Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 645: Thi Thi, Cùng Với Anh

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Ôm cô trên người, nụ hôn càng thêm sâu.Vân Thi Thi vẫn còn chút lý trí, ý thức được giờ phút này đang ở phòng bao của nhà hàng, chẳng biết lúc nào sẽ có người đi vào nên khó tránh khỏi hồi hộp lo lắng."Đừng ở chỗ này. Lát nữa sẽ có người vào.""Sẽ không!"Anh dỗ dành an ủi cô.Đây là địa bàn của anh, không có mệnh lệnh của anh, ai dám bước vào nơi này một bước?Bởi vậy, sự lo lắng của cô là hoàn toàn dư thừa.Vân Thi Thi ngăn cản không kịp, chỉ có thể mặc cho anh hôn càng sâu.Không thể không nói, về kỹ thuật hôn, mới đầu Mộ Nhã Triết không hề điêu luyện.Lúc trước khi anh hôn cô vừa cường thủ hào đoạt lại vừa bá đạo, nhưng cũng có chút vụng về.Nhưng mà hiện giờ, đẳng cấp cao siêu, dĩ nhiên đã hơn cả cô.Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.Nụ hôn triền miên, khiến cho cô ở trong lòng anh giống như hoá thành nước.Anh thậm chí không có động tác tiếp theo, cứ hôn như vậy, khiến sống lưng cô như có dòng điện chạy qua, cảm xúc nảy mầm.Bờ vai Vân Thi Thi hơi run rẩy, co rúm lại.Không kìm lòng được liền đưa tay ngặn chặn sự tấn công của anh.Mộ Nhã Triết tiện thể hôn ngón tay mềm mại như ngọc của cô.Một cỗ tê dại nháy mắt theo đầu ngón tay lan tràn đến ngực.Tiện đà, ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô, cánh môi hôn xuống đôi mắt, trằn trọc dây dưa.Ôm cô đứng dậy, Mộ Nhã Triết ôm vòng eo cô, cô hô lên một tiếng, lúc lấy lại tinh thần, đã thấy tư thế đầy mờ ám, cả người dính sát vào trên người anh.Mờ ám không thể tả được.Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.Mộ Nhã Triết hôn cánh môi cô, ở bên tai cô nỉ non: "Thi Thi, hãy ở bên cạnh anh."Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà trầm ấm, lơ đãng lộ ra sự cưng chiều trước nay chưa từng có.Anh nói, muốn cô ở bên cạnh anh.Cho cô toàn bộ thế giới.Toàn bộ thế giới của anh.Trên mặt Vân Thi Thi không khỏi nóng, chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng: "Vâng." Xem như vui vẻ đáp ứng.Được, ở cùng nhau.Cô cũng sẽ cho anh toàn bộ thế giới.Toàn bộ thế giới của cô.Trong phòng bao, còn có một gian phòng kín.Nhà vệ sinh, giường, sô pha, toàn bộ đều trang bị đầy đủ, bỗng nhiên trở thành một căn phòng như mơ.Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, ở trên sô pha, cẩn thận đặt cô trên ghế.Giống như cô là một báu vật dễ vỡ, động tác nhẹ nhàng như trong mơ.Chưa bao giờ có một người cưng chiều cô như vậy.Là mơ sao?Vân Thi Thi lo được lo mất, sợ hãi.Sợ toàn bộ những điều trước mắt đều chỉ là cảnh trong mơ.Mộng tàn, cũng là lúc thức tỉnh.Vân Thi Thi ngẩn người, không kìm lòng được vươn tay chạm vào khuôn mặt anh, ngón tay thon dài mơn trớn mỗi một nơi, chân thật đến không thể tin được.Không phải mơ.Đầu ngón tay hơi run.Mộ Nhã Triết cầm tay cô, hôn nhẹ lên, nắm chặt mười ngón tay, thân thể chậm rãi tiến lên.Tư thế này, tiến vào trong cô.Không có rào rạt thế công, không có cường thủ hào đoạt.Động tác của anh vô cùng ôn nhu.Quý trọng cô.Không làm cô đau.Muốn để cho cô rõ cảm nhận rõ, ở bên anh là một điều tốt đẹp.Cô nhắm mắt lại, ở trong lòng anh, gối đầu trong ngực, đầu ngón tay quấn quanh xương quai xanh ở cổ.Chuỗi vòng khảm kim cương được chạm khắc thành hình sao băng.Tinh xảo, cao quý, tao nhã.Mê người.

Ôm cô trên người, nụ hôn càng thêm sâu.

Vân Thi Thi vẫn còn chút lý trí, ý thức được giờ phút này đang ở phòng bao của nhà hàng, chẳng biết lúc nào sẽ có người đi vào nên khó tránh khỏi hồi hộp lo lắng.

"Đừng ở chỗ này. Lát nữa sẽ có người vào."

"Sẽ không!"

Anh dỗ dành an ủi cô.

Đây là địa bàn của anh, không có mệnh lệnh của anh, ai dám bước vào nơi này một bước?

Bởi vậy, sự lo lắng của cô là hoàn toàn dư thừa.

Vân Thi Thi ngăn cản không kịp, chỉ có thể mặc cho anh hôn càng sâu.

Không thể không nói, về kỹ thuật hôn, mới đầu Mộ Nhã Triết không hề điêu luyện.

Lúc trước khi anh hôn cô vừa cường thủ hào đoạt lại vừa bá đạo, nhưng cũng có chút vụng về.

Nhưng mà hiện giờ, đẳng cấp cao siêu, dĩ nhiên đã hơn cả cô.

Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Nụ hôn triền miên, khiến cho cô ở trong lòng anh giống như hoá thành nước.

Anh thậm chí không có động tác tiếp theo, cứ hôn như vậy, khiến sống lưng cô như có dòng điện chạy qua, cảm xúc nảy mầm.

Bờ vai Vân Thi Thi hơi run rẩy, co rúm lại.

Không kìm lòng được liền đưa tay ngặn chặn sự tấn công của anh.

Mộ Nhã Triết tiện thể hôn ngón tay mềm mại như ngọc của cô.

Một cỗ tê dại nháy mắt theo đầu ngón tay lan tràn đến ngực.

Tiện đà, ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô, cánh môi hôn xuống đôi mắt, trằn trọc dây dưa.

Ôm cô đứng dậy, Mộ Nhã Triết ôm vòng eo cô, cô hô lên một tiếng, lúc lấy lại tinh thần, đã thấy tư thế đầy mờ ám, cả người dính sát vào trên người anh.

Mờ ám không thể tả được.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.

Mộ Nhã Triết hôn cánh môi cô, ở bên tai cô nỉ non: "Thi Thi, hãy ở bên cạnh anh."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà trầm ấm, lơ đãng lộ ra sự cưng chiều trước nay chưa từng có.

Anh nói, muốn cô ở bên cạnh anh.

Cho cô toàn bộ thế giới.

Toàn bộ thế giới của anh.

Trên mặt Vân Thi Thi không khỏi nóng, chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng: "Vâng." Xem như vui vẻ đáp ứng.

Được, ở cùng nhau.

Cô cũng sẽ cho anh toàn bộ thế giới.

Toàn bộ thế giới của cô.

Trong phòng bao, còn có một gian phòng kín.

Nhà vệ sinh, giường, sô pha, toàn bộ đều trang bị đầy đủ, bỗng nhiên trở thành một căn phòng như mơ.

Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, ở trên sô pha, cẩn thận đặt cô trên ghế.

Giống như cô là một báu vật dễ vỡ, động tác nhẹ nhàng như trong mơ.

Chưa bao giờ có một người cưng chiều cô như vậy.

Là mơ sao?

Vân Thi Thi lo được lo mất, sợ hãi.

Sợ toàn bộ những điều trước mắt đều chỉ là cảnh trong mơ.

Mộng tàn, cũng là lúc thức tỉnh.

Vân Thi Thi ngẩn người, không kìm lòng được vươn tay chạm vào khuôn mặt anh, ngón tay thon dài mơn trớn mỗi một nơi, chân thật đến không thể tin được.

Không phải mơ.

Đầu ngón tay hơi run.

Mộ Nhã Triết cầm tay cô, hôn nhẹ lên, nắm chặt mười ngón tay, thân thể chậm rãi tiến lên.

Tư thế này, tiến vào trong cô.

Không có rào rạt thế công, không có cường thủ hào đoạt.

Động tác của anh vô cùng ôn nhu.

Quý trọng cô.

Không làm cô đau.

Muốn để cho cô rõ cảm nhận rõ, ở bên anh là một điều tốt đẹp.

Cô nhắm mắt lại, ở trong lòng anh, gối đầu trong ngực, đầu ngón tay quấn quanh xương quai xanh ở cổ.

Chuỗi vòng khảm kim cương được chạm khắc thành hình sao băng.

Tinh xảo, cao quý, tao nhã.

Mê người.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Ôm cô trên người, nụ hôn càng thêm sâu.Vân Thi Thi vẫn còn chút lý trí, ý thức được giờ phút này đang ở phòng bao của nhà hàng, chẳng biết lúc nào sẽ có người đi vào nên khó tránh khỏi hồi hộp lo lắng."Đừng ở chỗ này. Lát nữa sẽ có người vào.""Sẽ không!"Anh dỗ dành an ủi cô.Đây là địa bàn của anh, không có mệnh lệnh của anh, ai dám bước vào nơi này một bước?Bởi vậy, sự lo lắng của cô là hoàn toàn dư thừa.Vân Thi Thi ngăn cản không kịp, chỉ có thể mặc cho anh hôn càng sâu.Không thể không nói, về kỹ thuật hôn, mới đầu Mộ Nhã Triết không hề điêu luyện.Lúc trước khi anh hôn cô vừa cường thủ hào đoạt lại vừa bá đạo, nhưng cũng có chút vụng về.Nhưng mà hiện giờ, đẳng cấp cao siêu, dĩ nhiên đã hơn cả cô.Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.Nụ hôn triền miên, khiến cho cô ở trong lòng anh giống như hoá thành nước.Anh thậm chí không có động tác tiếp theo, cứ hôn như vậy, khiến sống lưng cô như có dòng điện chạy qua, cảm xúc nảy mầm.Bờ vai Vân Thi Thi hơi run rẩy, co rúm lại.Không kìm lòng được liền đưa tay ngặn chặn sự tấn công của anh.Mộ Nhã Triết tiện thể hôn ngón tay mềm mại như ngọc của cô.Một cỗ tê dại nháy mắt theo đầu ngón tay lan tràn đến ngực.Tiện đà, ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô, cánh môi hôn xuống đôi mắt, trằn trọc dây dưa.Ôm cô đứng dậy, Mộ Nhã Triết ôm vòng eo cô, cô hô lên một tiếng, lúc lấy lại tinh thần, đã thấy tư thế đầy mờ ám, cả người dính sát vào trên người anh.Mờ ám không thể tả được.Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.Mộ Nhã Triết hôn cánh môi cô, ở bên tai cô nỉ non: "Thi Thi, hãy ở bên cạnh anh."Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà trầm ấm, lơ đãng lộ ra sự cưng chiều trước nay chưa từng có.Anh nói, muốn cô ở bên cạnh anh.Cho cô toàn bộ thế giới.Toàn bộ thế giới của anh.Trên mặt Vân Thi Thi không khỏi nóng, chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng: "Vâng." Xem như vui vẻ đáp ứng.Được, ở cùng nhau.Cô cũng sẽ cho anh toàn bộ thế giới.Toàn bộ thế giới của cô.Trong phòng bao, còn có một gian phòng kín.Nhà vệ sinh, giường, sô pha, toàn bộ đều trang bị đầy đủ, bỗng nhiên trở thành một căn phòng như mơ.Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, ở trên sô pha, cẩn thận đặt cô trên ghế.Giống như cô là một báu vật dễ vỡ, động tác nhẹ nhàng như trong mơ.Chưa bao giờ có một người cưng chiều cô như vậy.Là mơ sao?Vân Thi Thi lo được lo mất, sợ hãi.Sợ toàn bộ những điều trước mắt đều chỉ là cảnh trong mơ.Mộng tàn, cũng là lúc thức tỉnh.Vân Thi Thi ngẩn người, không kìm lòng được vươn tay chạm vào khuôn mặt anh, ngón tay thon dài mơn trớn mỗi một nơi, chân thật đến không thể tin được.Không phải mơ.Đầu ngón tay hơi run.Mộ Nhã Triết cầm tay cô, hôn nhẹ lên, nắm chặt mười ngón tay, thân thể chậm rãi tiến lên.Tư thế này, tiến vào trong cô.Không có rào rạt thế công, không có cường thủ hào đoạt.Động tác của anh vô cùng ôn nhu.Quý trọng cô.Không làm cô đau.Muốn để cho cô rõ cảm nhận rõ, ở bên anh là một điều tốt đẹp.Cô nhắm mắt lại, ở trong lòng anh, gối đầu trong ngực, đầu ngón tay quấn quanh xương quai xanh ở cổ.Chuỗi vòng khảm kim cương được chạm khắc thành hình sao băng.Tinh xảo, cao quý, tao nhã.Mê người.

Chương 645: Thi Thi, Cùng Với Anh