Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 547: Hoa thơm đã có chủ

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nghĩ đến người phụ nữ thanh thuần như vậy đã có chủ, quá đáng tiếc rồi!Nếu là của anh ta thì tốt biết mấy!Nhưng sao hôm nay, người phụ nữ này lại đi cùng với Cố Tinh Trạch."Anh Cố!"Lúc này không cần Diệp Minh Lan thúc giục, Lý Thừa Trạch chính mình rất tự giác nhường chỗ ngồi.Người thường xuyên ra vào giới thượng lưu, quý tộc chân chính ở thủ đô, tự nhiên có thể nhận ra Cố Tinh Trạch.Là vì anh trai Cố Cảnh Liên của anh, cho dù là không biết thị trưởng ở kinh thành, nhưng một nhân vật thân thế hiển hách như Cố Cảnh Liên, đúng là không ai không biết.Nhà họ Cố ở thủ đô, không ai không biết, Cố Cảnh Liên, là một người có quyền có tài, Lý Thừa Trạch từng nói chuyện với anh ta.Bởi vậy, nể mặt Cố Cảnh Liên, cũng cần phải cho Cố Tinh Trạch chút thể diện.Vì thế, anh ta nhiệt tình đưa tay ra, vẻ mặt Cố Tinh Trạch không chút thay đổi liếc mắt nhìn anh ta, cũng vươn tay ra, nhưng mà chỉ là nắm nhẹ, liền rụt trở về, thái độ lạnh lùng làm cho Lý Thừa Trạch có chút xấu hổ.Trong lòng anh ta hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra nụ cười khen tặng.Cố Tinh Trạch nắm tay Vân Thi Thi ngồi xuống, Lý Thừa Trạch có chút tư tâm, ngồi ở bên cạnh Vân Thi Thi.Anh ta vừa ngồi thì một cô gái có dáng người non mềm ngồi ở bên cạnh anh ta, lộ ra cánh tay tắng như tuyết vô tình đụng vào khuỷu tay của anh ta, chỉ là như vậy, anh ta đã có chút tâm thần khó nhịn rồi!Trước mặt là vưu vật quyến rũ, trong lúc vô tình làm một động tác nho nhỏ, làm cho tâm tư của anh ta có chút đứng ngồi không yên rồi.Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Lý Thừa Trạch nhìn thấy Cố Tinh Trạch, không khỏi động lòng.Cô ta không phải người nổi bật hay quyền thế trong đám người này, chỉ là một người mới nổi lên trong ngành giải trí, cũng chưa từng tham dự trường hợp xã giao của giới thượng lưu, lấy địa vị của cô ta đương nhiên không biết thân phận của Cố Tinh Trạch, chỉ biết Cố Tinh Trạch xuất đạo mười năm, địa vị Thiên vương không người có thể lay động.Nhưng một minh tinh, vậy mà có thể để cho Lý Thừa Trạch chủ động nhường chỗ ngồi, nói vậy cũng là có chút bối cảnh rồi!Vì thế cô ta lén lút đụng vào khuỷu tay Lý Thừa Trạch, nhỏ giọng hỏi: "Anh Lý, Cố Tinh Trạch này có lai lịch không đơn giản...?""Ừ! Anh trai của anh ta là anh Cố, là nhân vật lợi hại.""Anh Cố? Anh Cố nào?"Lý Thừa Trạch tâm tư để ở trên người Vân Thi Thi, nào có công phu để ý tới cô ta, chỉ là không kiên nhẫn lườm một cái, "Ở kinh thành có thể có mấy người anh Cố? Chỉ có anh Cố tôi đã từng nói với cô, một trong tứ thiếu thủ đô.""Tôi chỉ nghe nói nhà họ Cố ở thủ đô, bối cảnh rất tốt!""Uh! Người kinh thành có thể để cho Diệp Minh Lan cung kính kêu một tiếng "anh Cố’ thì có thể là ai? Tất nhiên là Cố Cảnh Liên nhà họ Cố rồi!"Người đàn ông ngồi bên cạnh Lý Thừa Trạch không khỏi quá sợ hãi, "A?? Anh ta là... em trai anh Cố!"Nói xong, lại đột nhiên đè thấp giọng, "Tôi chỉ nghỉ anh ta là một minh tinh! Xem ra vẫn còn tuổi trẻ tài cao, có hơn hai mươi không?"Diệp Minh Lan ngồi ở cạnh bọn họ, tự nhiên cũng là nghe được bọn họ nhỏ giọng trao đổi, cao ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay nếu không phải nhìn mặt mũi của tôi, phỏng chừng mấy người muốn ngồi uống rượu với anh ấy cũng chưa đủ tư cách!"Lý Thừa Trạch thổn thức một tiếng, lại chung quy không có phản bác.Trong lòng lại nghĩ, Cố Cảnh Liên là nhân vật lợi hại, anh ta thừa nhận.Nhưng có điều Cố Tinh Trạch chỉ là con riêng của nhà họ Cố, không thể nào lên được mặt bàn, không so được với anh trai Cố Cảnh Liên của anh, kiêu ngạo cái gì!

Nghĩ đến người phụ nữ thanh thuần như vậy đã có chủ, quá đáng tiếc rồi!

Nếu là của anh ta thì tốt biết mấy!

Nhưng sao hôm nay, người phụ nữ này lại đi cùng với Cố Tinh Trạch.

"Anh Cố!"

Lúc này không cần Diệp Minh Lan thúc giục, Lý Thừa Trạch chính mình rất tự giác nhường chỗ ngồi.

Người thường xuyên ra vào giới thượng lưu, quý tộc chân chính ở thủ đô, tự nhiên có thể nhận ra Cố Tinh Trạch.

Là vì anh trai Cố Cảnh Liên của anh, cho dù là không biết thị trưởng ở kinh thành, nhưng một nhân vật thân thế hiển hách như Cố Cảnh Liên, đúng là không ai không biết.

Nhà họ Cố ở thủ đô, không ai không biết, Cố Cảnh Liên, là một người có quyền có tài, Lý Thừa Trạch từng nói chuyện với anh ta.

Bởi vậy, nể mặt Cố Cảnh Liên, cũng cần phải cho Cố Tinh Trạch chút thể diện.

Vì thế, anh ta nhiệt tình đưa tay ra, vẻ mặt Cố Tinh Trạch không chút thay đổi liếc mắt nhìn anh ta, cũng vươn tay ra, nhưng mà chỉ là nắm nhẹ, liền rụt trở về, thái độ lạnh lùng làm cho Lý Thừa Trạch có chút xấu hổ.

Trong lòng anh ta hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra nụ cười khen tặng.

Cố Tinh Trạch nắm tay Vân Thi Thi ngồi xuống, Lý Thừa Trạch có chút tư tâm, ngồi ở bên cạnh Vân Thi Thi.

Anh ta vừa ngồi thì một cô gái có dáng người non mềm ngồi ở bên cạnh anh ta, lộ ra cánh tay tắng như tuyết vô tình đụng vào khuỷu tay của anh ta, chỉ là như vậy, anh ta đã có chút tâm thần khó nhịn rồi!

Trước mặt là vưu vật quyến rũ, trong lúc vô tình làm một động tác nho nhỏ, làm cho tâm tư của anh ta có chút đứng ngồi không yên rồi.

Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Lý Thừa Trạch nhìn thấy Cố Tinh Trạch, không khỏi động lòng.

Cô ta không phải người nổi bật hay quyền thế trong đám người này, chỉ là một người mới nổi lên trong ngành giải trí, cũng chưa từng tham dự trường hợp xã giao của giới thượng lưu, lấy địa vị của cô ta đương nhiên không biết thân phận của Cố Tinh Trạch, chỉ biết Cố Tinh Trạch xuất đạo mười năm, địa vị Thiên vương không người có thể lay động.

Nhưng một minh tinh, vậy mà có thể để cho Lý Thừa Trạch chủ động nhường chỗ ngồi, nói vậy cũng là có chút bối cảnh rồi!

Vì thế cô ta lén lút đụng vào khuỷu tay Lý Thừa Trạch, nhỏ giọng hỏi: "Anh Lý, Cố Tinh Trạch này có lai lịch không đơn giản...?"

"Ừ! Anh trai của anh ta là anh Cố, là nhân vật lợi hại."

"Anh Cố? Anh Cố nào?"

Lý Thừa Trạch tâm tư để ở trên người Vân Thi Thi, nào có công phu để ý tới cô ta, chỉ là không kiên nhẫn lườm một cái, "Ở kinh thành có thể có mấy người anh Cố? Chỉ có anh Cố tôi đã từng nói với cô, một trong tứ thiếu thủ đô."

"Tôi chỉ nghe nói nhà họ Cố ở thủ đô, bối cảnh rất tốt!"

"Uh! Người kinh thành có thể để cho Diệp Minh Lan cung kính kêu một tiếng "anh Cố’ thì có thể là ai? Tất nhiên là Cố Cảnh Liên nhà họ Cố rồi!"

Người đàn ông ngồi bên cạnh Lý Thừa Trạch không khỏi quá sợ hãi, "A?? Anh ta là... em trai anh Cố!"

Nói xong, lại đột nhiên đè thấp giọng, "Tôi chỉ nghỉ anh ta là một minh tinh! Xem ra vẫn còn tuổi trẻ tài cao, có hơn hai mươi không?"

Diệp Minh Lan ngồi ở cạnh bọn họ, tự nhiên cũng là nghe được bọn họ nhỏ giọng trao đổi, cao ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay nếu không phải nhìn mặt mũi của tôi, phỏng chừng mấy người muốn ngồi uống rượu với anh ấy cũng chưa đủ tư cách!"

Lý Thừa Trạch thổn thức một tiếng, lại chung quy không có phản bác.

Trong lòng lại nghĩ, Cố Cảnh Liên là nhân vật lợi hại, anh ta thừa nhận.

Nhưng có điều Cố Tinh Trạch chỉ là con riêng của nhà họ Cố, không thể nào lên được mặt bàn, không so được với anh trai Cố Cảnh Liên của anh, kiêu ngạo cái gì!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nghĩ đến người phụ nữ thanh thuần như vậy đã có chủ, quá đáng tiếc rồi!Nếu là của anh ta thì tốt biết mấy!Nhưng sao hôm nay, người phụ nữ này lại đi cùng với Cố Tinh Trạch."Anh Cố!"Lúc này không cần Diệp Minh Lan thúc giục, Lý Thừa Trạch chính mình rất tự giác nhường chỗ ngồi.Người thường xuyên ra vào giới thượng lưu, quý tộc chân chính ở thủ đô, tự nhiên có thể nhận ra Cố Tinh Trạch.Là vì anh trai Cố Cảnh Liên của anh, cho dù là không biết thị trưởng ở kinh thành, nhưng một nhân vật thân thế hiển hách như Cố Cảnh Liên, đúng là không ai không biết.Nhà họ Cố ở thủ đô, không ai không biết, Cố Cảnh Liên, là một người có quyền có tài, Lý Thừa Trạch từng nói chuyện với anh ta.Bởi vậy, nể mặt Cố Cảnh Liên, cũng cần phải cho Cố Tinh Trạch chút thể diện.Vì thế, anh ta nhiệt tình đưa tay ra, vẻ mặt Cố Tinh Trạch không chút thay đổi liếc mắt nhìn anh ta, cũng vươn tay ra, nhưng mà chỉ là nắm nhẹ, liền rụt trở về, thái độ lạnh lùng làm cho Lý Thừa Trạch có chút xấu hổ.Trong lòng anh ta hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra nụ cười khen tặng.Cố Tinh Trạch nắm tay Vân Thi Thi ngồi xuống, Lý Thừa Trạch có chút tư tâm, ngồi ở bên cạnh Vân Thi Thi.Anh ta vừa ngồi thì một cô gái có dáng người non mềm ngồi ở bên cạnh anh ta, lộ ra cánh tay tắng như tuyết vô tình đụng vào khuỷu tay của anh ta, chỉ là như vậy, anh ta đã có chút tâm thần khó nhịn rồi!Trước mặt là vưu vật quyến rũ, trong lúc vô tình làm một động tác nho nhỏ, làm cho tâm tư của anh ta có chút đứng ngồi không yên rồi.Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Lý Thừa Trạch nhìn thấy Cố Tinh Trạch, không khỏi động lòng.Cô ta không phải người nổi bật hay quyền thế trong đám người này, chỉ là một người mới nổi lên trong ngành giải trí, cũng chưa từng tham dự trường hợp xã giao của giới thượng lưu, lấy địa vị của cô ta đương nhiên không biết thân phận của Cố Tinh Trạch, chỉ biết Cố Tinh Trạch xuất đạo mười năm, địa vị Thiên vương không người có thể lay động.Nhưng một minh tinh, vậy mà có thể để cho Lý Thừa Trạch chủ động nhường chỗ ngồi, nói vậy cũng là có chút bối cảnh rồi!Vì thế cô ta lén lút đụng vào khuỷu tay Lý Thừa Trạch, nhỏ giọng hỏi: "Anh Lý, Cố Tinh Trạch này có lai lịch không đơn giản...?""Ừ! Anh trai của anh ta là anh Cố, là nhân vật lợi hại.""Anh Cố? Anh Cố nào?"Lý Thừa Trạch tâm tư để ở trên người Vân Thi Thi, nào có công phu để ý tới cô ta, chỉ là không kiên nhẫn lườm một cái, "Ở kinh thành có thể có mấy người anh Cố? Chỉ có anh Cố tôi đã từng nói với cô, một trong tứ thiếu thủ đô.""Tôi chỉ nghe nói nhà họ Cố ở thủ đô, bối cảnh rất tốt!""Uh! Người kinh thành có thể để cho Diệp Minh Lan cung kính kêu một tiếng "anh Cố’ thì có thể là ai? Tất nhiên là Cố Cảnh Liên nhà họ Cố rồi!"Người đàn ông ngồi bên cạnh Lý Thừa Trạch không khỏi quá sợ hãi, "A?? Anh ta là... em trai anh Cố!"Nói xong, lại đột nhiên đè thấp giọng, "Tôi chỉ nghỉ anh ta là một minh tinh! Xem ra vẫn còn tuổi trẻ tài cao, có hơn hai mươi không?"Diệp Minh Lan ngồi ở cạnh bọn họ, tự nhiên cũng là nghe được bọn họ nhỏ giọng trao đổi, cao ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay nếu không phải nhìn mặt mũi của tôi, phỏng chừng mấy người muốn ngồi uống rượu với anh ấy cũng chưa đủ tư cách!"Lý Thừa Trạch thổn thức một tiếng, lại chung quy không có phản bác.Trong lòng lại nghĩ, Cố Cảnh Liên là nhân vật lợi hại, anh ta thừa nhận.Nhưng có điều Cố Tinh Trạch chỉ là con riêng của nhà họ Cố, không thể nào lên được mặt bàn, không so được với anh trai Cố Cảnh Liên của anh, kiêu ngạo cái gì!

Chương 547: Hoa thơm đã có chủ