Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 595: Anh Chính Là Thế Giới Của Em

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vân Thi Thi chậm rãi đứng lên, đi về phía Mộ Nhã Triết, nhưng đi được nửa đường thì Mộ Nhã Triết chạy về phía cô, nắm chặt cổ tay cô lại, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.Vì sức lực của anh quá lớn, Vân Thi Thi nhìn gương mặt tuấn tú vì căng thẳng mà có chút vặn vẹo của anh, nhìn sắc mặt hỗn loạn của anh.Anh đang sợ hãi… vì cô sao?Anh sợ cô sẽ thật sự rớt xuống vách núi sao?Cô không kịp nghĩ nhiều, vì anh dùng sức quá nhiều nên theo quán tính cả hai cùng té nằm xuống xe thể thao.Vân Thi Thi đau đớn kêu lên một tiếng, khi mở to mắt ra nhìn, thì Mộ Nhã Triết đã đem cô áp dưới thân, cơ thể anh cao lớn, ánh trăng như hoàn toàn bị anh che mất.Khuôn mặt anh nén giận, cả người đậm đặc sát khí, cô nhìn thấy mà run cả người.Hiện tại cô lại rơi vào tay anh, mà lúc nãy do lửa giận bị kiềm nén quá lâu nên nhất thời bộc phát ra hết…Mộ Nhã Triết vẻ mặt uất hận nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, rồi vùi mặt mình vào cổ cô.Anh há miệng, cắn một cái, cứ như anh hận không thể hoà làm một với cô vậy.Tê dại, đau nhức truyền đến, lan khắp cơ thể cô.Vân Thi Thi nhíu mày, nhưng lại nghe được âm thanh lạnh như băng của Mộ Nhã Triết vang lên, gằn từng chữ một: “Không can thiệp vào chuyện của nhau sao? Vân Thi Thi, ai cho em cái quyền tự quyết định đó chứ? Nói cho em biết, không bao giờ!”Cô ngẩn ra, Mộ Nhã Triết nhìn cô, một tay anh đỡ sau gáy cô, để cô nhìn thẳng vào anh. Anh nói: “Em nghe đây, em muốn hay không, đó là chuyện của em. Nhưng anh muốn em, đó là chuyện của anh, em không có quyền can thiệp vào!”“Anh…” Vân Thi Thi bị anh siết nên trở nên khó nói.“Anh muốn em!” Mộ Nhã Triết trừng mắt nhìn cô “Anh không cần quản chuyện của em, chúng ta không cùng thế giới sao? Vân Thi Thi, em nghe cho kĩ đây, anh Mộ Nhã Triết này chính là thế giới của em, em đã hiểu chưa?”Muốn anh buông tha cho cô sao?Đời này anh không thể làm thế được.Giờ phút này đây, sức lực trên người anh không hề bình thường, ngón tay của anh nắm cằm cô chặt đến mức dường như muốn bóp nát xương cô ra thành từng mẩu!Anh không cho cô trốn tránh, anh nhìn thẳng vào mắt cô.“Hiện giờ, đến phiên em trả lời câu hỏi của anh!”Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi: “Anh ta đã chạm vào những chỗ nào?”Vân Thi Thi ngạc nhiên: “Cái gì?”Ánh mắt anh dừng trên bờ môi cô, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đó, anh lặp lại câu hỏi: “Trừ chỗ này ra, anh ta đã chạm vào những chỗ nào? Nói mau!”Vân Thi Thi lập tức hiểu ra, thì ra anh đang chất vấn cô về việc Cô Tinh Trạch đụng chạm vào những gì trên cơ thể cô sao?“Em không cho anh làm, mà lại cho anh ta làm sao?”Làm, làm cái gì, anh muốn nói cái gì đây?Vân Thi Thi thẹn quá hoá giận: “Không có!”.“Anh nhìn thấy hết rồi, em đừng có chối!” Mộ Nhã Triết nhìn đôi môi bị anh vuốt đến đỏ hồng của cô, đôi mày cau lại: “Rõ ràng là cậu ta đã chạm vào đây”.“Đó chỉ là vì công việc thôi, không được sao?”“Đừng lấy công việc ra làm cái cớ, nói, anh ta đã làm những gì rồi?”Mộ Nhã Triết luồn tay qua tóc cô, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức phả vào mặt anh, anh tiếp tục chất vấn: “Anh ta đã đụng vào nơi này?”Vân Thi Thi lắc đầu, ánh mắt có chút kinh hãi, người đàn ông nay đúng là cố chấp mà.“Nơi này?” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua vòng eo thon gọn của cô.Vân Thi Thi lắc đầu.“Mộ Nhã Triết, đủ rồi đó!”“Chưa đủ!”.Mộ Nhã Triết luồn tay vào váy cô, lần mò nơi bí mật sâu kín của cô, đầu ngón tay anh lành lạnh, vừa đụng vào, khiến cô từng đợt run rẩy.“Vân Thi Thi, em có biết là…”Vừa nghĩ đến việc người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác đụng vào, trong lòng anh lại thấy ghen ghét không thôi.

Vân Thi Thi chậm rãi đứng lên, đi về phía Mộ Nhã Triết, nhưng đi được nửa đường thì Mộ Nhã Triết chạy về phía cô, nắm chặt cổ tay cô lại, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.

Vì sức lực của anh quá lớn, Vân Thi Thi nhìn gương mặt tuấn tú vì căng thẳng mà có chút vặn vẹo của anh, nhìn sắc mặt hỗn loạn của anh.

Anh đang sợ hãi… vì cô sao?

Anh sợ cô sẽ thật sự rớt xuống vách núi sao?

Cô không kịp nghĩ nhiều, vì anh dùng sức quá nhiều nên theo quán tính cả hai cùng té nằm xuống xe thể thao.

Vân Thi Thi đau đớn kêu lên một tiếng, khi mở to mắt ra nhìn, thì Mộ Nhã Triết đã đem cô áp dưới thân, cơ thể anh cao lớn, ánh trăng như hoàn toàn bị anh che mất.

Khuôn mặt anh nén giận, cả người đậm đặc sát khí, cô nhìn thấy mà run cả người.

Hiện tại cô lại rơi vào tay anh, mà lúc nãy do lửa giận bị kiềm nén quá lâu nên nhất thời bộc phát ra hết…

Mộ Nhã Triết vẻ mặt uất hận nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, rồi vùi mặt mình vào cổ cô.

Anh há miệng, cắn một cái, cứ như anh hận không thể hoà làm một với cô vậy.

Tê dại, đau nhức truyền đến, lan khắp cơ thể cô.

Vân Thi Thi nhíu mày, nhưng lại nghe được âm thanh lạnh như băng của Mộ Nhã Triết vang lên, gằn từng chữ một: “Không can thiệp vào chuyện của nhau sao? Vân Thi Thi, ai cho em cái quyền tự quyết định đó chứ? Nói cho em biết, không bao giờ!”

Cô ngẩn ra, Mộ Nhã Triết nhìn cô, một tay anh đỡ sau gáy cô, để cô nhìn thẳng vào anh. Anh nói: “Em nghe đây, em muốn hay không, đó là chuyện của em. Nhưng anh muốn em, đó là chuyện của anh, em không có quyền can thiệp vào!”

“Anh…” Vân Thi Thi bị anh siết nên trở nên khó nói.

“Anh muốn em!” Mộ Nhã Triết trừng mắt nhìn cô “Anh không cần quản chuyện của em, chúng ta không cùng thế giới sao? Vân Thi Thi, em nghe cho kĩ đây, anh Mộ Nhã Triết này chính là thế giới của em, em đã hiểu chưa?”

Muốn anh buông tha cho cô sao?

Đời này anh không thể làm thế được.

Giờ phút này đây, sức lực trên người anh không hề bình thường, ngón tay của anh nắm cằm cô chặt đến mức dường như muốn bóp nát xương cô ra thành từng mẩu!

Anh không cho cô trốn tránh, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Hiện giờ, đến phiên em trả lời câu hỏi của anh!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi: “Anh ta đã chạm vào những chỗ nào?”

Vân Thi Thi ngạc nhiên: “Cái gì?”

Ánh mắt anh dừng trên bờ môi cô, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đó, anh lặp lại câu hỏi: “Trừ chỗ này ra, anh ta đã chạm vào những chỗ nào? Nói mau!”

Vân Thi Thi lập tức hiểu ra, thì ra anh đang chất vấn cô về việc Cô Tinh Trạch đụng chạm vào những gì trên cơ thể cô sao?

“Em không cho anh làm, mà lại cho anh ta làm sao?”

Làm, làm cái gì, anh muốn nói cái gì đây?

Vân Thi Thi thẹn quá hoá giận: “Không có!”.

“Anh nhìn thấy hết rồi, em đừng có chối!” Mộ Nhã Triết nhìn đôi môi bị anh vuốt đến đỏ hồng của cô, đôi mày cau lại: “Rõ ràng là cậu ta đã chạm vào đây”.

“Đó chỉ là vì công việc thôi, không được sao?”

“Đừng lấy công việc ra làm cái cớ, nói, anh ta đã làm những gì rồi?”

Mộ Nhã Triết luồn tay qua tóc cô, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức phả vào mặt anh, anh tiếp tục chất vấn: “Anh ta đã đụng vào nơi này?”

Vân Thi Thi lắc đầu, ánh mắt có chút kinh hãi, người đàn ông nay đúng là cố chấp mà.

“Nơi này?” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua vòng eo thon gọn của cô.

Vân Thi Thi lắc đầu.

“Mộ Nhã Triết, đủ rồi đó!”

“Chưa đủ!”.

Mộ Nhã Triết luồn tay vào váy cô, lần mò nơi bí mật sâu kín của cô, đầu ngón tay anh lành lạnh, vừa đụng vào, khiến cô từng đợt run rẩy.

“Vân Thi Thi, em có biết là…”

Vừa nghĩ đến việc người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác đụng vào, trong lòng anh lại thấy ghen ghét không thôi.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vân Thi Thi chậm rãi đứng lên, đi về phía Mộ Nhã Triết, nhưng đi được nửa đường thì Mộ Nhã Triết chạy về phía cô, nắm chặt cổ tay cô lại, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.Vì sức lực của anh quá lớn, Vân Thi Thi nhìn gương mặt tuấn tú vì căng thẳng mà có chút vặn vẹo của anh, nhìn sắc mặt hỗn loạn của anh.Anh đang sợ hãi… vì cô sao?Anh sợ cô sẽ thật sự rớt xuống vách núi sao?Cô không kịp nghĩ nhiều, vì anh dùng sức quá nhiều nên theo quán tính cả hai cùng té nằm xuống xe thể thao.Vân Thi Thi đau đớn kêu lên một tiếng, khi mở to mắt ra nhìn, thì Mộ Nhã Triết đã đem cô áp dưới thân, cơ thể anh cao lớn, ánh trăng như hoàn toàn bị anh che mất.Khuôn mặt anh nén giận, cả người đậm đặc sát khí, cô nhìn thấy mà run cả người.Hiện tại cô lại rơi vào tay anh, mà lúc nãy do lửa giận bị kiềm nén quá lâu nên nhất thời bộc phát ra hết…Mộ Nhã Triết vẻ mặt uất hận nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, rồi vùi mặt mình vào cổ cô.Anh há miệng, cắn một cái, cứ như anh hận không thể hoà làm một với cô vậy.Tê dại, đau nhức truyền đến, lan khắp cơ thể cô.Vân Thi Thi nhíu mày, nhưng lại nghe được âm thanh lạnh như băng của Mộ Nhã Triết vang lên, gằn từng chữ một: “Không can thiệp vào chuyện của nhau sao? Vân Thi Thi, ai cho em cái quyền tự quyết định đó chứ? Nói cho em biết, không bao giờ!”Cô ngẩn ra, Mộ Nhã Triết nhìn cô, một tay anh đỡ sau gáy cô, để cô nhìn thẳng vào anh. Anh nói: “Em nghe đây, em muốn hay không, đó là chuyện của em. Nhưng anh muốn em, đó là chuyện của anh, em không có quyền can thiệp vào!”“Anh…” Vân Thi Thi bị anh siết nên trở nên khó nói.“Anh muốn em!” Mộ Nhã Triết trừng mắt nhìn cô “Anh không cần quản chuyện của em, chúng ta không cùng thế giới sao? Vân Thi Thi, em nghe cho kĩ đây, anh Mộ Nhã Triết này chính là thế giới của em, em đã hiểu chưa?”Muốn anh buông tha cho cô sao?Đời này anh không thể làm thế được.Giờ phút này đây, sức lực trên người anh không hề bình thường, ngón tay của anh nắm cằm cô chặt đến mức dường như muốn bóp nát xương cô ra thành từng mẩu!Anh không cho cô trốn tránh, anh nhìn thẳng vào mắt cô.“Hiện giờ, đến phiên em trả lời câu hỏi của anh!”Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi: “Anh ta đã chạm vào những chỗ nào?”Vân Thi Thi ngạc nhiên: “Cái gì?”Ánh mắt anh dừng trên bờ môi cô, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đó, anh lặp lại câu hỏi: “Trừ chỗ này ra, anh ta đã chạm vào những chỗ nào? Nói mau!”Vân Thi Thi lập tức hiểu ra, thì ra anh đang chất vấn cô về việc Cô Tinh Trạch đụng chạm vào những gì trên cơ thể cô sao?“Em không cho anh làm, mà lại cho anh ta làm sao?”Làm, làm cái gì, anh muốn nói cái gì đây?Vân Thi Thi thẹn quá hoá giận: “Không có!”.“Anh nhìn thấy hết rồi, em đừng có chối!” Mộ Nhã Triết nhìn đôi môi bị anh vuốt đến đỏ hồng của cô, đôi mày cau lại: “Rõ ràng là cậu ta đã chạm vào đây”.“Đó chỉ là vì công việc thôi, không được sao?”“Đừng lấy công việc ra làm cái cớ, nói, anh ta đã làm những gì rồi?”Mộ Nhã Triết luồn tay qua tóc cô, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức phả vào mặt anh, anh tiếp tục chất vấn: “Anh ta đã đụng vào nơi này?”Vân Thi Thi lắc đầu, ánh mắt có chút kinh hãi, người đàn ông nay đúng là cố chấp mà.“Nơi này?” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua vòng eo thon gọn của cô.Vân Thi Thi lắc đầu.“Mộ Nhã Triết, đủ rồi đó!”“Chưa đủ!”.Mộ Nhã Triết luồn tay vào váy cô, lần mò nơi bí mật sâu kín của cô, đầu ngón tay anh lành lạnh, vừa đụng vào, khiến cô từng đợt run rẩy.“Vân Thi Thi, em có biết là…”Vừa nghĩ đến việc người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác đụng vào, trong lòng anh lại thấy ghen ghét không thôi.

Chương 595: Anh Chính Là Thế Giới Của Em