Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 1042: Theo Tôi Cô Chịu Thiệt?
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vết dây lưng trúng lên cánh tay Vân Thi Thi, liền hiện liên một vệt máu đỏ, đôi chân cô khẽ lảo đỏa, lùi lại mấy bước, không cẩn thận đụng trúng cái ghế, ngã rầm một cái.Lưng cô tiếp xúc với nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, cộng thêm vết thương ở tay đang chảy máu, vô cùng đau đớn!"Mẹ kiếp! Con điếm rẻ tiền, tưởng có chút nhan sắc là định kênh kiệu sao?"Lý Lương Đống nói ra toàn những lời nói thôi bỉ, từng bước từng bước tới gần cô, một bên cởi bỏ nốt trang phục trên người, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi, chiếc quần tây đã được cởi ra, giống như một con chó sói đang hướng đến con mồi.Vân Thi Thi lạc giọng hét lên một tiếng, hốt hoảng lăn một vòng trên mặt đất để tránh đi bàn tay giơ bẩn của lão, luống cuống bò dậy, lại bị ông ta một tay túm lấy.Da đầu truyền đến một cảm giác vô cùng đau buốt, Lý Lương Đống vô cùng tàn ác, không chút lương tay, cười hắc hắc, bàn tay giơ bẩn xoa xoa mặt cô, trong giọng nói tràn đầy dâm dục:"Vân Thi Thi, tôi nói cho cô biết, ngày hôm nay, ông đây đã chấm cô! Cô đừng có không biết điều! Cô cho rằng trong cái ngành này muốn gì thì liền có đó sao? Có gương mặt đẹp là tự cho mình là đúng? Haha, cũng quá ngây thơ rồi!""Bỏ ra!""Bỏ cô ra? Haha, đúng là nằm mơ!"Lý Lương Đống nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, bàn tay thô lỗ xoa nắn eo cô, xúc cảm truyền tới từ làn da mềm mại kia làm ông ta thích thú! Mẹ kiếp, đúng là không phải loại hàng bình thường mà.Cũng xứng đáng với bao công sức bỏ ra để đoạt được cô gái này.Vân Thi Thi gắt gao đẩy người lão ta ra, không chớp mắt căm tức nhìn ông ta, một đôi mắt to long lanh bởi nước mắt, thật sự càng khiến người ta điên cuồng.Lý Lương Đống đang có hứng thú, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thù hận của cô, híp mắt cười."Làm sao? Cô không muốn? Vân Thi Thi, chẳng lẽ theo tôi, cô còn sợ mình bị thiệt hay sao?"Nói, ông liền đưa tay với lấy cổ áo cô, một mực túm lấy, dùng sức xé rách.Trong lòng Vân Thi Thi kinh hãi, hai tay ôm lấy, không cho ông ta làm như vậy.Trong thế giằng co, móng tay cô chọc phải mu bàn tay của ông ta.Lý Lương Đống đau đến giật mình, trong cơn giận dữ, hung hăng vung tay tát cô một cái thật mạnh.Cái tát này dùng lực không hề nhỏ.Cả người Vân Thi Thi nhất thời lảo đảo, khóe môi bị dập vào răng, rách một đoạn lớn, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh.Cô vừa tức giận nhưng cũng vô cùng đau đớn, cả mặt vô cùng đau rát, nhưng vẫn cứng rắn không để một giọt nước mắt rơi xuống.Lý Lương Đống vô cùng tức giận, trên mặt vô cùng dữ tợn, một tay bóp lấy cổ cô, dục tính đang thiêu đốt phía dưới khiến ông ta vô cùng khó chịu.Ông ta đưa mặt tới gần mặt cô, hung hăng cắn một cái, sau đó quát một tiếng lớn bên tai cô: "Mẹ kiếp! Đúng là con đàn bà không biết điều! Cô có thể cho người đàn ông khác, tại sao không thể cho tôi? Rõ ràng là khinh thương Lý Lương Đống này!"
Vết dây lưng trúng lên cánh tay Vân Thi Thi, liền hiện liên một vệt máu đỏ, đôi chân cô khẽ lảo đỏa, lùi lại mấy bước, không cẩn thận đụng trúng cái ghế, ngã rầm một cái.
Lưng cô tiếp xúc với nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, cộng thêm vết thương ở tay đang chảy máu, vô cùng đau đớn!
"Mẹ kiếp! Con điếm rẻ tiền, tưởng có chút nhan sắc là định kênh kiệu sao?"
Lý Lương Đống nói ra toàn những lời nói thôi bỉ, từng bước từng bước tới gần cô, một bên cởi bỏ nốt trang phục trên người, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi, chiếc quần tây đã được cởi ra, giống như một con chó sói đang hướng đến con mồi.
Vân Thi Thi lạc giọng hét lên một tiếng, hốt hoảng lăn một vòng trên mặt đất để tránh đi bàn tay giơ bẩn của lão, luống cuống bò dậy, lại bị ông ta một tay túm lấy.
Da đầu truyền đến một cảm giác vô cùng đau buốt, Lý Lương Đống vô cùng tàn ác, không chút lương tay, cười hắc hắc, bàn tay giơ bẩn xoa xoa mặt cô, trong giọng nói tràn đầy dâm dục:
"Vân Thi Thi, tôi nói cho cô biết, ngày hôm nay, ông đây đã chấm cô! Cô đừng có không biết điều! Cô cho rằng trong cái ngành này muốn gì thì liền có đó sao? Có gương mặt đẹp là tự cho mình là đúng? Haha, cũng quá ngây thơ rồi!"
"Bỏ ra!"
"Bỏ cô ra? Haha, đúng là nằm mơ!"
Lý Lương Đống nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, bàn tay thô lỗ xoa nắn eo cô, xúc cảm truyền tới từ làn da mềm mại kia làm ông ta thích thú! Mẹ kiếp, đúng là không phải loại hàng bình thường mà.
Cũng xứng đáng với bao công sức bỏ ra để đoạt được cô gái này.
Vân Thi Thi gắt gao đẩy người lão ta ra, không chớp mắt căm tức nhìn ông ta, một đôi mắt to long lanh bởi nước mắt, thật sự càng khiến người ta điên cuồng.
Lý Lương Đống đang có hứng thú, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thù hận của cô, híp mắt cười.
"Làm sao? Cô không muốn? Vân Thi Thi, chẳng lẽ theo tôi, cô còn sợ mình bị thiệt hay sao?"
Nói, ông liền đưa tay với lấy cổ áo cô, một mực túm lấy, dùng sức xé rách.
Trong lòng Vân Thi Thi kinh hãi, hai tay ôm lấy, không cho ông ta làm như vậy.
Trong thế giằng co, móng tay cô chọc phải mu bàn tay của ông ta.
Lý Lương Đống đau đến giật mình, trong cơn giận dữ, hung hăng vung tay tát cô một cái thật mạnh.
Cái tát này dùng lực không hề nhỏ.
Cả người Vân Thi Thi nhất thời lảo đảo, khóe môi bị dập vào răng, rách một đoạn lớn, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh.
Cô vừa tức giận nhưng cũng vô cùng đau đớn, cả mặt vô cùng đau rát, nhưng vẫn cứng rắn không để một giọt nước mắt rơi xuống.
Lý Lương Đống vô cùng tức giận, trên mặt vô cùng dữ tợn, một tay bóp lấy cổ cô, dục tính đang thiêu đốt phía dưới khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta đưa mặt tới gần mặt cô, hung hăng cắn một cái, sau đó quát một tiếng lớn bên tai cô: "Mẹ kiếp! Đúng là con đàn bà không biết điều! Cô có thể cho người đàn ông khác, tại sao không thể cho tôi? Rõ ràng là khinh thương Lý Lương Đống này!"
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Vết dây lưng trúng lên cánh tay Vân Thi Thi, liền hiện liên một vệt máu đỏ, đôi chân cô khẽ lảo đỏa, lùi lại mấy bước, không cẩn thận đụng trúng cái ghế, ngã rầm một cái.Lưng cô tiếp xúc với nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, cộng thêm vết thương ở tay đang chảy máu, vô cùng đau đớn!"Mẹ kiếp! Con điếm rẻ tiền, tưởng có chút nhan sắc là định kênh kiệu sao?"Lý Lương Đống nói ra toàn những lời nói thôi bỉ, từng bước từng bước tới gần cô, một bên cởi bỏ nốt trang phục trên người, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi, chiếc quần tây đã được cởi ra, giống như một con chó sói đang hướng đến con mồi.Vân Thi Thi lạc giọng hét lên một tiếng, hốt hoảng lăn một vòng trên mặt đất để tránh đi bàn tay giơ bẩn của lão, luống cuống bò dậy, lại bị ông ta một tay túm lấy.Da đầu truyền đến một cảm giác vô cùng đau buốt, Lý Lương Đống vô cùng tàn ác, không chút lương tay, cười hắc hắc, bàn tay giơ bẩn xoa xoa mặt cô, trong giọng nói tràn đầy dâm dục:"Vân Thi Thi, tôi nói cho cô biết, ngày hôm nay, ông đây đã chấm cô! Cô đừng có không biết điều! Cô cho rằng trong cái ngành này muốn gì thì liền có đó sao? Có gương mặt đẹp là tự cho mình là đúng? Haha, cũng quá ngây thơ rồi!""Bỏ ra!""Bỏ cô ra? Haha, đúng là nằm mơ!"Lý Lương Đống nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, bàn tay thô lỗ xoa nắn eo cô, xúc cảm truyền tới từ làn da mềm mại kia làm ông ta thích thú! Mẹ kiếp, đúng là không phải loại hàng bình thường mà.Cũng xứng đáng với bao công sức bỏ ra để đoạt được cô gái này.Vân Thi Thi gắt gao đẩy người lão ta ra, không chớp mắt căm tức nhìn ông ta, một đôi mắt to long lanh bởi nước mắt, thật sự càng khiến người ta điên cuồng.Lý Lương Đống đang có hứng thú, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thù hận của cô, híp mắt cười."Làm sao? Cô không muốn? Vân Thi Thi, chẳng lẽ theo tôi, cô còn sợ mình bị thiệt hay sao?"Nói, ông liền đưa tay với lấy cổ áo cô, một mực túm lấy, dùng sức xé rách.Trong lòng Vân Thi Thi kinh hãi, hai tay ôm lấy, không cho ông ta làm như vậy.Trong thế giằng co, móng tay cô chọc phải mu bàn tay của ông ta.Lý Lương Đống đau đến giật mình, trong cơn giận dữ, hung hăng vung tay tát cô một cái thật mạnh.Cái tát này dùng lực không hề nhỏ.Cả người Vân Thi Thi nhất thời lảo đảo, khóe môi bị dập vào răng, rách một đoạn lớn, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh.Cô vừa tức giận nhưng cũng vô cùng đau đớn, cả mặt vô cùng đau rát, nhưng vẫn cứng rắn không để một giọt nước mắt rơi xuống.Lý Lương Đống vô cùng tức giận, trên mặt vô cùng dữ tợn, một tay bóp lấy cổ cô, dục tính đang thiêu đốt phía dưới khiến ông ta vô cùng khó chịu.Ông ta đưa mặt tới gần mặt cô, hung hăng cắn một cái, sau đó quát một tiếng lớn bên tai cô: "Mẹ kiếp! Đúng là con đàn bà không biết điều! Cô có thể cho người đàn ông khác, tại sao không thể cho tôi? Rõ ràng là khinh thương Lý Lương Đống này!"