Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 967: Dập Đầu Xin Lỗi Cho Tôi

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Làm gì ư? Cô nói đi?"Tống Ân Nhã tiến tới đánh mạnh một bạt tai.Cái tát này, đánh rất mạnh, trực tiếp tát Vân Thi Thi lệch cả mặt đi, trên mặt nhanh chóng xuất hiện dấu hằn đỏ rõ cả năm ngón tay.Vân Thi Thi lảo đảo lùi mấy bước, tóc tai toán loạn, trông rất chật vật.Cô lấy tay che mặt, cảm giác thấy da mặt nóng rát, trong lòng đau sót, cái người tên Tống Ân Nhã này cậy vào người đông thế mạnh, vừa đến đã lên mặt nạt người (vênh váo hung hăng không coi ai ra gì), giống như hận không thể đập nát khuôn mặt của cô!Màng nhĩ của cô còn chưa khỏi hẳn, lập tức long lên ong ong."Các người đang làm cái gì?"Vân Thi Thi ngẩng đầu, quát một tiếng, trong mắt toát ra một tia rét lạnh, hung hăng trừng mắt lườm Tống Ân Nhã.Lúc này Lục Cảnh Điềm bị ánh mắt đầy sát khí của cô làm khưng lại.Cũng không biết là do cố ý hay giả bộ, hay là vì sao cô ta liền quay lại hướng về phía Tống Vân Tích nói: "Anh Vân Tích, anh xem kìa! Ánh mắt của cô ta trông như muốn ăn sống nuốt tươi chúng ta vậy! Thật dữ đấy!"Tống Vân Tích trừng mắt với cô, lạnh lùng nói: "Ân Nhã, Cảnh Điềm, các em không phải sợ. Nếu như ả đàn bà này dám bắt nạt các em, còn có anh ở đây!""Hừ, đồ đàn bà đê tiện, đánh cô ta còn sợ làm bẩn thay mình đấy!"Lục Cảnh Điềm hừ lạnh nói một câu, mặc dù ngoài miệng thì nói ra lời như vậy, nhưng chỉ giây lát sau cũng giơ chân nhấc tay, đánh xuống một cái tát.Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Bản lĩnh của các người cũng lớn quá nhỉ. Ba người bắt nạt một người? Cái này thì gọi là gì!? Ý đông hiếp yếu sao?"Tống Ân Nhã lúc này giống như một công chúa nhỏ điêu ngoa thành tính, tỏ ra cao ngạo nhìn lại cô, ánh mắt như đang nhìn một tên dân đen.(*đoạn này đánh nhau gay gắt nên đổi xưng hô một chút)"Miệng lưỡi cũng thật sắc bén! Vân Thi Thi, tao nói cho mày biết, tao lớn như vậy, chưa từng có ai dám động tới tao! Mày, lần đầu tiên có người dám đánh tao! Mày tính là cái quái gì, dám lấn lướt trên đầu tao như vậy? Hả, một kẻ nghèo rớt mùng tơi, ỷ vào được anh Mộ yêu chiều, là có thể vô pháp vô thiên sao?! Mày biết tao là ai không? Dám đánh tao! Có tin tao chặt đứt đôi tay dơ bẩn của mày mà chả có ai dám ho he cái gì không?"Vân Thi Thi nghe vậy, giận quá hóa cười, khẩu khí của Tống Ân Nhã thật sự quá kiêu ngạo, nhất nhất một lời đòi chặt tay cô?!"Luật ở đâu ra!? Giữa thanh thiên bạch nhật, muốn ỷ thế hiếp người sao?""Luật sao?"Tống Ân Nhã giống như vừa nghe được chuyện cười vậy, cười thành tiếng, lạnh lùng nói: "Vân Thi Thi, lời nói của tao bây giờ chính là Luật pháp! Nếu bây giờ mày chịu ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi tao, tao còn có thể cân nhắc bỏ qua cho mày, không thèm chấp nữa!"Xin lỗi!? Còn dập đầu?Vân Thi Thi chân thực cảm thấy khó mà nhẫn nhịn nổi, khóe môi vểnh lên một đường cong đùa cợt: "Tại sao tôi phải dập đầu xin lỗi cô? Tôi đã làm gì sai?""Ăn nói ngang ngạnh, tao nghĩ mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không! Đừng tưởng rằng được anh Mộ yêu chiều, thì mày liền có thể không biết trời cao đất dày thế nào nữa nhé! Ân Nhã là người nhà họ Tống, lẽ nào mày chưa từng nghe tới nhà họ Tống ở thủ đô hả? À, mặc dù mày ngu dốt, nhưng chắc cũng biết hiện giờ ai là người đứng đầu thủ đô chứ hả? Người đắc tội với Ân Nhã, một câu xin lỗi đơn giản không giải quyết được đâu!"Lục Cảnh Điềm vừa nói, vừa đẩy ngã Vân Thi Thi ra đất, vật lộn đánh nhau với cô.Tống Ân Nhã cũng xông vào, đè bả vai của Vân Thi Thi xuống, nhưng Vân Thi Thi làm sao có thể ngoan ngoãn chịu nhục để bọn họ bắt nạt?

"Làm gì ư? Cô nói đi?"

Tống Ân Nhã tiến tới đánh mạnh một bạt tai.

Cái tát này, đánh rất mạnh, trực tiếp tát Vân Thi Thi lệch cả mặt đi, trên mặt nhanh chóng xuất hiện dấu hằn đỏ rõ cả năm ngón tay.

Vân Thi Thi lảo đảo lùi mấy bước, tóc tai toán loạn, trông rất chật vật.

Cô lấy tay che mặt, cảm giác thấy da mặt nóng rát, trong lòng đau sót, cái người tên Tống Ân Nhã này cậy vào người đông thế mạnh, vừa đến đã lên mặt nạt người (vênh váo hung hăng không coi ai ra gì), giống như hận không thể đập nát khuôn mặt của cô!

Màng nhĩ của cô còn chưa khỏi hẳn, lập tức long lên ong ong.

"Các người đang làm cái gì?"

Vân Thi Thi ngẩng đầu, quát một tiếng, trong mắt toát ra một tia rét lạnh, hung hăng trừng mắt lườm Tống Ân Nhã.

Lúc này Lục Cảnh Điềm bị ánh mắt đầy sát khí của cô làm khưng lại.

Cũng không biết là do cố ý hay giả bộ, hay là vì sao cô ta liền quay lại hướng về phía Tống Vân Tích nói: "Anh Vân Tích, anh xem kìa! Ánh mắt của cô ta trông như muốn ăn sống nuốt tươi chúng ta vậy! Thật dữ đấy!"

Tống Vân Tích trừng mắt với cô, lạnh lùng nói: "Ân Nhã, Cảnh Điềm, các em không phải sợ. Nếu như ả đàn bà này dám bắt nạt các em, còn có anh ở đây!"

"Hừ, đồ đàn bà đê tiện, đánh cô ta còn sợ làm bẩn thay mình đấy!"

Lục Cảnh Điềm hừ lạnh nói một câu, mặc dù ngoài miệng thì nói ra lời như vậy, nhưng chỉ giây lát sau cũng giơ chân nhấc tay, đánh xuống một cái tát.

Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Bản lĩnh của các người cũng lớn quá nhỉ. Ba người bắt nạt một người? Cái này thì gọi là gì!? Ý đông hiếp yếu sao?"

Tống Ân Nhã lúc này giống như một công chúa nhỏ điêu ngoa thành tính, tỏ ra cao ngạo nhìn lại cô, ánh mắt như đang nhìn một tên dân đen.

(*đoạn này đánh nhau gay gắt nên đổi xưng hô một chút)

"Miệng lưỡi cũng thật sắc bén! Vân Thi Thi, tao nói cho mày biết, tao lớn như vậy, chưa từng có ai dám động tới tao! Mày, lần đầu tiên có người dám đánh tao! Mày tính là cái quái gì, dám lấn lướt trên đầu tao như vậy? Hả, một kẻ nghèo rớt mùng tơi, ỷ vào được anh Mộ yêu chiều, là có thể vô pháp vô thiên sao?! Mày biết tao là ai không? Dám đánh tao! Có tin tao chặt đứt đôi tay dơ bẩn của mày mà chả có ai dám ho he cái gì không?"

Vân Thi Thi nghe vậy, giận quá hóa cười, khẩu khí của Tống Ân Nhã thật sự quá kiêu ngạo, nhất nhất một lời đòi chặt tay cô?!

"Luật ở đâu ra!? Giữa thanh thiên bạch nhật, muốn ỷ thế hiếp người sao?"

"Luật sao?"

Tống Ân Nhã giống như vừa nghe được chuyện cười vậy, cười thành tiếng, lạnh lùng nói: "Vân Thi Thi, lời nói của tao bây giờ chính là Luật pháp! Nếu bây giờ mày chịu ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi tao, tao còn có thể cân nhắc bỏ qua cho mày, không thèm chấp nữa!"

Xin lỗi!? Còn dập đầu?

Vân Thi Thi chân thực cảm thấy khó mà nhẫn nhịn nổi, khóe môi vểnh lên một đường cong đùa cợt: "Tại sao tôi phải dập đầu xin lỗi cô? Tôi đã làm gì sai?"

"Ăn nói ngang ngạnh, tao nghĩ mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không! Đừng tưởng rằng được anh Mộ yêu chiều, thì mày liền có thể không biết trời cao đất dày thế nào nữa nhé! Ân Nhã là người nhà họ Tống, lẽ nào mày chưa từng nghe tới nhà họ Tống ở thủ đô hả? À, mặc dù mày ngu dốt, nhưng chắc cũng biết hiện giờ ai là người đứng đầu thủ đô chứ hả? Người đắc tội với Ân Nhã, một câu xin lỗi đơn giản không giải quyết được đâu!"

Lục Cảnh Điềm vừa nói, vừa đẩy ngã Vân Thi Thi ra đất, vật lộn đánh nhau với cô.

Tống Ân Nhã cũng xông vào, đè bả vai của Vân Thi Thi xuống, nhưng Vân Thi Thi làm sao có thể ngoan ngoãn chịu nhục để bọn họ bắt nạt?

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Làm gì ư? Cô nói đi?"Tống Ân Nhã tiến tới đánh mạnh một bạt tai.Cái tát này, đánh rất mạnh, trực tiếp tát Vân Thi Thi lệch cả mặt đi, trên mặt nhanh chóng xuất hiện dấu hằn đỏ rõ cả năm ngón tay.Vân Thi Thi lảo đảo lùi mấy bước, tóc tai toán loạn, trông rất chật vật.Cô lấy tay che mặt, cảm giác thấy da mặt nóng rát, trong lòng đau sót, cái người tên Tống Ân Nhã này cậy vào người đông thế mạnh, vừa đến đã lên mặt nạt người (vênh váo hung hăng không coi ai ra gì), giống như hận không thể đập nát khuôn mặt của cô!Màng nhĩ của cô còn chưa khỏi hẳn, lập tức long lên ong ong."Các người đang làm cái gì?"Vân Thi Thi ngẩng đầu, quát một tiếng, trong mắt toát ra một tia rét lạnh, hung hăng trừng mắt lườm Tống Ân Nhã.Lúc này Lục Cảnh Điềm bị ánh mắt đầy sát khí của cô làm khưng lại.Cũng không biết là do cố ý hay giả bộ, hay là vì sao cô ta liền quay lại hướng về phía Tống Vân Tích nói: "Anh Vân Tích, anh xem kìa! Ánh mắt của cô ta trông như muốn ăn sống nuốt tươi chúng ta vậy! Thật dữ đấy!"Tống Vân Tích trừng mắt với cô, lạnh lùng nói: "Ân Nhã, Cảnh Điềm, các em không phải sợ. Nếu như ả đàn bà này dám bắt nạt các em, còn có anh ở đây!""Hừ, đồ đàn bà đê tiện, đánh cô ta còn sợ làm bẩn thay mình đấy!"Lục Cảnh Điềm hừ lạnh nói một câu, mặc dù ngoài miệng thì nói ra lời như vậy, nhưng chỉ giây lát sau cũng giơ chân nhấc tay, đánh xuống một cái tát.Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Bản lĩnh của các người cũng lớn quá nhỉ. Ba người bắt nạt một người? Cái này thì gọi là gì!? Ý đông hiếp yếu sao?"Tống Ân Nhã lúc này giống như một công chúa nhỏ điêu ngoa thành tính, tỏ ra cao ngạo nhìn lại cô, ánh mắt như đang nhìn một tên dân đen.(*đoạn này đánh nhau gay gắt nên đổi xưng hô một chút)"Miệng lưỡi cũng thật sắc bén! Vân Thi Thi, tao nói cho mày biết, tao lớn như vậy, chưa từng có ai dám động tới tao! Mày, lần đầu tiên có người dám đánh tao! Mày tính là cái quái gì, dám lấn lướt trên đầu tao như vậy? Hả, một kẻ nghèo rớt mùng tơi, ỷ vào được anh Mộ yêu chiều, là có thể vô pháp vô thiên sao?! Mày biết tao là ai không? Dám đánh tao! Có tin tao chặt đứt đôi tay dơ bẩn của mày mà chả có ai dám ho he cái gì không?"Vân Thi Thi nghe vậy, giận quá hóa cười, khẩu khí của Tống Ân Nhã thật sự quá kiêu ngạo, nhất nhất một lời đòi chặt tay cô?!"Luật ở đâu ra!? Giữa thanh thiên bạch nhật, muốn ỷ thế hiếp người sao?""Luật sao?"Tống Ân Nhã giống như vừa nghe được chuyện cười vậy, cười thành tiếng, lạnh lùng nói: "Vân Thi Thi, lời nói của tao bây giờ chính là Luật pháp! Nếu bây giờ mày chịu ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi tao, tao còn có thể cân nhắc bỏ qua cho mày, không thèm chấp nữa!"Xin lỗi!? Còn dập đầu?Vân Thi Thi chân thực cảm thấy khó mà nhẫn nhịn nổi, khóe môi vểnh lên một đường cong đùa cợt: "Tại sao tôi phải dập đầu xin lỗi cô? Tôi đã làm gì sai?""Ăn nói ngang ngạnh, tao nghĩ mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không! Đừng tưởng rằng được anh Mộ yêu chiều, thì mày liền có thể không biết trời cao đất dày thế nào nữa nhé! Ân Nhã là người nhà họ Tống, lẽ nào mày chưa từng nghe tới nhà họ Tống ở thủ đô hả? À, mặc dù mày ngu dốt, nhưng chắc cũng biết hiện giờ ai là người đứng đầu thủ đô chứ hả? Người đắc tội với Ân Nhã, một câu xin lỗi đơn giản không giải quyết được đâu!"Lục Cảnh Điềm vừa nói, vừa đẩy ngã Vân Thi Thi ra đất, vật lộn đánh nhau với cô.Tống Ân Nhã cũng xông vào, đè bả vai của Vân Thi Thi xuống, nhưng Vân Thi Thi làm sao có thể ngoan ngoãn chịu nhục để bọn họ bắt nạt?

Chương 967: Dập Đầu Xin Lỗi Cho Tôi