi qua, Dương Thanh vẫn mãi nằm yên trên giường bệnh, Hoài Lam phụ trách lau mình cho anh, Phùng Tiểu Uyển thì phụ trách chữa trị những thương tích trên người anh, tình cảnh có vẻ rất đáng hưởng thụ đấy, nhưng đối với Dương Thanh mà nói, quả thực đây là dẫn vặt.Anh vần có ý thức, nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra được.Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh đã nhận ra, tu vi võ thuật của mình hình như lại biến mất.Đương nhiên cũng có thể do những nguyên nhân khác khiến anh tạm thời mất đi tu vi võ thuật.Hôm đó, đợi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho Dương Thanh xong, Hoài Lam mới hỏi: “Tiểu Uyển này, anh Thanh đã hôn mê một tuần rồi, sao vẫn không tỉnh lại được nhỉ?”Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Em cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng chị yên tâm đi, đại đa số các vết thương của anh ấy đã khôi phục rồi, ngay cả cánh tay phải bị thương nghiêm trọng thế cũng đã hoàn toàn ổn định lại, không cần lo đến chuyện phải cưa tay nữa”.“Còn về nguyên do vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thì em không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, anh Thanh nhất định có thể tỉnh lại, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian nữa thôi”.Hoài Lam bất đắc dĩ nói: “Nếu anh Thanh cứ hôn mê năm ba năm không tỉnh thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trông chừng anh ấy năm ba năm thế này à? Dù chúng ta muốn làm thế cũng chỉ sợ người của Mục phủ có ý kiến đấy”.“Thời gian gần đây, mỗi lần chị ra ngoài, người của Mục phủ đều không thèm ngó ngàng đến chị, thậm chí chị còn có thể cảm nhận được mấy luồng sát khí, hẳn là nhăm vào anh Thanh’.Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển trở nên lo âu, cô ta nhìn Dương Thanh năm trên giường bệnh, nói: ‘Anh Thanh, rốt cuộc bao giờ anh mới chịu tỉnh lại?”Dương Thanh nghe hai cô gái nói chuyện, lòng cũng vô cùng lo lắng, anh nỗ lực muốn mở mắt ra, hoặc là nhúc nhích thân thể, trong suốt mấy ngày nay, anh đã thử vô số lần, nhưng chưa từng thành công.“Sao mình cứ có cảm giác, ở đan điền hình như có thứ gì đang đè lên? Cho nên việc mình không thể tỉnh lại hẳn là có liên quan đến cảm giác bị ngăn chặn này”.Dương Thanh thầm nhủ, anh nỗ lực tu luyện Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực, nhưng mỗi lần vận dụng Chiến Thần Quyết muốn hút chút linh khí mỏng manh trong không khí vào đan điền, linh khí lại như va phải một tấm chản, không thể tiến vào đan điền được.Linh khí không thể vào đan điền thì anh sẽ không cách nào phát huy được thực lực, đồng thời cũng không có cách nào tu luyện.Nhưng cũng may, đan điền của anh không bị phế bỏ, chỉ tạm thời bị “đóng lại” mà thôi, có lẽ đợi khi anh tỉnh lại, đan điền cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường.Dương Thanh âm thầm tự nhủ trong lòng.Tu luyện không thành công, Dương Thanh cũng không chịu nhàn rỗi, anh bắt đầu dùng các cảm quan để cảm ứng mọi thứ xung quanh.Mấy ngày nay anh vẫn luôn làm vậy, mọi thứ quanh căn phòng này, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu bây giờ anh có thể tỉnh lại thì dù nhắm mắt cũng tránh được mọi chướng ngại vật trong phòng.
Chương 3219:
“Nhưng khoảng thời gian trước mắt này chắc chăn không được, có quá nhiều người đang theo dõi sát sao Mục phủ, nếu tôi chọn đột phá vào lúc này, chuyện phát sinh ngày đó lại lặp lại thì phải làm sao?”
Ánh mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sát khí, lạnh lẽo nói: ‘Đám trộm cướp chuột nhắt này thật khiến người ta chán ghét, đã ba ngày rồi vấn còn rình rập quanh Mục phủ chưa chịu bỏ cuộc”.
Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Tôi đề nghị, lúc này có thể tổ chức một nhóm cao thủ, giết một đám coi như giết gà dọa khỉ, cảnh cáo một phen'”.
Mục thành chủ đồng ý: “Đúng là nên giết gà dọa khỉ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa!”
Từng ngày trôi qua, Dương Thanh vẫn mãi nằm yên trên giường bệnh, Hoài Lam phụ trách lau mình cho anh, Phùng Tiểu Uyển thì phụ trách chữa trị những thương tích trên người anh, tình cảnh có vẻ rất đáng hưởng thụ đấy, nhưng đối với Dương Thanh mà nói, quả thực đây là dẫn vặt.
Anh vần có ý thức, nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra được.
Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh đã nhận ra, tu vi võ thuật của mình hình như lại biến mất.
Đương nhiên cũng có thể do những nguyên nhân khác khiến anh tạm thời mất đi tu vi võ thuật.
Hôm đó, đợi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho Dương Thanh xong, Hoài Lam mới hỏi: “Tiểu Uyển này, anh Thanh đã hôn mê một tuần rồi, sao vẫn không tỉnh lại được nhỉ?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Em cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng chị yên tâm đi, đại đa số các vết thương của anh ấy đã khôi phục rồi, ngay cả cánh tay phải bị thương nghiêm trọng thế cũng đã hoàn toàn ổn định lại, không cần lo đến chuyện phải cưa tay nữa”.
“Còn về nguyên do vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thì em không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, anh Thanh nhất định có thể tỉnh lại, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian nữa thôi”.
Hoài Lam bất đắc dĩ nói: “Nếu anh Thanh cứ hôn mê năm ba năm không tỉnh thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trông chừng anh ấy năm ba năm thế này à? Dù chúng ta muốn làm thế cũng chỉ sợ người của Mục phủ có ý kiến đấy”.
“Thời gian gần đây, mỗi lần chị ra ngoài, người của Mục phủ đều không thèm ngó ngàng đến chị, thậm chí chị còn có thể cảm nhận được mấy luồng sát khí, hẳn là nhăm vào anh Thanh’.
Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển trở nên lo âu, cô ta nhìn Dương Thanh năm trên giường bệnh, nói: ‘Anh Thanh, rốt cuộc bao giờ anh mới chịu tỉnh lại?”
Dương Thanh nghe hai cô gái nói chuyện, lòng cũng vô cùng lo lắng, anh nỗ lực muốn mở mắt ra, hoặc là nhúc nhích thân thể, trong suốt mấy ngày nay, anh đã thử vô số lần, nhưng chưa từng thành công.
“Sao mình cứ có cảm giác, ở đan điền hình như có thứ gì đang đè lên? Cho nên việc mình không thể tỉnh lại hẳn là có liên quan đến cảm giác bị ngăn chặn này”.
Dương Thanh thầm nhủ, anh nỗ lực tu luyện Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực, nhưng mỗi lần vận dụng Chiến Thần Quyết muốn hút chút linh khí mỏng manh trong không khí vào đan điền, linh khí lại như va phải một tấm chản, không thể tiến vào đan điền được.
Linh khí không thể vào đan điền thì anh sẽ không cách nào phát huy được thực lực, đồng thời cũng không có cách nào tu luyện.
Nhưng cũng may, đan điền của anh không bị phế bỏ, chỉ tạm thời bị “đóng lại” mà thôi, có lẽ đợi khi anh tỉnh lại, đan điền cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường.
Dương Thanh âm thầm tự nhủ trong lòng.
Tu luyện không thành công, Dương Thanh cũng không chịu nhàn rỗi, anh bắt đầu dùng các cảm quan để cảm ứng mọi thứ xung quanh.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn làm vậy, mọi thứ quanh căn phòng này, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu bây giờ anh có thể tỉnh lại thì dù nhắm mắt cũng tránh được mọi chướng ngại vật trong phòng.
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Chương 3219:“Nhưng khoảng thời gian trước mắt này chắc chăn không được, có quá nhiều người đang theo dõi sát sao Mục phủ, nếu tôi chọn đột phá vào lúc này, chuyện phát sinh ngày đó lại lặp lại thì phải làm sao?”Ánh mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sát khí, lạnh lẽo nói: ‘Đám trộm cướp chuột nhắt này thật khiến người ta chán ghét, đã ba ngày rồi vấn còn rình rập quanh Mục phủ chưa chịu bỏ cuộc”.Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Tôi đề nghị, lúc này có thể tổ chức một nhóm cao thủ, giết một đám coi như giết gà dọa khỉ, cảnh cáo một phen'”.Mục thành chủ đồng ý: “Đúng là nên giết gà dọa khỉ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa!”Từng ngày trôi qua, Dương Thanh vẫn mãi nằm yên trên giường bệnh, Hoài Lam phụ trách lau mình cho anh, Phùng Tiểu Uyển thì phụ trách chữa trị những thương tích trên người anh, tình cảnh có vẻ rất đáng hưởng thụ đấy, nhưng đối với Dương Thanh mà nói, quả thực đây là dẫn vặt.Anh vần có ý thức, nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra được.Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh đã nhận ra, tu vi võ thuật của mình hình như lại biến mất.Đương nhiên cũng có thể do những nguyên nhân khác khiến anh tạm thời mất đi tu vi võ thuật.Hôm đó, đợi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho Dương Thanh xong, Hoài Lam mới hỏi: “Tiểu Uyển này, anh Thanh đã hôn mê một tuần rồi, sao vẫn không tỉnh lại được nhỉ?”Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Em cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng chị yên tâm đi, đại đa số các vết thương của anh ấy đã khôi phục rồi, ngay cả cánh tay phải bị thương nghiêm trọng thế cũng đã hoàn toàn ổn định lại, không cần lo đến chuyện phải cưa tay nữa”.“Còn về nguyên do vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thì em không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, anh Thanh nhất định có thể tỉnh lại, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian nữa thôi”.Hoài Lam bất đắc dĩ nói: “Nếu anh Thanh cứ hôn mê năm ba năm không tỉnh thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trông chừng anh ấy năm ba năm thế này à? Dù chúng ta muốn làm thế cũng chỉ sợ người của Mục phủ có ý kiến đấy”.“Thời gian gần đây, mỗi lần chị ra ngoài, người của Mục phủ đều không thèm ngó ngàng đến chị, thậm chí chị còn có thể cảm nhận được mấy luồng sát khí, hẳn là nhăm vào anh Thanh’.Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển trở nên lo âu, cô ta nhìn Dương Thanh năm trên giường bệnh, nói: ‘Anh Thanh, rốt cuộc bao giờ anh mới chịu tỉnh lại?”Dương Thanh nghe hai cô gái nói chuyện, lòng cũng vô cùng lo lắng, anh nỗ lực muốn mở mắt ra, hoặc là nhúc nhích thân thể, trong suốt mấy ngày nay, anh đã thử vô số lần, nhưng chưa từng thành công.“Sao mình cứ có cảm giác, ở đan điền hình như có thứ gì đang đè lên? Cho nên việc mình không thể tỉnh lại hẳn là có liên quan đến cảm giác bị ngăn chặn này”.Dương Thanh thầm nhủ, anh nỗ lực tu luyện Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực, nhưng mỗi lần vận dụng Chiến Thần Quyết muốn hút chút linh khí mỏng manh trong không khí vào đan điền, linh khí lại như va phải một tấm chản, không thể tiến vào đan điền được.Linh khí không thể vào đan điền thì anh sẽ không cách nào phát huy được thực lực, đồng thời cũng không có cách nào tu luyện.Nhưng cũng may, đan điền của anh không bị phế bỏ, chỉ tạm thời bị “đóng lại” mà thôi, có lẽ đợi khi anh tỉnh lại, đan điền cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường.Dương Thanh âm thầm tự nhủ trong lòng.Tu luyện không thành công, Dương Thanh cũng không chịu nhàn rỗi, anh bắt đầu dùng các cảm quan để cảm ứng mọi thứ xung quanh.Mấy ngày nay anh vẫn luôn làm vậy, mọi thứ quanh căn phòng này, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu bây giờ anh có thể tỉnh lại thì dù nhắm mắt cũng tránh được mọi chướng ngại vật trong phòng.