Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1038: Hơi Thở Đáng Sợ
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mộ Nhã Triết xoay người, một ánh mắt, bảo vệ ngầm hiểu ý tránh đường, Mộc Tịch chạy đến bên cạnh anh, thở hồng hộc hỏi: “Thi Thi đâu?”Quản lý đại sảnh càng thấy kỳ lạ, cũng không dám hỏi nhiều.Mộc Tịch khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn về phía anh ta, lòng tràn đầy lo lắng hỏi: “Tôi hỏi anh đấy! Người ở đâu?”Quản lý quả thực muốn khóc, “Tôi thật sự không biết ‘Vân Thi Thi’ là ai mà!”Mộ Nhã Triết đầy nguy hiểm nheo mắt lại, “Không biết là ai sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, đó là người phụ nữ của tôi!”Sắc mặt quản lý đại sảnh trong phút chốc trắng đi.Anh ta quay đầu ra lệnh cho nhân viên tra tìm tư liệu về khách tên là ‘Vân Thi Thi’.Mộc Tịch nói rất nhiều, “Hôm nay có một bữa tiệc! Lý Lương Đống! Lý Lương Đống anh biết chứ? Anh có gặp ông ta hay không?”Nói đến Lý Lương Đống, lúc này anh ta mới nghĩ đến, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Lý vừa mới đi rồi, hình như đúng là mang một người phụ nữ đi, nhưng mà Mộ thiếu à… Chuyện này, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết ông ấy dẫn người đi nơi nào!”“Đi bao lâu rồi?”“Được một lát rồi, khoảng mười lăm phút!”Mộc Tịch còn muốn hỏi gì đó, dư quang lại thoáng nhìn Mộ Nhã Triết đột nhiên xoay người đi ra cửa, không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng đuổi theo anh, “Tổng giám đốc Mộ, anh mau nghĩ cách đi, chắc chắn Vân Thi Thi bị Lý Lương Đống mang đi rồi…”“Câm miệng!”Trong lòng Mộ Nhã Triết đang bực bội, ngữ khí cũng không khỏi tăng thêm vài phần.Mộ Tịch bị dọa toàn thân khẽ run rẩy, không dám nói tiếp nữa.Anh lấy điện thoại ra, ấn số trợ lý, điện thoại kết nối, anh lạnh lùng ra lệnh, “Tra cho tôi hướng đi hiện tại của Lý Lương Đống, hiện tại, lập tức, lập tức, mặt khác, bảo trưởng bộ phận quan hệ xã hội của Hoàn Vũ gọi điện thoại cho tôi!”“Vâng! Anh Mộ!”Mộ Nhã Triết đã tắt điện thoại, lên xe.Mộc Tịch đứng ở ngoài cửa xe, hai tay xoắn xuýt cùng một chỗ, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, đã có chút nơm nớp lo sợ, bộ dạng không dám lên xe!Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, ngón tay dài xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên nói: “Lên xe!”Mộc Tịch ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, lên xe.Xe bay nhanh trên đường.Dọc theo đường đi, không khí trong xe cực kỳ áp lực.Mộc Tịch có thể cảm nhận được, trên người Mộ Nhã Triết có áp suất thấp cực kỳ đáng sợ, quả thực là giết người vô hình.Cô không dám nói lời nào, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh, cẩn thận quan sát anh lạnh lùng quay mặt đi, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía trước.Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt phượng sâu thẩm giống như vực sâu vô tận, hút tâm hồn người khác.Ngũ quan góc cạnh rõ ràng như bóng ma giấu kín trong tối, càng nổi bật đến thâm thúy tinh xảo.Cô âm thầm oán, chỉ sợ bây giờ anh nhất định cực kỳ lo lắng cho Vân Thi Thi?Ngay tại thời khắc yên tĩnh, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mộc Thịch bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình.Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, mặt không chút thay đổi nhận điện thoại, “Alo.”“Tổng giám đốc Mộ sao? Em là Khổng Tiểu Thiến.” Đầu bên kia truyền đến âm thanh cực kỳ ngọt ngào, “Không nghĩ đến anh còn nhớ rõ em nha! Sao hôm nay lại rảnh rỗi nhớ đến em thế?”Mộ Nhã Triết hơi nhếch khóe môi, lại tự tiếu phi tiếu, nếu Khổng Tiểu Thiến nhìn thấy biểu tình trên mặt anh hiện giờ, chắc chắn sẽ cảm thấy không rét mà run.“Thân thể cha cô vẫn khỏe chứ?”Khổng Tiểu Thiến ngọt ngào đáp lại: “Khỏe ạ! Nhờ phúc của Mộ thị, cha em đã bắt đầu khai thác hạng mục vịnh biển Đông rồi!”
Mộ Nhã Triết xoay người, một ánh mắt, bảo vệ ngầm hiểu ý tránh đường, Mộc Tịch chạy đến bên cạnh anh, thở hồng hộc hỏi: “Thi Thi đâu?”
Quản lý đại sảnh càng thấy kỳ lạ, cũng không dám hỏi nhiều.
Mộc Tịch khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn về phía anh ta, lòng tràn đầy lo lắng hỏi: “Tôi hỏi anh đấy! Người ở đâu?”
Quản lý quả thực muốn khóc, “Tôi thật sự không biết ‘Vân Thi Thi’ là ai mà!”
Mộ Nhã Triết đầy nguy hiểm nheo mắt lại, “Không biết là ai sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, đó là người phụ nữ của tôi!”
Sắc mặt quản lý đại sảnh trong phút chốc trắng đi.
Anh ta quay đầu ra lệnh cho nhân viên tra tìm tư liệu về khách tên là ‘Vân Thi Thi’.
Mộc Tịch nói rất nhiều, “Hôm nay có một bữa tiệc! Lý Lương Đống! Lý Lương Đống anh biết chứ? Anh có gặp ông ta hay không?”
Nói đến Lý Lương Đống, lúc này anh ta mới nghĩ đến, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Lý vừa mới đi rồi, hình như đúng là mang một người phụ nữ đi, nhưng mà Mộ thiếu à… Chuyện này, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết ông ấy dẫn người đi nơi nào!”
“Đi bao lâu rồi?”
“Được một lát rồi, khoảng mười lăm phút!”
Mộc Tịch còn muốn hỏi gì đó, dư quang lại thoáng nhìn Mộ Nhã Triết đột nhiên xoay người đi ra cửa, không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng đuổi theo anh, “Tổng giám đốc Mộ, anh mau nghĩ cách đi, chắc chắn Vân Thi Thi bị Lý Lương Đống mang đi rồi…”
“Câm miệng!”
Trong lòng Mộ Nhã Triết đang bực bội, ngữ khí cũng không khỏi tăng thêm vài phần.
Mộ Tịch bị dọa toàn thân khẽ run rẩy, không dám nói tiếp nữa.
Anh lấy điện thoại ra, ấn số trợ lý, điện thoại kết nối, anh lạnh lùng ra lệnh, “Tra cho tôi hướng đi hiện tại của Lý Lương Đống, hiện tại, lập tức, lập tức, mặt khác, bảo trưởng bộ phận quan hệ xã hội của Hoàn Vũ gọi điện thoại cho tôi!”
“Vâng! Anh Mộ!”
Mộ Nhã Triết đã tắt điện thoại, lên xe.
Mộc Tịch đứng ở ngoài cửa xe, hai tay xoắn xuýt cùng một chỗ, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, đã có chút nơm nớp lo sợ, bộ dạng không dám lên xe!
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, ngón tay dài xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên nói: “Lên xe!”
Mộc Tịch ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, lên xe.
Xe bay nhanh trên đường.
Dọc theo đường đi, không khí trong xe cực kỳ áp lực.
Mộc Tịch có thể cảm nhận được, trên người Mộ Nhã Triết có áp suất thấp cực kỳ đáng sợ, quả thực là giết người vô hình.
Cô không dám nói lời nào, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh, cẩn thận quan sát anh lạnh lùng quay mặt đi, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía trước.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt phượng sâu thẩm giống như vực sâu vô tận, hút tâm hồn người khác.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng như bóng ma giấu kín trong tối, càng nổi bật đến thâm thúy tinh xảo.
Cô âm thầm oán, chỉ sợ bây giờ anh nhất định cực kỳ lo lắng cho Vân Thi Thi?
Ngay tại thời khắc yên tĩnh, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mộc Thịch bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình.
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, mặt không chút thay đổi nhận điện thoại, “Alo.”
“Tổng giám đốc Mộ sao? Em là Khổng Tiểu Thiến.” Đầu bên kia truyền đến âm thanh cực kỳ ngọt ngào, “Không nghĩ đến anh còn nhớ rõ em nha! Sao hôm nay lại rảnh rỗi nhớ đến em thế?”
Mộ Nhã Triết hơi nhếch khóe môi, lại tự tiếu phi tiếu, nếu Khổng Tiểu Thiến nhìn thấy biểu tình trên mặt anh hiện giờ, chắc chắn sẽ cảm thấy không rét mà run.
“Thân thể cha cô vẫn khỏe chứ?”
Khổng Tiểu Thiến ngọt ngào đáp lại: “Khỏe ạ! Nhờ phúc của Mộ thị, cha em đã bắt đầu khai thác hạng mục vịnh biển Đông rồi!”
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mộ Nhã Triết xoay người, một ánh mắt, bảo vệ ngầm hiểu ý tránh đường, Mộc Tịch chạy đến bên cạnh anh, thở hồng hộc hỏi: “Thi Thi đâu?”Quản lý đại sảnh càng thấy kỳ lạ, cũng không dám hỏi nhiều.Mộc Tịch khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn về phía anh ta, lòng tràn đầy lo lắng hỏi: “Tôi hỏi anh đấy! Người ở đâu?”Quản lý quả thực muốn khóc, “Tôi thật sự không biết ‘Vân Thi Thi’ là ai mà!”Mộ Nhã Triết đầy nguy hiểm nheo mắt lại, “Không biết là ai sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, đó là người phụ nữ của tôi!”Sắc mặt quản lý đại sảnh trong phút chốc trắng đi.Anh ta quay đầu ra lệnh cho nhân viên tra tìm tư liệu về khách tên là ‘Vân Thi Thi’.Mộc Tịch nói rất nhiều, “Hôm nay có một bữa tiệc! Lý Lương Đống! Lý Lương Đống anh biết chứ? Anh có gặp ông ta hay không?”Nói đến Lý Lương Đống, lúc này anh ta mới nghĩ đến, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Lý vừa mới đi rồi, hình như đúng là mang một người phụ nữ đi, nhưng mà Mộ thiếu à… Chuyện này, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết ông ấy dẫn người đi nơi nào!”“Đi bao lâu rồi?”“Được một lát rồi, khoảng mười lăm phút!”Mộc Tịch còn muốn hỏi gì đó, dư quang lại thoáng nhìn Mộ Nhã Triết đột nhiên xoay người đi ra cửa, không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng đuổi theo anh, “Tổng giám đốc Mộ, anh mau nghĩ cách đi, chắc chắn Vân Thi Thi bị Lý Lương Đống mang đi rồi…”“Câm miệng!”Trong lòng Mộ Nhã Triết đang bực bội, ngữ khí cũng không khỏi tăng thêm vài phần.Mộ Tịch bị dọa toàn thân khẽ run rẩy, không dám nói tiếp nữa.Anh lấy điện thoại ra, ấn số trợ lý, điện thoại kết nối, anh lạnh lùng ra lệnh, “Tra cho tôi hướng đi hiện tại của Lý Lương Đống, hiện tại, lập tức, lập tức, mặt khác, bảo trưởng bộ phận quan hệ xã hội của Hoàn Vũ gọi điện thoại cho tôi!”“Vâng! Anh Mộ!”Mộ Nhã Triết đã tắt điện thoại, lên xe.Mộc Tịch đứng ở ngoài cửa xe, hai tay xoắn xuýt cùng một chỗ, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, đã có chút nơm nớp lo sợ, bộ dạng không dám lên xe!Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, ngón tay dài xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên nói: “Lên xe!”Mộc Tịch ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, lên xe.Xe bay nhanh trên đường.Dọc theo đường đi, không khí trong xe cực kỳ áp lực.Mộc Tịch có thể cảm nhận được, trên người Mộ Nhã Triết có áp suất thấp cực kỳ đáng sợ, quả thực là giết người vô hình.Cô không dám nói lời nào, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh, cẩn thận quan sát anh lạnh lùng quay mặt đi, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía trước.Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt phượng sâu thẩm giống như vực sâu vô tận, hút tâm hồn người khác.Ngũ quan góc cạnh rõ ràng như bóng ma giấu kín trong tối, càng nổi bật đến thâm thúy tinh xảo.Cô âm thầm oán, chỉ sợ bây giờ anh nhất định cực kỳ lo lắng cho Vân Thi Thi?Ngay tại thời khắc yên tĩnh, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mộc Thịch bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình.Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, mặt không chút thay đổi nhận điện thoại, “Alo.”“Tổng giám đốc Mộ sao? Em là Khổng Tiểu Thiến.” Đầu bên kia truyền đến âm thanh cực kỳ ngọt ngào, “Không nghĩ đến anh còn nhớ rõ em nha! Sao hôm nay lại rảnh rỗi nhớ đến em thế?”Mộ Nhã Triết hơi nhếch khóe môi, lại tự tiếu phi tiếu, nếu Khổng Tiểu Thiến nhìn thấy biểu tình trên mặt anh hiện giờ, chắc chắn sẽ cảm thấy không rét mà run.“Thân thể cha cô vẫn khỏe chứ?”Khổng Tiểu Thiến ngọt ngào đáp lại: “Khỏe ạ! Nhờ phúc của Mộ thị, cha em đã bắt đầu khai thác hạng mục vịnh biển Đông rồi!”