Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 571: Cho Vào Sổ Đen Cần Gì Giải Thích

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Gọi lần thứ năm...Gọi lần thứ sáu...Một hồi chuông dài qua đi, điện thoại đột nhiên được tiếp, bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu lễ phép của Vân Thi Thi: "A lô, xin chào..."Cô gái này thật to gan, dám cho số của anh vào danh sách đen!?"Vân Thi Thi, em có ý gì, cho tôi vào danh sách đen hả?"Sau một hồi im lặng, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ không bận tâm của Vân Thi Thi: "Đúng vậy, cho vào danh sách đen."Mẫn Vũ nhủ thầm trong lòng, trời ạ, Vân Thi Thi này thật là dũng khí hơn người, dám khiêu khích cả tổng giám đốc sao?Quả nhiên, Mộ Nhã Triết lập tức đen mặt, anh đột nhiên đứng dậy, giơ chân lên đá vào chân bàn, bình hoa cổ tinh xảo trên bàn liền rơi xuống đất."Bốp." Bình hoa vỡ tan tành."Em cho tôi một lời giải thích hợp lý!" Giọng Mộ Nhã Triết trầm thấp, dùng lực nắm chặt di động, giống như muốn bóp nát điện thoại."Giải thích? Vì sao tôi lại phải giải thích với anh? Tôi còn bận nhiều việc, vậy nhé!" Vân Thi Thi nói xong, cũng không cho anh thời gian mà nổi giận, liền cắt đứt điện thoại."Đáng chết!" Mộ Nhã Triết chỉ lát sau là hết giận, nhưng lại không cách nào quên được chuyện này.Đương nhiên, số điện thoại của Mẫn Vũ cũng vô tình bị xếp vào sổ đen.Trên mặt Mộ Nhã Triết u ám, sự tàn bạo không ngừng cuồn cuộn trong mắt, số điện thoại bị cho vào sổ đen, một bụng lửa giận lại không có chỗ phát tiết, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu."Ầm" một tiếng, anh đập mạnh điện thoại xuống đất.Mẫn Vũ sợ tới mức rùng mình một cái, đau lòng nhìn chiếc điện thoại rơi trên đất, trong lòng cũng nhỏ máu rồi..."Tổng giám đốc Mộ, mong anh bớt giận, phụ nữ mà, nói thế nào thì cũng có phần tuỳ hứng, đều phải dỗ dành thật tốt."Mẫn Vũ lập tức tiến lên, dè dặt xoa dịu lửa giận của anh.

Gọi lần thứ năm...

Gọi lần thứ sáu...

Một hồi chuông dài qua đi, điện thoại đột nhiên được tiếp, bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu lễ phép của Vân Thi Thi: "A lô, xin chào..."

Cô gái này thật to gan, dám cho số của anh vào danh sách đen!?

"Vân Thi Thi, em có ý gì, cho tôi vào danh sách đen hả?"

Sau một hồi im lặng, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ không bận tâm của Vân Thi Thi: "Đúng vậy, cho vào danh sách đen."

Mẫn Vũ nhủ thầm trong lòng, trời ạ, Vân Thi Thi này thật là dũng khí hơn người, dám khiêu khích cả tổng giám đốc sao?

Quả nhiên, Mộ Nhã Triết lập tức đen mặt, anh đột nhiên đứng dậy, giơ chân lên đá vào chân bàn, bình hoa cổ tinh xảo trên bàn liền rơi xuống đất.

"Bốp." Bình hoa vỡ tan tành.

"Em cho tôi một lời giải thích hợp lý!" Giọng Mộ Nhã Triết trầm thấp, dùng lực nắm chặt di động, giống như muốn bóp nát điện thoại.

"Giải thích? Vì sao tôi lại phải giải thích với anh? Tôi còn bận nhiều việc, vậy nhé!" Vân Thi Thi nói xong, cũng không cho anh thời gian mà nổi giận, liền cắt đứt điện thoại.

"Đáng chết!" Mộ Nhã Triết chỉ lát sau là hết giận, nhưng lại không cách nào quên được chuyện này.

Đương nhiên, số điện thoại của Mẫn Vũ cũng vô tình bị xếp vào sổ đen.

Trên mặt Mộ Nhã Triết u ám, sự tàn bạo không ngừng cuồn cuộn trong mắt, số điện thoại bị cho vào sổ đen, một bụng lửa giận lại không có chỗ phát tiết, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

"Ầm" một tiếng, anh đập mạnh điện thoại xuống đất.

Mẫn Vũ sợ tới mức rùng mình một cái, đau lòng nhìn chiếc điện thoại rơi trên đất, trong lòng cũng nhỏ máu rồi...

"Tổng giám đốc Mộ, mong anh bớt giận, phụ nữ mà, nói thế nào thì cũng có phần tuỳ hứng, đều phải dỗ dành thật tốt."

Mẫn Vũ lập tức tiến lên, dè dặt xoa dịu lửa giận của anh.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Gọi lần thứ năm...Gọi lần thứ sáu...Một hồi chuông dài qua đi, điện thoại đột nhiên được tiếp, bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu lễ phép của Vân Thi Thi: "A lô, xin chào..."Cô gái này thật to gan, dám cho số của anh vào danh sách đen!?"Vân Thi Thi, em có ý gì, cho tôi vào danh sách đen hả?"Sau một hồi im lặng, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ không bận tâm của Vân Thi Thi: "Đúng vậy, cho vào danh sách đen."Mẫn Vũ nhủ thầm trong lòng, trời ạ, Vân Thi Thi này thật là dũng khí hơn người, dám khiêu khích cả tổng giám đốc sao?Quả nhiên, Mộ Nhã Triết lập tức đen mặt, anh đột nhiên đứng dậy, giơ chân lên đá vào chân bàn, bình hoa cổ tinh xảo trên bàn liền rơi xuống đất."Bốp." Bình hoa vỡ tan tành."Em cho tôi một lời giải thích hợp lý!" Giọng Mộ Nhã Triết trầm thấp, dùng lực nắm chặt di động, giống như muốn bóp nát điện thoại."Giải thích? Vì sao tôi lại phải giải thích với anh? Tôi còn bận nhiều việc, vậy nhé!" Vân Thi Thi nói xong, cũng không cho anh thời gian mà nổi giận, liền cắt đứt điện thoại."Đáng chết!" Mộ Nhã Triết chỉ lát sau là hết giận, nhưng lại không cách nào quên được chuyện này.Đương nhiên, số điện thoại của Mẫn Vũ cũng vô tình bị xếp vào sổ đen.Trên mặt Mộ Nhã Triết u ám, sự tàn bạo không ngừng cuồn cuộn trong mắt, số điện thoại bị cho vào sổ đen, một bụng lửa giận lại không có chỗ phát tiết, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu."Ầm" một tiếng, anh đập mạnh điện thoại xuống đất.Mẫn Vũ sợ tới mức rùng mình một cái, đau lòng nhìn chiếc điện thoại rơi trên đất, trong lòng cũng nhỏ máu rồi..."Tổng giám đốc Mộ, mong anh bớt giận, phụ nữ mà, nói thế nào thì cũng có phần tuỳ hứng, đều phải dỗ dành thật tốt."Mẫn Vũ lập tức tiến lên, dè dặt xoa dịu lửa giận của anh.

Chương 571: Cho Vào Sổ Đen Cần Gì Giải Thích