Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 930: Nụ Hôn Muộn Bảy Năm
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Con chọc phải người nào thì chọc, nhưng đừng có động vào hay làm gì phật ý cái tên Mộ Nhã Triết đó hiểu không? Ba còn muốn sống thêm mấynăm, thật vất vả mới có mọi thứ như bây giờ, con làm gì cũng nên nghĩ đến ngôi nhà này một chút!" Đỗ Gia Ngạn nghe xong, trên mặt đã hìnhthành đủ thứ biểu cảm.Anh ngơ ngác, vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ: "Ba, Mộ Nhã Triết đó, thật sự đáng sợ như vậy sao?""Ha ha, tên họ Mộ đó nếu bình thường, tao cũng chẳng phải khổ sở thế này! Cậu ta chỉ cần nói một câu, cả cái cơ nghiệp của nhà họ Đỗ này sẽbị hủy trong tức khắc!"Đỗ Gia Ngạn trầm mặc.___________________Mộ Nhã Triết tắm rửa xong, đi tới phòng của hai Bánh bao nhỏ.Đẩy cửa nhà, trong phòng là một mảng vô cùng ấm cúng.Cánh quạt điện ào ào thổi, không có mở máy điều hòa, chỉ thấy hai Bánh bao nhỏ, mỗi người đắp một cái chăn, say sưa ngủ.Tư thế ngủ của Hữu Hữu thì rất tao nhã, nhưng nhìn đến Tiểu Dịch Thần thì vẫn ngang ngược như mọi khi, một chân thì gác lên người HữuHữu, khò khò ngủ say.Mộ Nhã Triết đi tới, liền thấy lông mày Hữu Hữu khẽ nhíu lại, mặc dù đang ngủ, nhưng vẫn bày ra bộ dáng ghét bỏ.Có thể đoán ra Tiểu Dịch Thần không an phận rồi, hai đứa giằng co một lúc rồi mới ngủ.Anh đưa tay ra, khẽ xoa nhẹ khuôn mặt xanh đẹp của Hữu Hữu, cho tới khi khuôn mặt cậu giãn ra thì mới thôi.Đây vốn là chuyện anh phải làm, trước giờ luôn phải vậy.Khi trước ở nhà họ Mộ, nếu công ty có nhiều việc, quay về chậm một chút, Tiểu Dịch Thần đã sớm ngủ rồi, anh lúc đó sẽ đi tới phòng của cậu,khẽ hôn cậu một cái chúc ngủ ngon.Trừ mỗi lần đi công tác, nếu không ngày nào anh cũng sẽ làm như vậy.Nhưng mà nụ hôn này cho Hữu Hữu, đã muộn mất bảy năm rồi!Mộ Nhã Triết cưng chiều xoa bầu má trắng hồng của cậu, rồi đi tới bên cạnh Dịch Thần, hôn lên chán cậu một cái, sau đó mới rời đi.Mặc dù đã ngủ, nhưng Hữu Hữu vẫn mơ hồ cảm nhận được một bóng người cao lớn đi tới trước giường, hôn lên trán cậu, sau đó mới rời đi.Là ba sao...Khi Mộ Nhã Triết đi vào phòng ngủ, Vân Thi Thi vẫn đang mơ màng, tựa ở đầu giường, hai khóe mắt đang lim dim tựa như đang cố gắng đểkhông ngủ đi, thấy anh vừa đi vào, liên vội vã kéo chăn lên người.Anh đóng cửa lại: "Chưa ngủ sao?""Ừm." Vân Thi Thi khẽ gật đầu: "Đang đợi anh!"Mộ Nhã Triết ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng liền nở nụ cười, lồng ngực có chút ấm áp.Anh ung dung cởi đồ trên người, một bên trầm giọng nói: "Lần sau cứ ngủ trước cũng được, không cần chờ anh."Sau khỉ cởi xong quần áo trên người, thân thể cơ bắp cường tráng của anh cũng hiện ra ngoài, lồng ngực cứng rắn, nước ra đẹp đẽ, quả thực cóthể so sánh với người mẫu hạng cao nhất.Vân Thi Thi chẳng để ý tới lời anh nói, chỉ chăm chú ngắm anh, ngắm đến mức quên cả buồn ngủ.Mộ Nhã Triết bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, quay lại hỏi: "Nhìn đủ chưa?"Vân Thi Thi vất vả mãi mới hồi phục lại được tinh thần, khẽ liếm môi, lập tức gật đầu nói: "Đủ rồi!"Mộ Nhã Triết lại nói: "Vậy đã đủ rồi sao? Có muốn sờ nữa không?"Đây chính là giở trò lưu manh quang minh chính đại.Vân Thi Thi quả quyết lắc đầu, vẻ mặt chê bai nói: "Vóc người đẹp thì có gì hơn người chứ?"Cô khẽ siết chặt bàn tay, ánh mắt quyết tâm xa xăm: "Em cũng phải kiên trì luyện tập, giảm béo, giảm vòng eo..."
"Con chọc phải người nào thì chọc, nhưng đừng có động vào hay làm gì phật ý cái tên Mộ Nhã Triết đó hiểu không? Ba còn muốn sống thêm mấy
năm, thật vất vả mới có mọi thứ như bây giờ, con làm gì cũng nên nghĩ đến ngôi nhà này một chút!" Đỗ Gia Ngạn nghe xong, trên mặt đã hình
thành đủ thứ biểu cảm.
Anh ngơ ngác, vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ: "Ba, Mộ Nhã Triết đó, thật sự đáng sợ như vậy sao?"
"Ha ha, tên họ Mộ đó nếu bình thường, tao cũng chẳng phải khổ sở thế này! Cậu ta chỉ cần nói một câu, cả cái cơ nghiệp của nhà họ Đỗ này sẽ
bị hủy trong tức khắc!"
Đỗ Gia Ngạn trầm mặc.
___________________
Mộ Nhã Triết tắm rửa xong, đi tới phòng của hai Bánh bao nhỏ.
Đẩy cửa nhà, trong phòng là một mảng vô cùng ấm cúng.
Cánh quạt điện ào ào thổi, không có mở máy điều hòa, chỉ thấy hai Bánh bao nhỏ, mỗi người đắp một cái chăn, say sưa ngủ.
Tư thế ngủ của Hữu Hữu thì rất tao nhã, nhưng nhìn đến Tiểu Dịch Thần thì vẫn ngang ngược như mọi khi, một chân thì gác lên người Hữu
Hữu, khò khò ngủ say.
Mộ Nhã Triết đi tới, liền thấy lông mày Hữu Hữu khẽ nhíu lại, mặc dù đang ngủ, nhưng vẫn bày ra bộ dáng ghét bỏ.
Có thể đoán ra Tiểu Dịch Thần không an phận rồi, hai đứa giằng co một lúc rồi mới ngủ.
Anh đưa tay ra, khẽ xoa nhẹ khuôn mặt xanh đẹp của Hữu Hữu, cho tới khi khuôn mặt cậu giãn ra thì mới thôi.
Đây vốn là chuyện anh phải làm, trước giờ luôn phải vậy.
Khi trước ở nhà họ Mộ, nếu công ty có nhiều việc, quay về chậm một chút, Tiểu Dịch Thần đã sớm ngủ rồi, anh lúc đó sẽ đi tới phòng của cậu,
khẽ hôn cậu một cái chúc ngủ ngon.
Trừ mỗi lần đi công tác, nếu không ngày nào anh cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng mà nụ hôn này cho Hữu Hữu, đã muộn mất bảy năm rồi!
Mộ Nhã Triết cưng chiều xoa bầu má trắng hồng của cậu, rồi đi tới bên cạnh Dịch Thần, hôn lên chán cậu một cái, sau đó mới rời đi.
Mặc dù đã ngủ, nhưng Hữu Hữu vẫn mơ hồ cảm nhận được một bóng người cao lớn đi tới trước giường, hôn lên trán cậu, sau đó mới rời đi.
Là ba sao...
Khi Mộ Nhã Triết đi vào phòng ngủ, Vân Thi Thi vẫn đang mơ màng, tựa ở đầu giường, hai khóe mắt đang lim dim tựa như đang cố gắng để
không ngủ đi, thấy anh vừa đi vào, liên vội vã kéo chăn lên người.
Anh đóng cửa lại: "Chưa ngủ sao?"
"Ừm." Vân Thi Thi khẽ gật đầu: "Đang đợi anh!"
Mộ Nhã Triết ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng liền nở nụ cười, lồng ngực có chút ấm áp.
Anh ung dung cởi đồ trên người, một bên trầm giọng nói: "Lần sau cứ ngủ trước cũng được, không cần chờ anh."
Sau khỉ cởi xong quần áo trên người, thân thể cơ bắp cường tráng của anh cũng hiện ra ngoài, lồng ngực cứng rắn, nước ra đẹp đẽ, quả thực có
thể so sánh với người mẫu hạng cao nhất.
Vân Thi Thi chẳng để ý tới lời anh nói, chỉ chăm chú ngắm anh, ngắm đến mức quên cả buồn ngủ.
Mộ Nhã Triết bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, quay lại hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
Vân Thi Thi vất vả mãi mới hồi phục lại được tinh thần, khẽ liếm môi, lập tức gật đầu nói: "Đủ rồi!"
Mộ Nhã Triết lại nói: "Vậy đã đủ rồi sao? Có muốn sờ nữa không?"
Đây chính là giở trò lưu manh quang minh chính đại.
Vân Thi Thi quả quyết lắc đầu, vẻ mặt chê bai nói: "Vóc người đẹp thì có gì hơn người chứ?"
Cô khẽ siết chặt bàn tay, ánh mắt quyết tâm xa xăm: "Em cũng phải kiên trì luyện tập, giảm béo, giảm vòng eo..."
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Con chọc phải người nào thì chọc, nhưng đừng có động vào hay làm gì phật ý cái tên Mộ Nhã Triết đó hiểu không? Ba còn muốn sống thêm mấynăm, thật vất vả mới có mọi thứ như bây giờ, con làm gì cũng nên nghĩ đến ngôi nhà này một chút!" Đỗ Gia Ngạn nghe xong, trên mặt đã hìnhthành đủ thứ biểu cảm.Anh ngơ ngác, vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ: "Ba, Mộ Nhã Triết đó, thật sự đáng sợ như vậy sao?""Ha ha, tên họ Mộ đó nếu bình thường, tao cũng chẳng phải khổ sở thế này! Cậu ta chỉ cần nói một câu, cả cái cơ nghiệp của nhà họ Đỗ này sẽbị hủy trong tức khắc!"Đỗ Gia Ngạn trầm mặc.___________________Mộ Nhã Triết tắm rửa xong, đi tới phòng của hai Bánh bao nhỏ.Đẩy cửa nhà, trong phòng là một mảng vô cùng ấm cúng.Cánh quạt điện ào ào thổi, không có mở máy điều hòa, chỉ thấy hai Bánh bao nhỏ, mỗi người đắp một cái chăn, say sưa ngủ.Tư thế ngủ của Hữu Hữu thì rất tao nhã, nhưng nhìn đến Tiểu Dịch Thần thì vẫn ngang ngược như mọi khi, một chân thì gác lên người HữuHữu, khò khò ngủ say.Mộ Nhã Triết đi tới, liền thấy lông mày Hữu Hữu khẽ nhíu lại, mặc dù đang ngủ, nhưng vẫn bày ra bộ dáng ghét bỏ.Có thể đoán ra Tiểu Dịch Thần không an phận rồi, hai đứa giằng co một lúc rồi mới ngủ.Anh đưa tay ra, khẽ xoa nhẹ khuôn mặt xanh đẹp của Hữu Hữu, cho tới khi khuôn mặt cậu giãn ra thì mới thôi.Đây vốn là chuyện anh phải làm, trước giờ luôn phải vậy.Khi trước ở nhà họ Mộ, nếu công ty có nhiều việc, quay về chậm một chút, Tiểu Dịch Thần đã sớm ngủ rồi, anh lúc đó sẽ đi tới phòng của cậu,khẽ hôn cậu một cái chúc ngủ ngon.Trừ mỗi lần đi công tác, nếu không ngày nào anh cũng sẽ làm như vậy.Nhưng mà nụ hôn này cho Hữu Hữu, đã muộn mất bảy năm rồi!Mộ Nhã Triết cưng chiều xoa bầu má trắng hồng của cậu, rồi đi tới bên cạnh Dịch Thần, hôn lên chán cậu một cái, sau đó mới rời đi.Mặc dù đã ngủ, nhưng Hữu Hữu vẫn mơ hồ cảm nhận được một bóng người cao lớn đi tới trước giường, hôn lên trán cậu, sau đó mới rời đi.Là ba sao...Khi Mộ Nhã Triết đi vào phòng ngủ, Vân Thi Thi vẫn đang mơ màng, tựa ở đầu giường, hai khóe mắt đang lim dim tựa như đang cố gắng đểkhông ngủ đi, thấy anh vừa đi vào, liên vội vã kéo chăn lên người.Anh đóng cửa lại: "Chưa ngủ sao?""Ừm." Vân Thi Thi khẽ gật đầu: "Đang đợi anh!"Mộ Nhã Triết ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng liền nở nụ cười, lồng ngực có chút ấm áp.Anh ung dung cởi đồ trên người, một bên trầm giọng nói: "Lần sau cứ ngủ trước cũng được, không cần chờ anh."Sau khỉ cởi xong quần áo trên người, thân thể cơ bắp cường tráng của anh cũng hiện ra ngoài, lồng ngực cứng rắn, nước ra đẹp đẽ, quả thực cóthể so sánh với người mẫu hạng cao nhất.Vân Thi Thi chẳng để ý tới lời anh nói, chỉ chăm chú ngắm anh, ngắm đến mức quên cả buồn ngủ.Mộ Nhã Triết bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, quay lại hỏi: "Nhìn đủ chưa?"Vân Thi Thi vất vả mãi mới hồi phục lại được tinh thần, khẽ liếm môi, lập tức gật đầu nói: "Đủ rồi!"Mộ Nhã Triết lại nói: "Vậy đã đủ rồi sao? Có muốn sờ nữa không?"Đây chính là giở trò lưu manh quang minh chính đại.Vân Thi Thi quả quyết lắc đầu, vẻ mặt chê bai nói: "Vóc người đẹp thì có gì hơn người chứ?"Cô khẽ siết chặt bàn tay, ánh mắt quyết tâm xa xăm: "Em cũng phải kiên trì luyện tập, giảm béo, giảm vòng eo..."