Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 578: Nụ Hôn Đầu Tiên Trên Màn Ảnh (1)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nhưng Dương Mị thì ngược lại.Cô ta xuất thân là ngôi sao nhí, từ lúc tuổi còn nhỏ đã gia nhập làng giải trí, mới năm tuổi đã diễn vai nàng công chúa nhỏ trong một bộ cung đấu.Xem như là ngôi sao nhỏ tuổi thành công, kinh nghiệm phong phú, nhưng cô ta không hề có thiên phú, kỹ thuật diễn không tốt.Nhan sắc vốn dựa vào việc trang điểm, không có chuyện gì thì sẽ tự tạo đề tài để tranh thủ sự chú ý, nhưng không có thiên phú làm diễn viên quả thật là một sự thiếu sót khó lòng bù đắp nổi.Tư chất của Vân Thi Thi ưu tú hơn cô ta rất nhiều, đương nhiên cô ta thèm khát.Nguyên nhân thứ hai, đơn giản vì Vân Thi Thi là người mới nhưng lại được diễn vai nữ chính. Bộ phim này vốn là Nhan Băng Thanh và Dương Mị tranh giành vai chính, thế mà Vân Thi Thi bỗng nhiên gia nhập tổ kịch, khiến cho hai người họ ban đầu vốn đối địch, nháy mắt đã hóa thù thành bạn.Cái này gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.Bởi vậy, khi Lâm Phượng Thiên nghiêm khắc phê bình Vân Thi Thi, hai người họ liền chạy đến trước mặt cô chế ngạo.Nhưng Vân Thi Thi là một người không sợ hãi vinh quang hay nhục nhã.Cũng không đặt chuyện bị bọn họ xa lánh ở trong lòng.Cô cẩn thận cân nhắc vấn đề vị trí của mình cả đêm.Ngày thứ hai quay phim cô đã có tiến bộ rất lớn, gần như không có vấn đề gì, nếu có, cũng chỉ là một lỗi nhỏ, lúc Lâm Phượng Thiên chỉ ra chỗ sai thì cô liền nhanh chóng sửa lại.Lâm Phượng Thiên đối với việc này cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không ở trước mặt mọi người khích lệ cô.Anh ta rất muốn khen ngợi cô, nhưng không thể.Anh ta rất ít khen ngợi một người, nếu ở trước mặt đám người Nhan Băng Thanh cùng Dương Mị ca ngợi cô, tất nhiên sẽ khiến bọn họ ganh tỵ.Bởi vậy, mặc dù Vân Thi Thi biểu hiện tốt nhưng anh ta cũng không lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.Trên thực tế, anh ta cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Vân Thi Thi, hoàn toàn vượt qua mong đợi, thậm chí còn diễn xuất tốt hơn Cố Tinh Trạch một bậc.Lâm Phượng Thiên vỗ đùi, suy nghĩ đến cảnh nụ hôn kế tiếp, quả thực hưng phấn đến mặt đỏ ửng.Cực kỳ mong chờ biểu hiện của Vân Thi Thi!Cảnh quay này nhanh chóng được thông qua.Ngay sau đó, cảnh quay thứ mười.Lâm Phượng Thiên hưng phấn chạy đến trước mặt Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi hô chuẩn bị.Điều chỉnh lại kịch bản, cảnh hôn cũng không nhiều, cả bộ phim chỉ có năm cảnh.Trong kịch bản, nụ hôn thứ nhất phát sinh trên người "Doãn Đông Vũ" và "Doãn Hạ Thuần" cũng chính là cảnh này.Vân Thi Thi đối với việc diễn nụ hôn đầu chuẩn bị kỹ càng, vốn là trong kịch bản cũng không miêu tả nhiều về nụ hôn này, nhưng mà vừa nghe đến Lâm Phượng Thiên nói quay cận cảnh nụ hôn này, mặt liền ửng đỏ."Thời điểm quay cảnh này, nhất định phải hoàn toàn nhập tâm, Doãn Hạ Thuần ngây ngô, khẩn trương, tim đập như sấm, Doãn Đông Vũ lo lắng, nhất định phải biểu hiện ra ngoài cho tốt!"Không biết vì sao, lúc Lâm Phượng Thiên giải thích, Vân Thi Thi bỗng nhiên có chút xuất thần.Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói tà mị của Mộ Nhã Triết: "Hôn tôi."Mộ Nhã Triết là người đàn ông đầu tiên cô hôn.Trước đó, cô không có bất cứ kinh nghiệm hôn môi nào.Cô nhớ rõ, anh ta tao nhã duỗi người, đôi mắt nhìn cô sâu xa, khóe môi cong lên.Nói với cô: Lấy lòng tôi đi.Khi đó anh hôn cô, bắt lấy cánh tay không ngừng vùng vẫy của cô kéo vào trong lòng, ấn cô lên trên tường, bá đạo hôn, gần như muốn nuốt trọn môi cô.Vừa hôn sâu, mười ngón tay đan xen, giống như hận không thể hoà làm một.Nhưng nghĩ đến chuyện anh dây dưa cùng một người phụ nữ xinh đẹp khác, trong lòng liền không ngăn được cảm giác chua xót.
Nhưng Dương Mị thì ngược lại.
Cô ta xuất thân là ngôi sao nhí, từ lúc tuổi còn nhỏ đã gia nhập làng giải trí, mới năm tuổi đã diễn vai nàng công chúa nhỏ trong một bộ cung đấu.
Xem như là ngôi sao nhỏ tuổi thành công, kinh nghiệm phong phú, nhưng cô ta không hề có thiên phú, kỹ thuật diễn không tốt.
Nhan sắc vốn dựa vào việc trang điểm, không có chuyện gì thì sẽ tự tạo đề tài để tranh thủ sự chú ý, nhưng không có thiên phú làm diễn viên quả thật là một sự thiếu sót khó lòng bù đắp nổi.
Tư chất của Vân Thi Thi ưu tú hơn cô ta rất nhiều, đương nhiên cô ta thèm khát.
Nguyên nhân thứ hai, đơn giản vì Vân Thi Thi là người mới nhưng lại được diễn vai nữ chính. Bộ phim này vốn là Nhan Băng Thanh và Dương Mị tranh giành vai chính, thế mà Vân Thi Thi bỗng nhiên gia nhập tổ kịch, khiến cho hai người họ ban đầu vốn đối địch, nháy mắt đã hóa thù thành bạn.
Cái này gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Bởi vậy, khi Lâm Phượng Thiên nghiêm khắc phê bình Vân Thi Thi, hai người họ liền chạy đến trước mặt cô chế ngạo.
Nhưng Vân Thi Thi là một người không sợ hãi vinh quang hay nhục nhã.
Cũng không đặt chuyện bị bọn họ xa lánh ở trong lòng.
Cô cẩn thận cân nhắc vấn đề vị trí của mình cả đêm.
Ngày thứ hai quay phim cô đã có tiến bộ rất lớn, gần như không có vấn đề gì, nếu có, cũng chỉ là một lỗi nhỏ, lúc Lâm Phượng Thiên chỉ ra chỗ sai thì cô liền nhanh chóng sửa lại.
Lâm Phượng Thiên đối với việc này cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không ở trước mặt mọi người khích lệ cô.
Anh ta rất muốn khen ngợi cô, nhưng không thể.
Anh ta rất ít khen ngợi một người, nếu ở trước mặt đám người Nhan Băng Thanh cùng Dương Mị ca ngợi cô, tất nhiên sẽ khiến bọn họ ganh tỵ.
Bởi vậy, mặc dù Vân Thi Thi biểu hiện tốt nhưng anh ta cũng không lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
Trên thực tế, anh ta cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Vân Thi Thi, hoàn toàn vượt qua mong đợi, thậm chí còn diễn xuất tốt hơn Cố Tinh Trạch một bậc.
Lâm Phượng Thiên vỗ đùi, suy nghĩ đến cảnh nụ hôn kế tiếp, quả thực hưng phấn đến mặt đỏ ửng.
Cực kỳ mong chờ biểu hiện của Vân Thi Thi!
Cảnh quay này nhanh chóng được thông qua.
Ngay sau đó, cảnh quay thứ mười.
Lâm Phượng Thiên hưng phấn chạy đến trước mặt Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi hô chuẩn bị.
Điều chỉnh lại kịch bản, cảnh hôn cũng không nhiều, cả bộ phim chỉ có năm cảnh.
Trong kịch bản, nụ hôn thứ nhất phát sinh trên người "Doãn Đông Vũ" và "Doãn Hạ Thuần" cũng chính là cảnh này.
Vân Thi Thi đối với việc diễn nụ hôn đầu chuẩn bị kỹ càng, vốn là trong kịch bản cũng không miêu tả nhiều về nụ hôn này, nhưng mà vừa nghe đến Lâm Phượng Thiên nói quay cận cảnh nụ hôn này, mặt liền ửng đỏ.
"Thời điểm quay cảnh này, nhất định phải hoàn toàn nhập tâm, Doãn Hạ Thuần ngây ngô, khẩn trương, tim đập như sấm, Doãn Đông Vũ lo lắng, nhất định phải biểu hiện ra ngoài cho tốt!"
Không biết vì sao, lúc Lâm Phượng Thiên giải thích, Vân Thi Thi bỗng nhiên có chút xuất thần.
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói tà mị của Mộ Nhã Triết: "Hôn tôi."
Mộ Nhã Triết là người đàn ông đầu tiên cô hôn.
Trước đó, cô không có bất cứ kinh nghiệm hôn môi nào.
Cô nhớ rõ, anh ta tao nhã duỗi người, đôi mắt nhìn cô sâu xa, khóe môi cong lên.
Nói với cô: Lấy lòng tôi đi.
Khi đó anh hôn cô, bắt lấy cánh tay không ngừng vùng vẫy của cô kéo vào trong lòng, ấn cô lên trên tường, bá đạo hôn, gần như muốn nuốt trọn môi cô.
Vừa hôn sâu, mười ngón tay đan xen, giống như hận không thể hoà làm một.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh dây dưa cùng một người phụ nữ xinh đẹp khác, trong lòng liền không ngăn được cảm giác chua xót.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nhưng Dương Mị thì ngược lại.Cô ta xuất thân là ngôi sao nhí, từ lúc tuổi còn nhỏ đã gia nhập làng giải trí, mới năm tuổi đã diễn vai nàng công chúa nhỏ trong một bộ cung đấu.Xem như là ngôi sao nhỏ tuổi thành công, kinh nghiệm phong phú, nhưng cô ta không hề có thiên phú, kỹ thuật diễn không tốt.Nhan sắc vốn dựa vào việc trang điểm, không có chuyện gì thì sẽ tự tạo đề tài để tranh thủ sự chú ý, nhưng không có thiên phú làm diễn viên quả thật là một sự thiếu sót khó lòng bù đắp nổi.Tư chất của Vân Thi Thi ưu tú hơn cô ta rất nhiều, đương nhiên cô ta thèm khát.Nguyên nhân thứ hai, đơn giản vì Vân Thi Thi là người mới nhưng lại được diễn vai nữ chính. Bộ phim này vốn là Nhan Băng Thanh và Dương Mị tranh giành vai chính, thế mà Vân Thi Thi bỗng nhiên gia nhập tổ kịch, khiến cho hai người họ ban đầu vốn đối địch, nháy mắt đã hóa thù thành bạn.Cái này gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.Bởi vậy, khi Lâm Phượng Thiên nghiêm khắc phê bình Vân Thi Thi, hai người họ liền chạy đến trước mặt cô chế ngạo.Nhưng Vân Thi Thi là một người không sợ hãi vinh quang hay nhục nhã.Cũng không đặt chuyện bị bọn họ xa lánh ở trong lòng.Cô cẩn thận cân nhắc vấn đề vị trí của mình cả đêm.Ngày thứ hai quay phim cô đã có tiến bộ rất lớn, gần như không có vấn đề gì, nếu có, cũng chỉ là một lỗi nhỏ, lúc Lâm Phượng Thiên chỉ ra chỗ sai thì cô liền nhanh chóng sửa lại.Lâm Phượng Thiên đối với việc này cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không ở trước mặt mọi người khích lệ cô.Anh ta rất muốn khen ngợi cô, nhưng không thể.Anh ta rất ít khen ngợi một người, nếu ở trước mặt đám người Nhan Băng Thanh cùng Dương Mị ca ngợi cô, tất nhiên sẽ khiến bọn họ ganh tỵ.Bởi vậy, mặc dù Vân Thi Thi biểu hiện tốt nhưng anh ta cũng không lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.Trên thực tế, anh ta cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Vân Thi Thi, hoàn toàn vượt qua mong đợi, thậm chí còn diễn xuất tốt hơn Cố Tinh Trạch một bậc.Lâm Phượng Thiên vỗ đùi, suy nghĩ đến cảnh nụ hôn kế tiếp, quả thực hưng phấn đến mặt đỏ ửng.Cực kỳ mong chờ biểu hiện của Vân Thi Thi!Cảnh quay này nhanh chóng được thông qua.Ngay sau đó, cảnh quay thứ mười.Lâm Phượng Thiên hưng phấn chạy đến trước mặt Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi hô chuẩn bị.Điều chỉnh lại kịch bản, cảnh hôn cũng không nhiều, cả bộ phim chỉ có năm cảnh.Trong kịch bản, nụ hôn thứ nhất phát sinh trên người "Doãn Đông Vũ" và "Doãn Hạ Thuần" cũng chính là cảnh này.Vân Thi Thi đối với việc diễn nụ hôn đầu chuẩn bị kỹ càng, vốn là trong kịch bản cũng không miêu tả nhiều về nụ hôn này, nhưng mà vừa nghe đến Lâm Phượng Thiên nói quay cận cảnh nụ hôn này, mặt liền ửng đỏ."Thời điểm quay cảnh này, nhất định phải hoàn toàn nhập tâm, Doãn Hạ Thuần ngây ngô, khẩn trương, tim đập như sấm, Doãn Đông Vũ lo lắng, nhất định phải biểu hiện ra ngoài cho tốt!"Không biết vì sao, lúc Lâm Phượng Thiên giải thích, Vân Thi Thi bỗng nhiên có chút xuất thần.Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói tà mị của Mộ Nhã Triết: "Hôn tôi."Mộ Nhã Triết là người đàn ông đầu tiên cô hôn.Trước đó, cô không có bất cứ kinh nghiệm hôn môi nào.Cô nhớ rõ, anh ta tao nhã duỗi người, đôi mắt nhìn cô sâu xa, khóe môi cong lên.Nói với cô: Lấy lòng tôi đi.Khi đó anh hôn cô, bắt lấy cánh tay không ngừng vùng vẫy của cô kéo vào trong lòng, ấn cô lên trên tường, bá đạo hôn, gần như muốn nuốt trọn môi cô.Vừa hôn sâu, mười ngón tay đan xen, giống như hận không thể hoà làm một.Nhưng nghĩ đến chuyện anh dây dưa cùng một người phụ nữ xinh đẹp khác, trong lòng liền không ngăn được cảm giác chua xót.