Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1087: Chủ Động

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Phải là loại tra tấn cỡ nào mới khiến người ta thành ra như vậy?Điên rồi!Mấy ngày đó, vị bác sĩ đó thậm chí không dám ăn cơm.Không thể ăn nổi!Đó cũng là chủ đề hot nhất trên báo chí.[Hai người đàn ông, bị mười mấy người khác cưỡng hiếp!]Nhưng mà, đây đều là những chuyện sau đó.Mộ Nhã Triết khi về đến nhà, đã khuya lắm rồi.Anh đi vào phòng trong, nhìn thoáng qua trên giường, Vân Thi Thi nằm nghiêng mình, đã ngủ rồi.Anh đi tới cạnh giường, ngồi xuống, giơ tay lên, chậm dãi xoa khuôn mặt như ngọc của cô.Cúi đầu, hôn lên môi cô, lúc đầu, chỉ tính là hôn một cái nhẹ mà thôi!Nhưng mà khi đã chạm vào bờ môi mềm mại ấy, liền khó có thể dứt ra.Người phụ nữ này, xinh đẹp như một cây thuốc phiện, nhẹ nếm thử, cũng có thể khiến người ta mắc nghiện.Dưới buộc cảm thấy chặt.Anh khẽ nhíu mày, nhìn dung nhan cô đang ngủ say sưa, có chút không muốn quấy nhiễu cô.Vì vậy, đứng dậy, đi vào nhà tắm, định xả qua nước lạnh một lần.Lại nghe những bước chân rón rén đang bước tới.Nghe thấy âm thanh đột ngột, Mộ Nhã Triết xoay người quét mắt qua một cái, liền thấy Vân Thi Thi chẳng biết từ bao giờ đã đi tới cửa phòng tắm, đứng ở đó, chậm dãi đóng cửa lại."Anh đã về rồi..."Âm thanh có chút buồn buồn, có chút chưa tỉnh ngủ, lại có chút khàn khàn."Ừm, anh đánh thức em à?"Vân Thi Thi dũi dũi con mắt, gật đầu, im lặng, giống như đang lên án hành động của anh."Sao anh trễ như vậy mới về nhà?"Cô cố mở to đôi mắt đang buồn ngủ.Mộ Nhã Triết vẫn tiếp tục động tác trên tay, rút lấy quần áo, nhàn nhạt nói: "Công ty có một chút việc!""À..."Vân Thi Thi dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt nhìn lên người anh, hít thở có chút không thông.Cô đứng cách anh không xa, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đôi chân thon dài, thân thể cường tráng to lớn.Nghĩ đến người đàn ông có dung mạo như thiên thần này, không biết đã làm xiêu lòng biết bao phụ nữ.Trơ mắt nhìn dòng nước chảy xuống trên tấm lưng của anh, nhìn cơ bắp rõ rành, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều tỏa ra mùi nam tính khó cưỡng.Nhất là hai chân thon dài, đơn giản có thể so với người mẫu.Hơi nước tỏa ra như sương mù, giống như tấm lụa mỏng bao trùm lấy anh.Vân Thi Thi bỗng bước tới, tiến về phía sau anh.Tim đập càng lúc càng nhanh, từ từ, bên tai lại còn nghe tiếng tim đập như sấm...Ở nơi không gian trật hẹp này, càng làm người ta có chút không được tự nhiên.Cô chậm rãi đi tới phía sau anh, không phát ra bất kỳ âm thanh gì, giơ tay ra, vòng ôm lấy hông anh.Dưới vòi sen ấm áp, những giọt nước xối xả chảy vào trong áo cô, đôi gò hồng khẽ ẩn khẽ hiện dưới lớp áo mỏng, dán chặt vào người cô, cứ vậy, dáng người yêu điệu khiêu gợi của cô hiện ra.Cô có thể cảm nhận được, hô hấp người đàn ông trước mặt có chút dồn dập, chỉ là đang cố gắng chế ngự.Cô đã rõ, là anh yêu thương cô, không bỏ được phải đi cứu cô.Vân Thi Thi ngọt ngào nhận lấy sự quan tâm, chăm sóc này của anh.Vì vậy, khẽ dùng lực ôm chặt lấy.Động tác này cũng khiến Mộ Nhã Triết có chút bất ngờ!

Phải là loại tra tấn cỡ nào mới khiến người ta thành ra như vậy?

Điên rồi!

Mấy ngày đó, vị bác sĩ đó thậm chí không dám ăn cơm.

Không thể ăn nổi!

Đó cũng là chủ đề hot nhất trên báo chí.

[Hai người đàn ông, bị mười mấy người khác cưỡng hiếp!]

Nhưng mà, đây đều là những chuyện sau đó.

Mộ Nhã Triết khi về đến nhà, đã khuya lắm rồi.

Anh đi vào phòng trong, nhìn thoáng qua trên giường, Vân Thi Thi nằm nghiêng mình, đã ngủ rồi.

Anh đi tới cạnh giường, ngồi xuống, giơ tay lên, chậm dãi xoa khuôn mặt như ngọc của cô.

Cúi đầu, hôn lên môi cô, lúc đầu, chỉ tính là hôn một cái nhẹ mà thôi!

Nhưng mà khi đã chạm vào bờ môi mềm mại ấy, liền khó có thể dứt ra.

Người phụ nữ này, xinh đẹp như một cây thuốc phiện, nhẹ nếm thử, cũng có thể khiến người ta mắc nghiện.

Dưới buộc cảm thấy chặt.

Anh khẽ nhíu mày, nhìn dung nhan cô đang ngủ say sưa, có chút không muốn quấy nhiễu cô.

Vì vậy, đứng dậy, đi vào nhà tắm, định xả qua nước lạnh một lần.

Lại nghe những bước chân rón rén đang bước tới.

Nghe thấy âm thanh đột ngột, Mộ Nhã Triết xoay người quét mắt qua một cái, liền thấy Vân Thi Thi chẳng biết từ bao giờ đã đi tới cửa phòng tắm, đứng ở đó, chậm dãi đóng cửa lại.

"Anh đã về rồi..."

Âm thanh có chút buồn buồn, có chút chưa tỉnh ngủ, lại có chút khàn khàn.

"Ừm, anh đánh thức em à?"

Vân Thi Thi dũi dũi con mắt, gật đầu, im lặng, giống như đang lên án hành động của anh.

"Sao anh trễ như vậy mới về nhà?"

Cô cố mở to đôi mắt đang buồn ngủ.

Mộ Nhã Triết vẫn tiếp tục động tác trên tay, rút lấy quần áo, nhàn nhạt nói: "Công ty có một chút việc!"

"À..."

Vân Thi Thi dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt nhìn lên người anh, hít thở có chút không thông.

Cô đứng cách anh không xa, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đôi chân thon dài, thân thể cường tráng to lớn.

Nghĩ đến người đàn ông có dung mạo như thiên thần này, không biết đã làm xiêu lòng biết bao phụ nữ.

Trơ mắt nhìn dòng nước chảy xuống trên tấm lưng của anh, nhìn cơ bắp rõ rành, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều tỏa ra mùi nam tính khó cưỡng.

Nhất là hai chân thon dài, đơn giản có thể so với người mẫu.

Hơi nước tỏa ra như sương mù, giống như tấm lụa mỏng bao trùm lấy anh.

Vân Thi Thi bỗng bước tới, tiến về phía sau anh.

Tim đập càng lúc càng nhanh, từ từ, bên tai lại còn nghe tiếng tim đập như sấm...

Ở nơi không gian trật hẹp này, càng làm người ta có chút không được tự nhiên.

Cô chậm rãi đi tới phía sau anh, không phát ra bất kỳ âm thanh gì, giơ tay ra, vòng ôm lấy hông anh.

Dưới vòi sen ấm áp, những giọt nước xối xả chảy vào trong áo cô, đôi gò hồng khẽ ẩn khẽ hiện dưới lớp áo mỏng, dán chặt vào người cô, cứ vậy, dáng người yêu điệu khiêu gợi của cô hiện ra.

Cô có thể cảm nhận được, hô hấp người đàn ông trước mặt có chút dồn dập, chỉ là đang cố gắng chế ngự.

Cô đã rõ, là anh yêu thương cô, không bỏ được phải đi cứu cô.

Vân Thi Thi ngọt ngào nhận lấy sự quan tâm, chăm sóc này của anh.

Vì vậy, khẽ dùng lực ôm chặt lấy.

Động tác này cũng khiến Mộ Nhã Triết có chút bất ngờ!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Phải là loại tra tấn cỡ nào mới khiến người ta thành ra như vậy?Điên rồi!Mấy ngày đó, vị bác sĩ đó thậm chí không dám ăn cơm.Không thể ăn nổi!Đó cũng là chủ đề hot nhất trên báo chí.[Hai người đàn ông, bị mười mấy người khác cưỡng hiếp!]Nhưng mà, đây đều là những chuyện sau đó.Mộ Nhã Triết khi về đến nhà, đã khuya lắm rồi.Anh đi vào phòng trong, nhìn thoáng qua trên giường, Vân Thi Thi nằm nghiêng mình, đã ngủ rồi.Anh đi tới cạnh giường, ngồi xuống, giơ tay lên, chậm dãi xoa khuôn mặt như ngọc của cô.Cúi đầu, hôn lên môi cô, lúc đầu, chỉ tính là hôn một cái nhẹ mà thôi!Nhưng mà khi đã chạm vào bờ môi mềm mại ấy, liền khó có thể dứt ra.Người phụ nữ này, xinh đẹp như một cây thuốc phiện, nhẹ nếm thử, cũng có thể khiến người ta mắc nghiện.Dưới buộc cảm thấy chặt.Anh khẽ nhíu mày, nhìn dung nhan cô đang ngủ say sưa, có chút không muốn quấy nhiễu cô.Vì vậy, đứng dậy, đi vào nhà tắm, định xả qua nước lạnh một lần.Lại nghe những bước chân rón rén đang bước tới.Nghe thấy âm thanh đột ngột, Mộ Nhã Triết xoay người quét mắt qua một cái, liền thấy Vân Thi Thi chẳng biết từ bao giờ đã đi tới cửa phòng tắm, đứng ở đó, chậm dãi đóng cửa lại."Anh đã về rồi..."Âm thanh có chút buồn buồn, có chút chưa tỉnh ngủ, lại có chút khàn khàn."Ừm, anh đánh thức em à?"Vân Thi Thi dũi dũi con mắt, gật đầu, im lặng, giống như đang lên án hành động của anh."Sao anh trễ như vậy mới về nhà?"Cô cố mở to đôi mắt đang buồn ngủ.Mộ Nhã Triết vẫn tiếp tục động tác trên tay, rút lấy quần áo, nhàn nhạt nói: "Công ty có một chút việc!""À..."Vân Thi Thi dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt nhìn lên người anh, hít thở có chút không thông.Cô đứng cách anh không xa, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đôi chân thon dài, thân thể cường tráng to lớn.Nghĩ đến người đàn ông có dung mạo như thiên thần này, không biết đã làm xiêu lòng biết bao phụ nữ.Trơ mắt nhìn dòng nước chảy xuống trên tấm lưng của anh, nhìn cơ bắp rõ rành, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều tỏa ra mùi nam tính khó cưỡng.Nhất là hai chân thon dài, đơn giản có thể so với người mẫu.Hơi nước tỏa ra như sương mù, giống như tấm lụa mỏng bao trùm lấy anh.Vân Thi Thi bỗng bước tới, tiến về phía sau anh.Tim đập càng lúc càng nhanh, từ từ, bên tai lại còn nghe tiếng tim đập như sấm...Ở nơi không gian trật hẹp này, càng làm người ta có chút không được tự nhiên.Cô chậm rãi đi tới phía sau anh, không phát ra bất kỳ âm thanh gì, giơ tay ra, vòng ôm lấy hông anh.Dưới vòi sen ấm áp, những giọt nước xối xả chảy vào trong áo cô, đôi gò hồng khẽ ẩn khẽ hiện dưới lớp áo mỏng, dán chặt vào người cô, cứ vậy, dáng người yêu điệu khiêu gợi của cô hiện ra.Cô có thể cảm nhận được, hô hấp người đàn ông trước mặt có chút dồn dập, chỉ là đang cố gắng chế ngự.Cô đã rõ, là anh yêu thương cô, không bỏ được phải đi cứu cô.Vân Thi Thi ngọt ngào nhận lấy sự quan tâm, chăm sóc này của anh.Vì vậy, khẽ dùng lực ôm chặt lấy.Động tác này cũng khiến Mộ Nhã Triết có chút bất ngờ!

Chương 1087: Chủ Động