Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 643: Miệng Kề Miệng Cùng Ăn
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Đồ ăn Pháp xem trọng sự tinh xảo, dù chỉ sai một ly, anh cũng có thể lập tức đổ đi.Mỗi người đầu bếp đều có cách xử lý món ăn khác nhau.Bởi vậy cùng một món ăn, nhưng được nấu bởi những người khác nhau thì hương vị cũng khác nhau.Không thể nghi ngờ, anh đối với việc thưởng thức đồ ăn ngon vẫn cao hơn cô một bậc.Bởi vậy, anh cố ý chọn món ngon, đưa tới bên miệng cô.Lúc Vân Thi Thi thưởng thức đồ ăn ngon này, liền triệt để rơi vào tay giặc rồi.Ăn rất ngon miệng.Giống với đồ ăn ngon mà Hữu Hữu của cô làm.Chỉ là, so về khẩu vị, đồ ăn do Hữu Hữu làm ngon hơn một bậc.Đồ ăn Pháp quả nhiên tinh xảo, nhưng cũng không hoàn toàn đúng với khẩu vị mà cô thích.Hiểu rõ khẩu vị của cô nhất chính là Hữu Hữu.Liên tục mò mẫm một thời gian dài, tiểu tử kia liền thăm dò xem khẩu vị của mẹ mình như thế nào.Bởi vậy mỗi bữa ăn đều rất ngon miệng và hợp ý.Bởi vậy, cô không khỏi thì thầm một tiếng: "Ăn ngon, nhưng mà so với Hữu Hữu vẫn chỉ coi là tạm được.""Hữu Hữu biết nấu ăn?" Mộ Nhã Triết nhướng mày, hiển nhiên có chút ngạc nhiên."Ừ! Biết!"Vân Thi Thi nói xong, bỗng nhiên cảnh giác trợn mắt nhìn anh: "Anh đừng hòng đòi hỏi, Hữu Hữu chỉ nấu cơm cho một mình em, là đầu bếp riêng của em."Trên mặt cô có một chút tự đắc.Mộ Nhã Triết nhịn không được cưng chiều nhéo nhéo gương mặt cô.Ừm, rất có cảm giác.Vân Thi Thi tránh khỏi động tác của anh, sờ sờ cái bụng: "Vẫn đói, mau đút cho em."Mộ NhãTtriết bật cười, mắt đảo qua bàn cơm, nhìn vào món hàu, liền dùng thìa xúc lên, miếng thịt non mềm, lập tức khiến người ta thèm chảy nước miếng.Vân Thi Thi vẫn luôn mong đợi động tác tiếp theo.Trái lại Mộ Nhã Triết lại tự đưa vào trong miệng mình.Ánh mắt Vân Thi Thi sửng sốt, trong nháy mắt nghiêm mặt lại.Chỉ có một con hàu, lại ở trong miệng của anh, không phải nói cho cô ăn sao?"Anh... Anh sao lại?" Ánh mắt Vân Thi Thi lên án, hờn giận trừng mắt nhìn anh.Anh nói cho cô ăn, kết quả lại đưa vào trong miệng mình.Mộ Nhã Triết ngậm hàu trong miệng, không vội vã nuốt xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại cô, giống như đang khiêu khích.Vân Thi Thi không cam lòng yếu thế, nâng mặt anh, bắt nạt, ý đồ cướp đoạt lại đồ ăn ngon.Môi cô đặt trên khóe môi anh, dùng răng cắn, liền đem hàu đoạt lại trong miệng.Thật là một món ngon.Sắc đẹp thay cơm.Quả nhiên là sắc đẹp thay cơm.Xinh đẹp đến mức cho dù làm chuyện gì cũng đều vô cùng đẹp mắt.Vân Thi Thi là như thế.Mộ Nhã Triết nhân tiện hôn cô, đầu lưỡi ngậm lấy cánh môi, xâm nhập vào sâu.Đây xem như là giúp người trong lúc hoạn nạn.Là loại phương thức thân mật nhất.Anh không chút để ý, không kiêng nể gì chiếm môi cô, Vân Thi Thi bị anh đột ngột xâm nhập kinh ngạc lui về sau.Anh không cho phép cô tránh né, lòng bàn tay siết chặt gáy cô, khiến cho cả người cô dựa vào anh.Anh căn bản không hề đói.Nhưng nhìn cô, lại mơ hồ cảm thấy có chút đói bụng.Đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng đảo qua mỗi một tấc môi cô, đem cánh môi hồng làm cho sạch sẽ.Không để sót chút gì.Giống như là một ăn món vô cùng ngon.Vì thế, anh liền dùng phương thức như vậy, miệng kề miệng ăn.Mới đầu, cô có chút không thích ứng, giống như không có thói quen ăn uống thân mật như vậy, vì thế, từ trên tay anh cầm lấy đũa, muốn tự mình ăn.Mộ Nhã Triết né tránh động tác của cô.Anh cực kỳ thích như vậy, cảm thấy rất có lạc thú.
Đồ ăn Pháp xem trọng sự tinh xảo, dù chỉ sai một ly, anh cũng có thể lập tức đổ đi.
Mỗi người đầu bếp đều có cách xử lý món ăn khác nhau.
Bởi vậy cùng một món ăn, nhưng được nấu bởi những người khác nhau thì hương vị cũng khác nhau.
Không thể nghi ngờ, anh đối với việc thưởng thức đồ ăn ngon vẫn cao hơn cô một bậc.
Bởi vậy, anh cố ý chọn món ngon, đưa tới bên miệng cô.
Lúc Vân Thi Thi thưởng thức đồ ăn ngon này, liền triệt để rơi vào tay giặc rồi.
Ăn rất ngon miệng.
Giống với đồ ăn ngon mà Hữu Hữu của cô làm.
Chỉ là, so về khẩu vị, đồ ăn do Hữu Hữu làm ngon hơn một bậc.
Đồ ăn Pháp quả nhiên tinh xảo, nhưng cũng không hoàn toàn đúng với khẩu vị mà cô thích.
Hiểu rõ khẩu vị của cô nhất chính là Hữu Hữu.
Liên tục mò mẫm một thời gian dài, tiểu tử kia liền thăm dò xem khẩu vị của mẹ mình như thế nào.
Bởi vậy mỗi bữa ăn đều rất ngon miệng và hợp ý.
Bởi vậy, cô không khỏi thì thầm một tiếng: "Ăn ngon, nhưng mà so với Hữu Hữu vẫn chỉ coi là tạm được."
"Hữu Hữu biết nấu ăn?" Mộ Nhã Triết nhướng mày, hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
"Ừ! Biết!"
Vân Thi Thi nói xong, bỗng nhiên cảnh giác trợn mắt nhìn anh: "Anh đừng hòng đòi hỏi, Hữu Hữu chỉ nấu cơm cho một mình em, là đầu bếp riêng của em."
Trên mặt cô có một chút tự đắc.
Mộ Nhã Triết nhịn không được cưng chiều nhéo nhéo gương mặt cô.
Ừm, rất có cảm giác.
Vân Thi Thi tránh khỏi động tác của anh, sờ sờ cái bụng: "Vẫn đói, mau đút cho em."
Mộ NhãTtriết bật cười, mắt đảo qua bàn cơm, nhìn vào món hàu, liền dùng thìa xúc lên, miếng thịt non mềm, lập tức khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Vân Thi Thi vẫn luôn mong đợi động tác tiếp theo.
Trái lại Mộ Nhã Triết lại tự đưa vào trong miệng mình.
Ánh mắt Vân Thi Thi sửng sốt, trong nháy mắt nghiêm mặt lại.
Chỉ có một con hàu, lại ở trong miệng của anh, không phải nói cho cô ăn sao?
"Anh... Anh sao lại?" Ánh mắt Vân Thi Thi lên án, hờn giận trừng mắt nhìn anh.
Anh nói cho cô ăn, kết quả lại đưa vào trong miệng mình.
Mộ Nhã Triết ngậm hàu trong miệng, không vội vã nuốt xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại cô, giống như đang khiêu khích.
Vân Thi Thi không cam lòng yếu thế, nâng mặt anh, bắt nạt, ý đồ cướp đoạt lại đồ ăn ngon.
Môi cô đặt trên khóe môi anh, dùng răng cắn, liền đem hàu đoạt lại trong miệng.
Thật là một món ngon.
Sắc đẹp thay cơm.
Quả nhiên là sắc đẹp thay cơm.
Xinh đẹp đến mức cho dù làm chuyện gì cũng đều vô cùng đẹp mắt.
Vân Thi Thi là như thế.
Mộ Nhã Triết nhân tiện hôn cô, đầu lưỡi ngậm lấy cánh môi, xâm nhập vào sâu.
Đây xem như là giúp người trong lúc hoạn nạn.
Là loại phương thức thân mật nhất.
Anh không chút để ý, không kiêng nể gì chiếm môi cô, Vân Thi Thi bị anh đột ngột xâm nhập kinh ngạc lui về sau.
Anh không cho phép cô tránh né, lòng bàn tay siết chặt gáy cô, khiến cho cả người cô dựa vào anh.
Anh căn bản không hề đói.
Nhưng nhìn cô, lại mơ hồ cảm thấy có chút đói bụng.
Đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng đảo qua mỗi một tấc môi cô, đem cánh môi hồng làm cho sạch sẽ.
Không để sót chút gì.
Giống như là một ăn món vô cùng ngon.
Vì thế, anh liền dùng phương thức như vậy, miệng kề miệng ăn.
Mới đầu, cô có chút không thích ứng, giống như không có thói quen ăn uống thân mật như vậy, vì thế, từ trên tay anh cầm lấy đũa, muốn tự mình ăn.
Mộ Nhã Triết né tránh động tác của cô.
Anh cực kỳ thích như vậy, cảm thấy rất có lạc thú.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Đồ ăn Pháp xem trọng sự tinh xảo, dù chỉ sai một ly, anh cũng có thể lập tức đổ đi.Mỗi người đầu bếp đều có cách xử lý món ăn khác nhau.Bởi vậy cùng một món ăn, nhưng được nấu bởi những người khác nhau thì hương vị cũng khác nhau.Không thể nghi ngờ, anh đối với việc thưởng thức đồ ăn ngon vẫn cao hơn cô một bậc.Bởi vậy, anh cố ý chọn món ngon, đưa tới bên miệng cô.Lúc Vân Thi Thi thưởng thức đồ ăn ngon này, liền triệt để rơi vào tay giặc rồi.Ăn rất ngon miệng.Giống với đồ ăn ngon mà Hữu Hữu của cô làm.Chỉ là, so về khẩu vị, đồ ăn do Hữu Hữu làm ngon hơn một bậc.Đồ ăn Pháp quả nhiên tinh xảo, nhưng cũng không hoàn toàn đúng với khẩu vị mà cô thích.Hiểu rõ khẩu vị của cô nhất chính là Hữu Hữu.Liên tục mò mẫm một thời gian dài, tiểu tử kia liền thăm dò xem khẩu vị của mẹ mình như thế nào.Bởi vậy mỗi bữa ăn đều rất ngon miệng và hợp ý.Bởi vậy, cô không khỏi thì thầm một tiếng: "Ăn ngon, nhưng mà so với Hữu Hữu vẫn chỉ coi là tạm được.""Hữu Hữu biết nấu ăn?" Mộ Nhã Triết nhướng mày, hiển nhiên có chút ngạc nhiên."Ừ! Biết!"Vân Thi Thi nói xong, bỗng nhiên cảnh giác trợn mắt nhìn anh: "Anh đừng hòng đòi hỏi, Hữu Hữu chỉ nấu cơm cho một mình em, là đầu bếp riêng của em."Trên mặt cô có một chút tự đắc.Mộ Nhã Triết nhịn không được cưng chiều nhéo nhéo gương mặt cô.Ừm, rất có cảm giác.Vân Thi Thi tránh khỏi động tác của anh, sờ sờ cái bụng: "Vẫn đói, mau đút cho em."Mộ NhãTtriết bật cười, mắt đảo qua bàn cơm, nhìn vào món hàu, liền dùng thìa xúc lên, miếng thịt non mềm, lập tức khiến người ta thèm chảy nước miếng.Vân Thi Thi vẫn luôn mong đợi động tác tiếp theo.Trái lại Mộ Nhã Triết lại tự đưa vào trong miệng mình.Ánh mắt Vân Thi Thi sửng sốt, trong nháy mắt nghiêm mặt lại.Chỉ có một con hàu, lại ở trong miệng của anh, không phải nói cho cô ăn sao?"Anh... Anh sao lại?" Ánh mắt Vân Thi Thi lên án, hờn giận trừng mắt nhìn anh.Anh nói cho cô ăn, kết quả lại đưa vào trong miệng mình.Mộ Nhã Triết ngậm hàu trong miệng, không vội vã nuốt xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại cô, giống như đang khiêu khích.Vân Thi Thi không cam lòng yếu thế, nâng mặt anh, bắt nạt, ý đồ cướp đoạt lại đồ ăn ngon.Môi cô đặt trên khóe môi anh, dùng răng cắn, liền đem hàu đoạt lại trong miệng.Thật là một món ngon.Sắc đẹp thay cơm.Quả nhiên là sắc đẹp thay cơm.Xinh đẹp đến mức cho dù làm chuyện gì cũng đều vô cùng đẹp mắt.Vân Thi Thi là như thế.Mộ Nhã Triết nhân tiện hôn cô, đầu lưỡi ngậm lấy cánh môi, xâm nhập vào sâu.Đây xem như là giúp người trong lúc hoạn nạn.Là loại phương thức thân mật nhất.Anh không chút để ý, không kiêng nể gì chiếm môi cô, Vân Thi Thi bị anh đột ngột xâm nhập kinh ngạc lui về sau.Anh không cho phép cô tránh né, lòng bàn tay siết chặt gáy cô, khiến cho cả người cô dựa vào anh.Anh căn bản không hề đói.Nhưng nhìn cô, lại mơ hồ cảm thấy có chút đói bụng.Đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng đảo qua mỗi một tấc môi cô, đem cánh môi hồng làm cho sạch sẽ.Không để sót chút gì.Giống như là một ăn món vô cùng ngon.Vì thế, anh liền dùng phương thức như vậy, miệng kề miệng ăn.Mới đầu, cô có chút không thích ứng, giống như không có thói quen ăn uống thân mật như vậy, vì thế, từ trên tay anh cầm lấy đũa, muốn tự mình ăn.Mộ Nhã Triết né tránh động tác của cô.Anh cực kỳ thích như vậy, cảm thấy rất có lạc thú.