Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 755: Tiểu Hữu Thật Đáng Yêu
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mặt Vân Thiên Hữu không chút thay đổi mà nói: "Không phải.""Không phải sao?""Tôi đắp chăn cho anh? Anh thấy có thể sao?" Trong mắt Vân Thiên Hữu ghét bỏ, hỏi lại.Ánh mắt Tiểu Dịch Thần lộ vẻ thất vọng, có chút ngoài ý muốn: "Vậy... cái chăn trên người anh...""Là tự cậu lấy sang." Vân Thiên Hữu lấy khăn mặt lau tóc, lạnh nhạt nói.Tiểu Dịch Thần lập tức giải thích: "Anh đi ngủ không có thói quen giành chăn."Vẻ mặt Vân Thiên Hữu ghét bỏ liếc một cái, hừ lạnh: "Cậu đi ngủ còn nói mớ, ầm ĩ muốn chết.""... Trừ bỏ nói mớ, anh không có thói quen xấu nào." Tiểu Dịch Thần tủi thân biện bạch.Bình thường đi ngủ cũng không nói mớ."Đạp chăn cũng không tính sao?" Hữu Hữu nhíu mày, hỏi lại."A..." Tiểu Dịch Thần kinh ngạc mở to hai mắt: "Oa, anh còn đạp chăn sao?""Lúc ngủ còn chảy nước miếng!" Vân Thiên Hữu càng ghét bỏ: "Tôi còn ảnh chụp, cậu muốn xem không?"Tiểu Dịch Thần mím môi, tủi thân không chịu được, lên án: "Em vậy mà lại còn chụp ảnh!"Khoé miệng Vân Thiên Hữu nhếch lên tà ác: "Làm sao? Tôi chụp ảnh, cậu có thể làm gì?"Tiểu Dịch Thần nhìn cậu tươi cười, chớp mắt, bỗng nhiên như xuất hiện ảo giác.Vân Thiên Hữu cười xấu xa, rất giống với Mộ Nhã Triết.Thật sự quá giống.Nụ cười của Hữu Hữu tươi tắn, quả thực y hệt như cha vậy.Đúng là gen di truyền!"Làm sao vậy?" Vân Thiên Hữu thấy anh trai nhìn mình, sờ sờ mặt, hỏi."Không sao cả." Tiểu Dịch Thần trầm mặc lắc đầu.Hữu Hữu thấy anh không đôi co với cậu thì không kịp thích ứng, còn tưởng rằng mình đùa quá mức, vừa định an ủi vài câu, đã thấy Tiểu Dịch Thần bổ nhào qua, hai tay duỗi ra, lập tức kéo khăn tắm ra.Mặt Vân Thiên Hữu ngẩn ra, bị anh thình lình "tấn công" bất ngờ nên không kịp phòng bị, khăn tắm trên người bị Tiểu Dịch Thần kéo ra, cầm trong tay."Ha ha ha! Em dám chụp ảnh anh, anh cũng chụp ảnh em!"Tiểu Dịch Thần một tay cầm khăn tắm, ra vẻ nói."Ngu ngốc! Ngu ngốc! Trả khăn tắm lại cho tôi!" Vân Thiên Hữu thẹn quá thành giận, lập tức đưa tay che “tiểu Hữu”, lại thấy Tiểu Dịch Thần đang cười nhạo."Oa, em trai, ‘tiểu Hữu’ của em thật nhỏ! Thật đáng yêu!"Sắc mặt Vân Thiên Hữu nhất thời đỏ như táo chín: "Cậu...""Thật sự rất nhỏ, xấu hổ xấu hổ!"Hữu Hữu không phục chất vấn: "Chẳng lẽ của anh rất lớn?!""So với em, so với em thì lớn hơn!" Tiểu Dịch Thần giả mặt quỷ, lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần: "Nhanh, chụp một tấm!""Cút!"Vân Thiên Hữu nhanh tay liền quơ lấy điện thoại của anh, Tiểu Dịch Thần linh hoạt tránh đi, giống như một con báo con, mạnh mẽ như gió."Cậu...""Tách""Tách...Tách."Trong nháy mắt, Tiểu Dịch Thần đã chụp ba tấm hình.Vân Thiên Hữu nghiến răng.Trước kia nhìn tên xấu xa này bằng cách khác, cho rằng là một người anh đáng tin cậy.Không nghĩ tới...Biến thái như vậy!Lại đi chụp hình cậu khoả thân!"Hữu Hữu ngoan, đừng xấu hổ! Chúng ta là anh em, nên thẳng thắn đối diện."Hữu Hữu cả giận nói: "Không cần nịnh bợ!"Sớm biết vậy đã mặc quần áo ngay trong phòng tắm rồi!
Mặt Vân Thiên Hữu không chút thay đổi mà nói: "Không phải."
"Không phải sao?"
"Tôi đắp chăn cho anh? Anh thấy có thể sao?" Trong mắt Vân Thiên Hữu ghét bỏ, hỏi lại.
Ánh mắt Tiểu Dịch Thần lộ vẻ thất vọng, có chút ngoài ý muốn: "Vậy... cái chăn trên người anh..."
"Là tự cậu lấy sang." Vân Thiên Hữu lấy khăn mặt lau tóc, lạnh nhạt nói.
Tiểu Dịch Thần lập tức giải thích: "Anh đi ngủ không có thói quen giành chăn."
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu ghét bỏ liếc một cái, hừ lạnh: "Cậu đi ngủ còn nói mớ, ầm ĩ muốn chết."
"... Trừ bỏ nói mớ, anh không có thói quen xấu nào." Tiểu Dịch Thần tủi thân biện bạch.
Bình thường đi ngủ cũng không nói mớ.
"Đạp chăn cũng không tính sao?" Hữu Hữu nhíu mày, hỏi lại.
"A..." Tiểu Dịch Thần kinh ngạc mở to hai mắt: "Oa, anh còn đạp chăn sao?"
"Lúc ngủ còn chảy nước miếng!" Vân Thiên Hữu càng ghét bỏ: "Tôi còn ảnh chụp, cậu muốn xem không?"
Tiểu Dịch Thần mím môi, tủi thân không chịu được, lên án: "Em vậy mà lại còn chụp ảnh!"
Khoé miệng Vân Thiên Hữu nhếch lên tà ác: "Làm sao? Tôi chụp ảnh, cậu có thể làm gì?"
Tiểu Dịch Thần nhìn cậu tươi cười, chớp mắt, bỗng nhiên như xuất hiện ảo giác.
Vân Thiên Hữu cười xấu xa, rất giống với Mộ Nhã Triết.
Thật sự quá giống.
Nụ cười của Hữu Hữu tươi tắn, quả thực y hệt như cha vậy.
Đúng là gen di truyền!
"Làm sao vậy?" Vân Thiên Hữu thấy anh trai nhìn mình, sờ sờ mặt, hỏi.
"Không sao cả." Tiểu Dịch Thần trầm mặc lắc đầu.
Hữu Hữu thấy anh không đôi co với cậu thì không kịp thích ứng, còn tưởng rằng mình đùa quá mức, vừa định an ủi vài câu, đã thấy Tiểu Dịch Thần bổ nhào qua, hai tay duỗi ra, lập tức kéo khăn tắm ra.
Mặt Vân Thiên Hữu ngẩn ra, bị anh thình lình "tấn công" bất ngờ nên không kịp phòng bị, khăn tắm trên người bị Tiểu Dịch Thần kéo ra, cầm trong tay.
"Ha ha ha! Em dám chụp ảnh anh, anh cũng chụp ảnh em!"
Tiểu Dịch Thần một tay cầm khăn tắm, ra vẻ nói.
"Ngu ngốc! Ngu ngốc! Trả khăn tắm lại cho tôi!" Vân Thiên Hữu thẹn quá thành giận, lập tức đưa tay che “tiểu Hữu”, lại thấy Tiểu Dịch Thần đang cười nhạo.
"Oa, em trai, ‘tiểu Hữu’ của em thật nhỏ! Thật đáng yêu!"
Sắc mặt Vân Thiên Hữu nhất thời đỏ như táo chín: "Cậu..."
"Thật sự rất nhỏ, xấu hổ xấu hổ!"
Hữu Hữu không phục chất vấn: "Chẳng lẽ của anh rất lớn?!"
"So với em, so với em thì lớn hơn!" Tiểu Dịch Thần giả mặt quỷ, lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần: "Nhanh, chụp một tấm!"
"Cút!"
Vân Thiên Hữu nhanh tay liền quơ lấy điện thoại của anh, Tiểu Dịch Thần linh hoạt tránh đi, giống như một con báo con, mạnh mẽ như gió.
"Cậu..."
"Tách"
"Tách...Tách."
Trong nháy mắt, Tiểu Dịch Thần đã chụp ba tấm hình.
Vân Thiên Hữu nghiến răng.
Trước kia nhìn tên xấu xa này bằng cách khác, cho rằng là một người anh đáng tin cậy.
Không nghĩ tới...
Biến thái như vậy!
Lại đi chụp hình cậu khoả thân!
"Hữu Hữu ngoan, đừng xấu hổ! Chúng ta là anh em, nên thẳng thắn đối diện."
Hữu Hữu cả giận nói: "Không cần nịnh bợ!"
Sớm biết vậy đã mặc quần áo ngay trong phòng tắm rồi!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mặt Vân Thiên Hữu không chút thay đổi mà nói: "Không phải.""Không phải sao?""Tôi đắp chăn cho anh? Anh thấy có thể sao?" Trong mắt Vân Thiên Hữu ghét bỏ, hỏi lại.Ánh mắt Tiểu Dịch Thần lộ vẻ thất vọng, có chút ngoài ý muốn: "Vậy... cái chăn trên người anh...""Là tự cậu lấy sang." Vân Thiên Hữu lấy khăn mặt lau tóc, lạnh nhạt nói.Tiểu Dịch Thần lập tức giải thích: "Anh đi ngủ không có thói quen giành chăn."Vẻ mặt Vân Thiên Hữu ghét bỏ liếc một cái, hừ lạnh: "Cậu đi ngủ còn nói mớ, ầm ĩ muốn chết.""... Trừ bỏ nói mớ, anh không có thói quen xấu nào." Tiểu Dịch Thần tủi thân biện bạch.Bình thường đi ngủ cũng không nói mớ."Đạp chăn cũng không tính sao?" Hữu Hữu nhíu mày, hỏi lại."A..." Tiểu Dịch Thần kinh ngạc mở to hai mắt: "Oa, anh còn đạp chăn sao?""Lúc ngủ còn chảy nước miếng!" Vân Thiên Hữu càng ghét bỏ: "Tôi còn ảnh chụp, cậu muốn xem không?"Tiểu Dịch Thần mím môi, tủi thân không chịu được, lên án: "Em vậy mà lại còn chụp ảnh!"Khoé miệng Vân Thiên Hữu nhếch lên tà ác: "Làm sao? Tôi chụp ảnh, cậu có thể làm gì?"Tiểu Dịch Thần nhìn cậu tươi cười, chớp mắt, bỗng nhiên như xuất hiện ảo giác.Vân Thiên Hữu cười xấu xa, rất giống với Mộ Nhã Triết.Thật sự quá giống.Nụ cười của Hữu Hữu tươi tắn, quả thực y hệt như cha vậy.Đúng là gen di truyền!"Làm sao vậy?" Vân Thiên Hữu thấy anh trai nhìn mình, sờ sờ mặt, hỏi."Không sao cả." Tiểu Dịch Thần trầm mặc lắc đầu.Hữu Hữu thấy anh không đôi co với cậu thì không kịp thích ứng, còn tưởng rằng mình đùa quá mức, vừa định an ủi vài câu, đã thấy Tiểu Dịch Thần bổ nhào qua, hai tay duỗi ra, lập tức kéo khăn tắm ra.Mặt Vân Thiên Hữu ngẩn ra, bị anh thình lình "tấn công" bất ngờ nên không kịp phòng bị, khăn tắm trên người bị Tiểu Dịch Thần kéo ra, cầm trong tay."Ha ha ha! Em dám chụp ảnh anh, anh cũng chụp ảnh em!"Tiểu Dịch Thần một tay cầm khăn tắm, ra vẻ nói."Ngu ngốc! Ngu ngốc! Trả khăn tắm lại cho tôi!" Vân Thiên Hữu thẹn quá thành giận, lập tức đưa tay che “tiểu Hữu”, lại thấy Tiểu Dịch Thần đang cười nhạo."Oa, em trai, ‘tiểu Hữu’ của em thật nhỏ! Thật đáng yêu!"Sắc mặt Vân Thiên Hữu nhất thời đỏ như táo chín: "Cậu...""Thật sự rất nhỏ, xấu hổ xấu hổ!"Hữu Hữu không phục chất vấn: "Chẳng lẽ của anh rất lớn?!""So với em, so với em thì lớn hơn!" Tiểu Dịch Thần giả mặt quỷ, lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần: "Nhanh, chụp một tấm!""Cút!"Vân Thiên Hữu nhanh tay liền quơ lấy điện thoại của anh, Tiểu Dịch Thần linh hoạt tránh đi, giống như một con báo con, mạnh mẽ như gió."Cậu...""Tách""Tách...Tách."Trong nháy mắt, Tiểu Dịch Thần đã chụp ba tấm hình.Vân Thiên Hữu nghiến răng.Trước kia nhìn tên xấu xa này bằng cách khác, cho rằng là một người anh đáng tin cậy.Không nghĩ tới...Biến thái như vậy!Lại đi chụp hình cậu khoả thân!"Hữu Hữu ngoan, đừng xấu hổ! Chúng ta là anh em, nên thẳng thắn đối diện."Hữu Hữu cả giận nói: "Không cần nịnh bợ!"Sớm biết vậy đã mặc quần áo ngay trong phòng tắm rồi!