Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 940: Lửa Sém Lông Mày

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "...?"Vân Thi Thi giãy giụa, Mộ Nhã Triết không cho phép cô trốn tránh, bàn tay to nhấn một cái trên eo cô, cả người cô càng dán chặt vào người anh.Chỗ nào đó chặt chẽ dính sát.Vân Thi Thi mấp máy môi."Chúng ta sinh một cô con gái nữa. Nhé?" Mục tiêu của anh rất rõ ràng, không cho phép phản đối, môi mỏng bao phủ lên môi của cô."Ưm..."Tiếng kháng nghị của Vân Thi Thi hoàn toàn bị chôn vùi dưới nụ hôn thế công rào rạt của anh.Đêm nay, Mộ Nhã Triết vô cùng cố gắng.Ngoài cửa, hai bánh bao nhỏ rón ra rón rén dán lỗ tai trên cửa, nghe lén "Huyền bí" sau cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người mặt đầy nghi ngờ khó hiểu, một người thì mặt đỏ bừng không nói gì."Hữu Hữu..." Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng chọc vào eo Hữu Hữu, dán bên tai cậu hỏi, "Cha và mẹ đang làm gì vậy?"Hữu Hữu vốn có tật giật mình, bị cậu đột ngột dán sát, hoảng sợ một phen, vỗ vỗ ngực, lập tức, ghét bỏ đánh một cái lên mặt Tiểu Dịch Thần, đẩy ra xa: "Đây là triết học, anh không hiểu."Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chất phác: "..."Cậu lại dán lên: "Vậy em hiểu không?"Hữu Hữu khẽ ho khan, mặt hơi đỏ lên, xoay người đi về phòng.Tiểu Dịch Thần ba chân bốn cẳng chạy theo sát sau cậu, đóng cửa phòng, cười tít mắt hỏi: "Hữu Hữu, vậy... Hoa nở, kết quả là có ý gì vậy?""Không nói cho anh biết.""Nói đi nói đi, em thông minh như thế, hẳn là biết có ý gì mà."Thật ra, ý của hoa nở kết quả, Hữu Hữu cũng không hiểu lắm, nhưng mà trước mặtTiểu Dịch Thần, cậu nhưng là muốn bày ra vẻ "Em cái gì cũng biết "!"Không nói cho anh biết, không nói cho anh biết đâu!" Hữu Hữu bĩu môi, cố ý thừa nước đục thả câu.Tiểu Dịch Thần hơi tức giận, bổ nhào cậu ngã xuống giường, vươn tay ra sờ eo của cậu, nắm chính xác nhanh điểm nhạy cảm của cậu, trái phải tấn công.Hữu Hữu bị cậu biến thành chịu không nổi, sắp cười ra nước mắt."Nói cho anh biết đi, nói cho anh biết đi...""Mộ Dịch Thần... Ha ha ha ha... Mau buông tay..."Tiểu Dịch Thần hài lòng nhìn Hữu Hữu ở dưới thân cậu không ngừng cầu xin tha thứ, chiêu này đúng là lần nào cũng có hiệu quả mà.Hữu Hữu không chịu nhột nổi."Mộ Dịch Thần... khà khà... Đừng... Rất ngột... khà khà..."Tiếng động quá lớn, thế cho nên đã kinh động đến hai người ở phòng ngủ chính.Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, bật cười: "Hai thằng nhóc còn chưa ngủ hả?""Không cần lo cho bọn họ." Mộ Nhã Triết không vui vì lực chú ý của cô rơi vào chuyện khác, cúi đầu, che lại đôi môi mềm mại của cô.Vì thế, một phòng kiều diễm.Nhà chính của họ Mộ.Mộ Uyển Nhu không ngừng đi qua đi lại trong phòng sách.Giờ cô ta không dám ra ngoài, bởi vì cô ta nghĩ, dù cô ta đi tới đâu, Mộ Liên Tước sẽ phái người theo sát, lần trước Ngải Luân bị giết, không thể nghi ngờ, là cảnh cáo dành cho cô ta!Trải qua một lần tìm hiểu, cô ta đã rõ, lấy tính tình Mộ Liên Tước, không thích người khác làm trái kế hoạch của ông ta, một mình làm việc.Điểm này, vô cùng giống với Mộ Nhã Triết!Ngày đó cô ta một mình gặp Ngải Luân, không thể nghi ngờ là đã chọc giận anh.Nhưng mà, mặc dù đã rõ tính cách Mộ Liên Tước, Mộ Uyển Nhu vẫn cảm thấy không yên tâm như cũ.Mọi chuyện như lửa sém lông mày, mắt thấy Mộ Nhã Triết đã chuẩn bị xong hết, qua một tuần nữa, sẽ mời họp báo long trọng tuyên bố, tuyên bố tin tức về hôn nhân của bọn họ.Nhưng mà trải qua một phen đấu tranh tâm lý, trong lòng Mộ Uyển Nhu lại bỗng nhiên tỉnh táo hiểu ra, lần này, có lẽ sẽ không đơn giản!Vân Thi Thi à?Vân Thiên Hữu à?

"...?"

Vân Thi Thi giãy giụa, Mộ Nhã Triết không cho phép cô trốn tránh, bàn tay to nhấn một cái trên eo cô, cả người cô càng dán chặt vào người anh.

Chỗ nào đó chặt chẽ dính sát.

Vân Thi Thi mấp máy môi.

"Chúng ta sinh một cô con gái nữa. Nhé?" Mục tiêu của anh rất rõ ràng, không cho phép phản đối, môi mỏng bao phủ lên môi của cô.

"Ưm..."

Tiếng kháng nghị của Vân Thi Thi hoàn toàn bị chôn vùi dưới nụ hôn thế công rào rạt của anh.

Đêm nay, Mộ Nhã Triết vô cùng cố gắng.

Ngoài cửa, hai bánh bao nhỏ rón ra rón rén dán lỗ tai trên cửa, nghe lén "Huyền bí" sau cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người mặt đầy nghi ngờ khó hiểu, một người thì mặt đỏ bừng không nói gì.

"Hữu Hữu..." Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng chọc vào eo Hữu Hữu, dán bên tai cậu hỏi, "Cha và mẹ đang làm gì vậy?"

Hữu Hữu vốn có tật giật mình, bị cậu đột ngột dán sát, hoảng sợ một phen, vỗ vỗ ngực, lập tức, ghét bỏ đánh một cái lên mặt Tiểu Dịch Thần, đẩy ra xa: "Đây là triết học, anh không hiểu."

Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chất phác: "..."

Cậu lại dán lên: "Vậy em hiểu không?"

Hữu Hữu khẽ ho khan, mặt hơi đỏ lên, xoay người đi về phòng.

Tiểu Dịch Thần ba chân bốn cẳng chạy theo sát sau cậu, đóng cửa phòng, cười tít mắt hỏi: "Hữu Hữu, vậy... Hoa nở, kết quả là có ý gì vậy?"

"Không nói cho anh biết."

"Nói đi nói đi, em thông minh như thế, hẳn là biết có ý gì mà."

Thật ra, ý của hoa nở kết quả, Hữu Hữu cũng không hiểu lắm, nhưng mà trước mặtTiểu Dịch Thần, cậu nhưng là muốn bày ra vẻ "Em cái gì cũng biết "!

"Không nói cho anh biết, không nói cho anh biết đâu!" Hữu Hữu bĩu môi, cố ý thừa nước đục thả câu.

Tiểu Dịch Thần hơi tức giận, bổ nhào cậu ngã xuống giường, vươn tay ra sờ eo của cậu, nắm chính xác nhanh điểm nhạy cảm của cậu, trái phải tấn công.

Hữu Hữu bị cậu biến thành chịu không nổi, sắp cười ra nước mắt.

"Nói cho anh biết đi, nói cho anh biết đi..."

"Mộ Dịch Thần... Ha ha ha ha... Mau buông tay..."

Tiểu Dịch Thần hài lòng nhìn Hữu Hữu ở dưới thân cậu không ngừng cầu xin tha thứ, chiêu này đúng là lần nào cũng có hiệu quả mà.

Hữu Hữu không chịu nhột nổi.

"Mộ Dịch Thần... khà khà... Đừng... Rất ngột... khà khà..."

Tiếng động quá lớn, thế cho nên đã kinh động đến hai người ở phòng ngủ chính.

Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, bật cười: "Hai thằng nhóc còn chưa ngủ hả?"

"Không cần lo cho bọn họ." Mộ Nhã Triết không vui vì lực chú ý của cô rơi vào chuyện khác, cúi đầu, che lại đôi môi mềm mại của cô.

Vì thế, một phòng kiều diễm.

Nhà chính của họ Mộ.

Mộ Uyển Nhu không ngừng đi qua đi lại trong phòng sách.

Giờ cô ta không dám ra ngoài, bởi vì cô ta nghĩ, dù cô ta đi tới đâu, Mộ Liên Tước sẽ phái người theo sát, lần trước Ngải Luân bị giết, không thể nghi ngờ, là cảnh cáo dành cho cô ta!

Trải qua một lần tìm hiểu, cô ta đã rõ, lấy tính tình Mộ Liên Tước, không thích người khác làm trái kế hoạch của ông ta, một mình làm việc.

Điểm này, vô cùng giống với Mộ Nhã Triết!

Ngày đó cô ta một mình gặp Ngải Luân, không thể nghi ngờ là đã chọc giận anh.

Nhưng mà, mặc dù đã rõ tính cách Mộ Liên Tước, Mộ Uyển Nhu vẫn cảm thấy không yên tâm như cũ.

Mọi chuyện như lửa sém lông mày, mắt thấy Mộ Nhã Triết đã chuẩn bị xong hết, qua một tuần nữa, sẽ mời họp báo long trọng tuyên bố, tuyên bố tin tức về hôn nhân của bọn họ.

Nhưng mà trải qua một phen đấu tranh tâm lý, trong lòng Mộ Uyển Nhu lại bỗng nhiên tỉnh táo hiểu ra, lần này, có lẽ sẽ không đơn giản!

Vân Thi Thi à?

Vân Thiên Hữu à?

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "...?"Vân Thi Thi giãy giụa, Mộ Nhã Triết không cho phép cô trốn tránh, bàn tay to nhấn một cái trên eo cô, cả người cô càng dán chặt vào người anh.Chỗ nào đó chặt chẽ dính sát.Vân Thi Thi mấp máy môi."Chúng ta sinh một cô con gái nữa. Nhé?" Mục tiêu của anh rất rõ ràng, không cho phép phản đối, môi mỏng bao phủ lên môi của cô."Ưm..."Tiếng kháng nghị của Vân Thi Thi hoàn toàn bị chôn vùi dưới nụ hôn thế công rào rạt của anh.Đêm nay, Mộ Nhã Triết vô cùng cố gắng.Ngoài cửa, hai bánh bao nhỏ rón ra rón rén dán lỗ tai trên cửa, nghe lén "Huyền bí" sau cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người mặt đầy nghi ngờ khó hiểu, một người thì mặt đỏ bừng không nói gì."Hữu Hữu..." Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng chọc vào eo Hữu Hữu, dán bên tai cậu hỏi, "Cha và mẹ đang làm gì vậy?"Hữu Hữu vốn có tật giật mình, bị cậu đột ngột dán sát, hoảng sợ một phen, vỗ vỗ ngực, lập tức, ghét bỏ đánh một cái lên mặt Tiểu Dịch Thần, đẩy ra xa: "Đây là triết học, anh không hiểu."Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chất phác: "..."Cậu lại dán lên: "Vậy em hiểu không?"Hữu Hữu khẽ ho khan, mặt hơi đỏ lên, xoay người đi về phòng.Tiểu Dịch Thần ba chân bốn cẳng chạy theo sát sau cậu, đóng cửa phòng, cười tít mắt hỏi: "Hữu Hữu, vậy... Hoa nở, kết quả là có ý gì vậy?""Không nói cho anh biết.""Nói đi nói đi, em thông minh như thế, hẳn là biết có ý gì mà."Thật ra, ý của hoa nở kết quả, Hữu Hữu cũng không hiểu lắm, nhưng mà trước mặtTiểu Dịch Thần, cậu nhưng là muốn bày ra vẻ "Em cái gì cũng biết "!"Không nói cho anh biết, không nói cho anh biết đâu!" Hữu Hữu bĩu môi, cố ý thừa nước đục thả câu.Tiểu Dịch Thần hơi tức giận, bổ nhào cậu ngã xuống giường, vươn tay ra sờ eo của cậu, nắm chính xác nhanh điểm nhạy cảm của cậu, trái phải tấn công.Hữu Hữu bị cậu biến thành chịu không nổi, sắp cười ra nước mắt."Nói cho anh biết đi, nói cho anh biết đi...""Mộ Dịch Thần... Ha ha ha ha... Mau buông tay..."Tiểu Dịch Thần hài lòng nhìn Hữu Hữu ở dưới thân cậu không ngừng cầu xin tha thứ, chiêu này đúng là lần nào cũng có hiệu quả mà.Hữu Hữu không chịu nhột nổi."Mộ Dịch Thần... khà khà... Đừng... Rất ngột... khà khà..."Tiếng động quá lớn, thế cho nên đã kinh động đến hai người ở phòng ngủ chính.Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, bật cười: "Hai thằng nhóc còn chưa ngủ hả?""Không cần lo cho bọn họ." Mộ Nhã Triết không vui vì lực chú ý của cô rơi vào chuyện khác, cúi đầu, che lại đôi môi mềm mại của cô.Vì thế, một phòng kiều diễm.Nhà chính của họ Mộ.Mộ Uyển Nhu không ngừng đi qua đi lại trong phòng sách.Giờ cô ta không dám ra ngoài, bởi vì cô ta nghĩ, dù cô ta đi tới đâu, Mộ Liên Tước sẽ phái người theo sát, lần trước Ngải Luân bị giết, không thể nghi ngờ, là cảnh cáo dành cho cô ta!Trải qua một lần tìm hiểu, cô ta đã rõ, lấy tính tình Mộ Liên Tước, không thích người khác làm trái kế hoạch của ông ta, một mình làm việc.Điểm này, vô cùng giống với Mộ Nhã Triết!Ngày đó cô ta một mình gặp Ngải Luân, không thể nghi ngờ là đã chọc giận anh.Nhưng mà, mặc dù đã rõ tính cách Mộ Liên Tước, Mộ Uyển Nhu vẫn cảm thấy không yên tâm như cũ.Mọi chuyện như lửa sém lông mày, mắt thấy Mộ Nhã Triết đã chuẩn bị xong hết, qua một tuần nữa, sẽ mời họp báo long trọng tuyên bố, tuyên bố tin tức về hôn nhân của bọn họ.Nhưng mà trải qua một phen đấu tranh tâm lý, trong lòng Mộ Uyển Nhu lại bỗng nhiên tỉnh táo hiểu ra, lần này, có lẽ sẽ không đơn giản!Vân Thi Thi à?Vân Thiên Hữu à?

Chương 940: Lửa Sém Lông Mày