Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 817: Trong Thang Máy

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cửa thang máy mở ra, Cố Tinh Trạch đi vào.Mà Vân Thi Thi cùng vừa trả lời tin nhắn của Hữu Hữu xong, liền đi theo vào.Nhưng cô mới vừa đặt chân vào phía trong, liền chỉ cảm thấy dưới chân đang rung chuyển kịch liệt, toàn bộ đèn trong thang máy bỗng nhiên lập lòe vài cái, ngay sau đó, thang máy giống như mất khống chế.Mà lúc này, một nửa người Vân Thi Thi đã ở trong thang máy, mắt thấy cửa thang máy đang khép lại, cô sẽ bị kẹt lại.Cố Tinh Trạch vội vàng cầm cánh tay của cô, kéo cả người cô vào trong thang máy.Vân Thi Thi đứng không vững, cả người liền nhào vào lòng của anh."Bịch." Chiếc điện thoại rơi xuống đất.Hai người bởi vì thang máy rung chuyển, đều ngã xuống trên mặt đất.Ngay sau đó, liền giống như mất đi trọng tâm, thang máy đang rơi dần xuống dưới, "Phanh" một tiếng, cả thang máy rơi mạnh, "Ầm" một tiếng vang thật lớn vang lên, va chạm kịch liệt, người nhân viên đang ngủ gật cũng phải giật mình hoảng hốt.Cố Tinh Trạch theo bảo năng ôm chặt Vân Thi Thi trong ngực, tấm lưng va chạm với mặt đất cứng rắn, một chớp mắt kia, tất cả xương khớp trong người anh đều bị đánh vỡ.Đèn trong thang máy lúc này đã tắt hẳn, toàn bộ xung quanh đều tối om, hoàn toàn tĩnh mịch.Vân Thi Thi đến lúc này vẫn không kịp phản ứng, chưa hình dung được chuyện gì vừa mới xảy ra, sau khi chấn tĩnh bản thân, cô nhìn ra bốn phía, đều làm một mảng tối om.Xung quanh chỉ nghe vài âm thanh không rõ, không gian tối om càng làm cho người ta bất an."Thang máy trục trặc?"Đó chính là suy nghĩ đầu tiên của cô.Quay đầu nhìn về phía Cố Tinh Trạch, lại mơ hồ thấy vẻ mặt anh trắng bệch, tựa hồ trong lòng vẫn còn đang sợ hãi, hiển nhiên là vì sự cố vừa rồi.Thử nghĩ, nếu là anh phản ứng không nhanh, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thi Thi bị thang máy kẹp lấy.Hậu quả thế nào, anh không dám nghĩ tới.Vân Thi Thi cũng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, dường như lúc cô vừa mới bước vào thang máy, cả người liền mất thăng bằng rơi xuống.Sau đó có một cánh tay kéo cô lại, suy nghĩ một chút, Vân Thi Thi liền hít một ngụm khí lạnh.Nều như vừa rồi, Cố Tinh Trạch không kịp phản ứng, hoặc là không kéo cô lại mà đẩy cô ra ngoài, chỉ sợ là giờ phút này cô đã lành ít giữ nhiều.Cô thiếu chút nữa đã bị thang máy kẹp lấy.Sự sợ hãi trong lòng giờ phút này hoàn toàn bao phủ lấy cô.Thật giống như vừa thoát khỏi miệng của tử thần."Tinh Trạch..."Tim Vân Thi Thi đập mạnh, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng sau đó bình tĩnh lại, cảm kích nói: "Cám ơn anh!"Cố Tinh Trạch nhắm mắt lại, rất nhanh ổn định lại tinh thần nhìn ngó xung quanh.Bóng đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối.Anh xoay người, nhìn Vân Thi Thi, khẽ lên tiếng: "Thi Thi, em đừng sợ, có anh ở đây."Vân Thi Thi khẽ "ừm" một tiếng, trong lòng khiểu hiểu sao lại không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh đến lạ.Cố Tinh Trạch nghĩ, chắc là thang máy gặp vấn đề, nhưng thật may là chỉ rơi từ tầng ba, cũng không cao lắm, nếu là ở tầng cao hơn, chỉ sợ là... Hậu quả khó mà lường được.

Cửa thang máy mở ra, Cố Tinh Trạch đi vào.

Mà Vân Thi Thi cùng vừa trả lời tin nhắn của Hữu Hữu xong, liền đi theo vào.

Nhưng cô mới vừa đặt chân vào phía trong, liền chỉ cảm thấy dưới chân đang rung chuyển kịch liệt, toàn bộ đèn trong thang máy bỗng nhiên lập lòe vài cái, ngay sau đó, thang máy giống như mất khống chế.

Mà lúc này, một nửa người Vân Thi Thi đã ở trong thang máy, mắt thấy cửa thang máy đang khép lại, cô sẽ bị kẹt lại.

Cố Tinh Trạch vội vàng cầm cánh tay của cô, kéo cả người cô vào trong thang máy.

Vân Thi Thi đứng không vững, cả người liền nhào vào lòng của anh.

"Bịch." Chiếc điện thoại rơi xuống đất.

Hai người bởi vì thang máy rung chuyển, đều ngã xuống trên mặt đất.

Ngay sau đó, liền giống như mất đi trọng tâm, thang máy đang rơi dần xuống dưới, "Phanh" một tiếng, cả thang máy rơi mạnh, "Ầm" một tiếng vang thật lớn vang lên, va chạm kịch liệt, người nhân viên đang ngủ gật cũng phải giật mình hoảng hốt.

Cố Tinh Trạch theo bảo năng ôm chặt Vân Thi Thi trong ngực, tấm lưng va chạm với mặt đất cứng rắn, một chớp mắt kia, tất cả xương khớp trong người anh đều bị đánh vỡ.

Đèn trong thang máy lúc này đã tắt hẳn, toàn bộ xung quanh đều tối om, hoàn toàn tĩnh mịch.

Vân Thi Thi đến lúc này vẫn không kịp phản ứng, chưa hình dung được chuyện gì vừa mới xảy ra, sau khi chấn tĩnh bản thân, cô nhìn ra bốn phía, đều làm một mảng tối om.

Xung quanh chỉ nghe vài âm thanh không rõ, không gian tối om càng làm cho người ta bất an.

"Thang máy trục trặc?"

Đó chính là suy nghĩ đầu tiên của cô.

Quay đầu nhìn về phía Cố Tinh Trạch, lại mơ hồ thấy vẻ mặt anh trắng bệch, tựa hồ trong lòng vẫn còn đang sợ hãi, hiển nhiên là vì sự cố vừa rồi.

Thử nghĩ, nếu là anh phản ứng không nhanh, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thi Thi bị thang máy kẹp lấy.

Hậu quả thế nào, anh không dám nghĩ tới.

Vân Thi Thi cũng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, dường như lúc cô vừa mới bước vào thang máy, cả người liền mất thăng bằng rơi xuống.

Sau đó có một cánh tay kéo cô lại, suy nghĩ một chút, Vân Thi Thi liền hít một ngụm khí lạnh.

Nều như vừa rồi, Cố Tinh Trạch không kịp phản ứng, hoặc là không kéo cô lại mà đẩy cô ra ngoài, chỉ sợ là giờ phút này cô đã lành ít giữ nhiều.

Cô thiếu chút nữa đã bị thang máy kẹp lấy.

Sự sợ hãi trong lòng giờ phút này hoàn toàn bao phủ lấy cô.

Thật giống như vừa thoát khỏi miệng của tử thần.

"Tinh Trạch..."

Tim Vân Thi Thi đập mạnh, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng sau đó bình tĩnh lại, cảm kích nói: "Cám ơn anh!"

Cố Tinh Trạch nhắm mắt lại, rất nhanh ổn định lại tinh thần nhìn ngó xung quanh.

Bóng đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối.

Anh xoay người, nhìn Vân Thi Thi, khẽ lên tiếng: "Thi Thi, em đừng sợ, có anh ở đây."

Vân Thi Thi khẽ "ừm" một tiếng, trong lòng khiểu hiểu sao lại không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh đến lạ.

Cố Tinh Trạch nghĩ, chắc là thang máy gặp vấn đề, nhưng thật may là chỉ rơi từ tầng ba, cũng không cao lắm, nếu là ở tầng cao hơn, chỉ sợ là... Hậu quả khó mà lường được.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Cửa thang máy mở ra, Cố Tinh Trạch đi vào.Mà Vân Thi Thi cùng vừa trả lời tin nhắn của Hữu Hữu xong, liền đi theo vào.Nhưng cô mới vừa đặt chân vào phía trong, liền chỉ cảm thấy dưới chân đang rung chuyển kịch liệt, toàn bộ đèn trong thang máy bỗng nhiên lập lòe vài cái, ngay sau đó, thang máy giống như mất khống chế.Mà lúc này, một nửa người Vân Thi Thi đã ở trong thang máy, mắt thấy cửa thang máy đang khép lại, cô sẽ bị kẹt lại.Cố Tinh Trạch vội vàng cầm cánh tay của cô, kéo cả người cô vào trong thang máy.Vân Thi Thi đứng không vững, cả người liền nhào vào lòng của anh."Bịch." Chiếc điện thoại rơi xuống đất.Hai người bởi vì thang máy rung chuyển, đều ngã xuống trên mặt đất.Ngay sau đó, liền giống như mất đi trọng tâm, thang máy đang rơi dần xuống dưới, "Phanh" một tiếng, cả thang máy rơi mạnh, "Ầm" một tiếng vang thật lớn vang lên, va chạm kịch liệt, người nhân viên đang ngủ gật cũng phải giật mình hoảng hốt.Cố Tinh Trạch theo bảo năng ôm chặt Vân Thi Thi trong ngực, tấm lưng va chạm với mặt đất cứng rắn, một chớp mắt kia, tất cả xương khớp trong người anh đều bị đánh vỡ.Đèn trong thang máy lúc này đã tắt hẳn, toàn bộ xung quanh đều tối om, hoàn toàn tĩnh mịch.Vân Thi Thi đến lúc này vẫn không kịp phản ứng, chưa hình dung được chuyện gì vừa mới xảy ra, sau khi chấn tĩnh bản thân, cô nhìn ra bốn phía, đều làm một mảng tối om.Xung quanh chỉ nghe vài âm thanh không rõ, không gian tối om càng làm cho người ta bất an."Thang máy trục trặc?"Đó chính là suy nghĩ đầu tiên của cô.Quay đầu nhìn về phía Cố Tinh Trạch, lại mơ hồ thấy vẻ mặt anh trắng bệch, tựa hồ trong lòng vẫn còn đang sợ hãi, hiển nhiên là vì sự cố vừa rồi.Thử nghĩ, nếu là anh phản ứng không nhanh, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thi Thi bị thang máy kẹp lấy.Hậu quả thế nào, anh không dám nghĩ tới.Vân Thi Thi cũng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, dường như lúc cô vừa mới bước vào thang máy, cả người liền mất thăng bằng rơi xuống.Sau đó có một cánh tay kéo cô lại, suy nghĩ một chút, Vân Thi Thi liền hít một ngụm khí lạnh.Nều như vừa rồi, Cố Tinh Trạch không kịp phản ứng, hoặc là không kéo cô lại mà đẩy cô ra ngoài, chỉ sợ là giờ phút này cô đã lành ít giữ nhiều.Cô thiếu chút nữa đã bị thang máy kẹp lấy.Sự sợ hãi trong lòng giờ phút này hoàn toàn bao phủ lấy cô.Thật giống như vừa thoát khỏi miệng của tử thần."Tinh Trạch..."Tim Vân Thi Thi đập mạnh, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng sau đó bình tĩnh lại, cảm kích nói: "Cám ơn anh!"Cố Tinh Trạch nhắm mắt lại, rất nhanh ổn định lại tinh thần nhìn ngó xung quanh.Bóng đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối.Anh xoay người, nhìn Vân Thi Thi, khẽ lên tiếng: "Thi Thi, em đừng sợ, có anh ở đây."Vân Thi Thi khẽ "ừm" một tiếng, trong lòng khiểu hiểu sao lại không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh đến lạ.Cố Tinh Trạch nghĩ, chắc là thang máy gặp vấn đề, nhưng thật may là chỉ rơi từ tầng ba, cũng không cao lắm, nếu là ở tầng cao hơn, chỉ sợ là... Hậu quả khó mà lường được.

Chương 817: Trong Thang Máy