Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 911: Không Phải Chỉ Là Nhân Viên Công Ty Thôi Sao?

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiếu Tuyết bỗng nhiên im bặt, nhận ra mình nói như vậy chẳng khác nào đã xúc phạm Thi Thi lần nữa, vội vàng im lặng."Thi Thi, dù sao thì cô ta cũng nói xấu cậu rất nhiều.""Cho nên... Hai người đánh nhau rồi à?" Vân Thi Thi híp mắt.Cẩn thận ngẫm lại, tính cách Tiếu Tuyết xốc nổi, thích làm việc nghĩa, nếu Hoàng Lệ Lệ nói xấu cô trước mặt Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn còn ngang bướng hơn Hoàng Lệ Lệ.Vân Thi Thi lại nhìn về phía Đỗ Gia Ngạn và Cao Nam đang hỗn loạn, đầu óc mờ mịt!Tiếu Tuyết kể lại những chuyện mới xảy ra cho cô.Vân Thi Thi nghe xong thì không nói nên lời."Tiếu Tuyết, cậu cũng quá xúc động rồi, chó điên cắn người, cậu lại đi chấp nhặt với chó điên à?"Tiếu Tuyết ngẩn người, lập tức bị những lời nói đùa của cô chọc cười."Cậu sao thế?" Vân Thi Thi dở khóc dở cười nhìn cô ấy.Tiếu Tuyết bật cười: "Vừa rồi bạn trai của cậu cũng nói giống như vậy."Nói xong, cô ấy bắt chước vẻ mặt cao quý lãnh diễm của Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói: "Người và chó điên tất nhiên không thể nói chuyện tới nhau."Nói xong, vừa cười vừa ngã vào trên người cô.Vân Thi Thi cũng cười, lời này đúng là phong cách của Mộ Nhã Triết.Nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của anh lúc nói ra câu nói ngoan độc đó, Vân Thi Thi cũng thấy thú vị đến chết.Các cô đều cười.Nhưng lúc này, những người khác muốn cười lại không dám cười.Sau khi biết xuất thân của bạn trai Vân Thi Thi không đơn giản, bọn họ liền cảm thấy khoảng cách của mình và cô rất lớn, có mấy bạn học nữ còn ghen tị đến tận xương tủy, chẳng qua là không thể hiện ra mặt.Vân Thi Thi cười xong, nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi hoặc: "Thế mấy người kia đâu?""Đang ở cùng tổng giám đốc Vương trong văn phòng riêng." Tiếu Tuyết chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt.Đó là một phòng họp nho nhỏ."Tổng giám đốc Vương?" Tổng giám đốc Vương là ai?"Nhắc tới cũng khéo, tổng giám đốc Vương là cậu họ của Cao Nam, tổng giám đốc của Vạn Kha, hôm nay lại gặp nhau ở đây!"Dừng một chút, Tiếu Tuyết đột nhiên hỏi: "Thi Thi, người đàn ông của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tớ thấy cậu họ của Cao Nam rất khách khí!""Tôi nghe cậu họ gọi anh ta là "cậu Mộ"." Cao Nam bỗng nhiên nhíu mày: "Thi Thi, bạn trai cô rốt cuộc là ai?"Vân Thi Thi nhíu mày, lại không để ý tới anh ta.Hoàng Lệ Lệ cũng thấp thỏm lo âu hỏi han: "Thi Thi, lúc trước có nhiều hiểu lầm, hy vọng cô bỏ qua cho!"Trải qua chuyện vừa rồi, Hoàng Lệ Lệ nào dám tìm Vân Thi Thi gây phiền toái nữa, trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ khinh miệt như lúc trước, chỉ tràn đầy vẻ cung kính."Tôi không biết cô... bạn trai cô lại có thân phận như vậy! Nhưng mà không phải cô nói bạn trai cô chỉ là nhân viên công ty thôi sao? Tại sao... tổng giám đốc Vương vừa nhìn thấy anh ta liền thay đổi sắc mặt như thế!"Hoàng Lệ Lệ hoảng hốt, đến giờ cũng chưa phản ứng kịp.Lúc trước Vương Xuyên Đức thấy Đỗ Gia Ngạn vẫn có vẻ rất khinh thường, nhưng lúc gặp Mộ Nhã Triết lại tỏ ra hết sức cung kính.Nhưng mà lời này cũng không thể nói thẳng ra ngoài.Mới vừa rồi Vương Xuyên Đức luôn cung kính mời Mộ nhã Triết vào phòng họp, nghe nói là có một vụ làm ăn muốn thoả thuận.Mộ Nhã Triết không cự tuyệt, ít nhất là hiện giờ đang ở trên địa bàn của Vương Đức Xuyên, đương nhiên phải cho ông ta chút thể diện.Vân Thi Thi vuốt tay: "Ừm, đúng vậy, là nhân viên công ty thôi.""Nhưng..""Hoàng Lệ Lệ, cô ít đọc sách, hiểu biết cũng hạn hẹp phải không?" Vân Thi Thi giải thích: "Tổng giám đốc cũng là nhân viên công ty."Hoàng Lệ Lệ nhất thời xấu hổ không thôi.Trong lòng mọi người thổn thức một hồi.Trong lòng càng coi thường Hoàng Lệ Lệ.

Tiếu Tuyết bỗng nhiên im bặt, nhận ra mình nói như vậy chẳng khác nào đã xúc phạm Thi Thi lần nữa, vội vàng im lặng.

"Thi Thi, dù sao thì cô ta cũng nói xấu cậu rất nhiều."

"Cho nên... Hai người đánh nhau rồi à?" Vân Thi Thi híp mắt.

Cẩn thận ngẫm lại, tính cách Tiếu Tuyết xốc nổi, thích làm việc nghĩa, nếu Hoàng Lệ Lệ nói xấu cô trước mặt Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn còn ngang bướng hơn Hoàng Lệ Lệ.

Vân Thi Thi lại nhìn về phía Đỗ Gia Ngạn và Cao Nam đang hỗn loạn, đầu óc mờ mịt!

Tiếu Tuyết kể lại những chuyện mới xảy ra cho cô.

Vân Thi Thi nghe xong thì không nói nên lời.

"Tiếu Tuyết, cậu cũng quá xúc động rồi, chó điên cắn người, cậu lại đi chấp nhặt với chó điên à?"

Tiếu Tuyết ngẩn người, lập tức bị những lời nói đùa của cô chọc cười.

"Cậu sao thế?" Vân Thi Thi dở khóc dở cười nhìn cô ấy.

Tiếu Tuyết bật cười: "Vừa rồi bạn trai của cậu cũng nói giống như vậy."

Nói xong, cô ấy bắt chước vẻ mặt cao quý lãnh diễm của Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói: "Người và chó điên tất nhiên không thể nói chuyện tới nhau."

Nói xong, vừa cười vừa ngã vào trên người cô.

Vân Thi Thi cũng cười, lời này đúng là phong cách của Mộ Nhã Triết.

Nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của anh lúc nói ra câu nói ngoan độc đó, Vân Thi Thi cũng thấy thú vị đến chết.

Các cô đều cười.

Nhưng lúc này, những người khác muốn cười lại không dám cười.

Sau khi biết xuất thân của bạn trai Vân Thi Thi không đơn giản, bọn họ liền cảm thấy khoảng cách của mình và cô rất lớn, có mấy bạn học nữ còn ghen tị đến tận xương tủy, chẳng qua là không thể hiện ra mặt.

Vân Thi Thi cười xong, nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi hoặc: "Thế mấy người kia đâu?"

"Đang ở cùng tổng giám đốc Vương trong văn phòng riêng." Tiếu Tuyết chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt.

Đó là một phòng họp nho nhỏ.

"Tổng giám đốc Vương?" Tổng giám đốc Vương là ai?

"Nhắc tới cũng khéo, tổng giám đốc Vương là cậu họ của Cao Nam, tổng giám đốc của Vạn Kha, hôm nay lại gặp nhau ở đây!"

Dừng một chút, Tiếu Tuyết đột nhiên hỏi: "Thi Thi, người đàn ông của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tớ thấy cậu họ của Cao Nam rất khách khí!"

"Tôi nghe cậu họ gọi anh ta là "cậu Mộ"." Cao Nam bỗng nhiên nhíu mày: "Thi Thi, bạn trai cô rốt cuộc là ai?"

Vân Thi Thi nhíu mày, lại không để ý tới anh ta.

Hoàng Lệ Lệ cũng thấp thỏm lo âu hỏi han: "Thi Thi, lúc trước có nhiều hiểu lầm, hy vọng cô bỏ qua cho!"

Trải qua chuyện vừa rồi, Hoàng Lệ Lệ nào dám tìm Vân Thi Thi gây phiền toái nữa, trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ khinh miệt như lúc trước, chỉ tràn đầy vẻ cung kính.

"Tôi không biết cô... bạn trai cô lại có thân phận như vậy! Nhưng mà không phải cô nói bạn trai cô chỉ là nhân viên công ty thôi sao? Tại sao... tổng giám đốc Vương vừa nhìn thấy anh ta liền thay đổi sắc mặt như thế!"

Hoàng Lệ Lệ hoảng hốt, đến giờ cũng chưa phản ứng kịp.

Lúc trước Vương Xuyên Đức thấy Đỗ Gia Ngạn vẫn có vẻ rất khinh thường, nhưng lúc gặp Mộ Nhã Triết lại tỏ ra hết sức cung kính.

Nhưng mà lời này cũng không thể nói thẳng ra ngoài.

Mới vừa rồi Vương Xuyên Đức luôn cung kính mời Mộ nhã Triết vào phòng họp, nghe nói là có một vụ làm ăn muốn thoả thuận.

Mộ Nhã Triết không cự tuyệt, ít nhất là hiện giờ đang ở trên địa bàn của Vương Đức Xuyên, đương nhiên phải cho ông ta chút thể diện.

Vân Thi Thi vuốt tay: "Ừm, đúng vậy, là nhân viên công ty thôi."

"Nhưng.."

"Hoàng Lệ Lệ, cô ít đọc sách, hiểu biết cũng hạn hẹp phải không?" Vân Thi Thi giải thích: "Tổng giám đốc cũng là nhân viên công ty."

Hoàng Lệ Lệ nhất thời xấu hổ không thôi.

Trong lòng mọi người thổn thức một hồi.

Trong lòng càng coi thường Hoàng Lệ Lệ.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiếu Tuyết bỗng nhiên im bặt, nhận ra mình nói như vậy chẳng khác nào đã xúc phạm Thi Thi lần nữa, vội vàng im lặng."Thi Thi, dù sao thì cô ta cũng nói xấu cậu rất nhiều.""Cho nên... Hai người đánh nhau rồi à?" Vân Thi Thi híp mắt.Cẩn thận ngẫm lại, tính cách Tiếu Tuyết xốc nổi, thích làm việc nghĩa, nếu Hoàng Lệ Lệ nói xấu cô trước mặt Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn còn ngang bướng hơn Hoàng Lệ Lệ.Vân Thi Thi lại nhìn về phía Đỗ Gia Ngạn và Cao Nam đang hỗn loạn, đầu óc mờ mịt!Tiếu Tuyết kể lại những chuyện mới xảy ra cho cô.Vân Thi Thi nghe xong thì không nói nên lời."Tiếu Tuyết, cậu cũng quá xúc động rồi, chó điên cắn người, cậu lại đi chấp nhặt với chó điên à?"Tiếu Tuyết ngẩn người, lập tức bị những lời nói đùa của cô chọc cười."Cậu sao thế?" Vân Thi Thi dở khóc dở cười nhìn cô ấy.Tiếu Tuyết bật cười: "Vừa rồi bạn trai của cậu cũng nói giống như vậy."Nói xong, cô ấy bắt chước vẻ mặt cao quý lãnh diễm của Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói: "Người và chó điên tất nhiên không thể nói chuyện tới nhau."Nói xong, vừa cười vừa ngã vào trên người cô.Vân Thi Thi cũng cười, lời này đúng là phong cách của Mộ Nhã Triết.Nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của anh lúc nói ra câu nói ngoan độc đó, Vân Thi Thi cũng thấy thú vị đến chết.Các cô đều cười.Nhưng lúc này, những người khác muốn cười lại không dám cười.Sau khi biết xuất thân của bạn trai Vân Thi Thi không đơn giản, bọn họ liền cảm thấy khoảng cách của mình và cô rất lớn, có mấy bạn học nữ còn ghen tị đến tận xương tủy, chẳng qua là không thể hiện ra mặt.Vân Thi Thi cười xong, nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi hoặc: "Thế mấy người kia đâu?""Đang ở cùng tổng giám đốc Vương trong văn phòng riêng." Tiếu Tuyết chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt.Đó là một phòng họp nho nhỏ."Tổng giám đốc Vương?" Tổng giám đốc Vương là ai?"Nhắc tới cũng khéo, tổng giám đốc Vương là cậu họ của Cao Nam, tổng giám đốc của Vạn Kha, hôm nay lại gặp nhau ở đây!"Dừng một chút, Tiếu Tuyết đột nhiên hỏi: "Thi Thi, người đàn ông của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tớ thấy cậu họ của Cao Nam rất khách khí!""Tôi nghe cậu họ gọi anh ta là "cậu Mộ"." Cao Nam bỗng nhiên nhíu mày: "Thi Thi, bạn trai cô rốt cuộc là ai?"Vân Thi Thi nhíu mày, lại không để ý tới anh ta.Hoàng Lệ Lệ cũng thấp thỏm lo âu hỏi han: "Thi Thi, lúc trước có nhiều hiểu lầm, hy vọng cô bỏ qua cho!"Trải qua chuyện vừa rồi, Hoàng Lệ Lệ nào dám tìm Vân Thi Thi gây phiền toái nữa, trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ khinh miệt như lúc trước, chỉ tràn đầy vẻ cung kính."Tôi không biết cô... bạn trai cô lại có thân phận như vậy! Nhưng mà không phải cô nói bạn trai cô chỉ là nhân viên công ty thôi sao? Tại sao... tổng giám đốc Vương vừa nhìn thấy anh ta liền thay đổi sắc mặt như thế!"Hoàng Lệ Lệ hoảng hốt, đến giờ cũng chưa phản ứng kịp.Lúc trước Vương Xuyên Đức thấy Đỗ Gia Ngạn vẫn có vẻ rất khinh thường, nhưng lúc gặp Mộ Nhã Triết lại tỏ ra hết sức cung kính.Nhưng mà lời này cũng không thể nói thẳng ra ngoài.Mới vừa rồi Vương Xuyên Đức luôn cung kính mời Mộ nhã Triết vào phòng họp, nghe nói là có một vụ làm ăn muốn thoả thuận.Mộ Nhã Triết không cự tuyệt, ít nhất là hiện giờ đang ở trên địa bàn của Vương Đức Xuyên, đương nhiên phải cho ông ta chút thể diện.Vân Thi Thi vuốt tay: "Ừm, đúng vậy, là nhân viên công ty thôi.""Nhưng..""Hoàng Lệ Lệ, cô ít đọc sách, hiểu biết cũng hạn hẹp phải không?" Vân Thi Thi giải thích: "Tổng giám đốc cũng là nhân viên công ty."Hoàng Lệ Lệ nhất thời xấu hổ không thôi.Trong lòng mọi người thổn thức một hồi.Trong lòng càng coi thường Hoàng Lệ Lệ.

Chương 911: Không Phải Chỉ Là Nhân Viên Công Ty Thôi Sao?