Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1141: Người Mất Tích

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Nghe nói, tối qua, có người đến từ quân khu, bắt người đi! Về phần người hiện tại đang ở đâu, vẫn chưa có tung tích! Tổng giám đốc Mộ, ngài ở đâu? Có tiện trở về một chuyến không?”Tần Chu luôn luôn trầm ổn, lúc này trong giọng nói cũng không giấu nổi sự lo âu.Đôi lông mày Mộ Nhã Triết lộ ra vài phần bén nhọn.Quân khu?!Mộ Nhã Triết đầu tiên là nghi ngờ Mộ Lâm Phong.Tuy nhiên, sau đó lại nghĩ, căn bản là không thể nào.Mộ Lâm Phong sẽ không làm như vậy, nói cách khác, chú hai rất tôn trọng anh. Mặc dù không thể chấp nhận bên cạnh anh có bất kì mối nguy hiểm nào, nhưng cũng sẽ không nói không rằng mà bắt người của anh đi!“Phái người đi tìm chưa?”“Đã phái người đi tìm rồi, nhưng vẫn… không chưa tin gì!”“Đợi tôi!”Mộ Nhã Triết để điện thoại xuống, lấy áo khoác trên móc, liền ra lệnh: “Sắp xếp một chuyến bay, tôi lập tức về nước!”“Bây giờ cháu về nước, định làm gì vậy?” Mộ Lâm Phong chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên sự hoài nghi, “Dáng vẻ vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”“Có chuyện quan trọng.”“Hừ! Chẳng lẽ, có liên quan đến người phụ nữ kia?”Mộ Lâm Phong hoài nghi hỏi.Mộ Nhã Triết trầm mặc hồi lâu, cũng không tỏ thái độ gì.Tuy nhiên, Mộ Lâm Phong nhìn anh một cái là biết ngay, anh vội vàng trở về nước như vậy, sợ là chắc chắn có liên quan đến Vân Thi Thi!Vì vậy, ông lạnh lùng nói: “Không được về! Ngày mai, còn có một bữa tiệc quan trọng, cháu nhất định phải than gia!”“Chú hai, thật xin lỗi! Buổi tiệc này, sợ là không thể nào tham gia được, xin lỗi!” Mộ Nhã Triết nói rồi quay người đi thẳng ra cửa.“Đứng lại!”Mộ Lâm Phong sầm mặt giận dữ, đập bàn một cái.Bước chân Mộ Nhã Triết thoáng dừng, nhưng không xoay người lại.Chỉ là sống lưng tăng thêm mấy phần cứng nhắc.Mộ Lâm Phong đột nhiên đứng dậy, từ trước bàn đi tới phía sau anh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh: “Nhã Triết, như này không giống cháu! Bây giờ cháu về nước làm cái gì?”“Chú hai, sau này, cháu sẽ cho chú một lời giải thích thỏa đáng, có điều bây giờ, cháu nhất định phải trở về!”Nói xong, Mộ Nhã Triết vội vã rời đi.Sắc mặt Mộ Lâm Phong âm trầm nhìn bóng lưng anh, đôi mắt từ từ nheo lại, ánh lên vẻ nguy hiểm.Người phụ nữ này, nếu còn giữ lại, chắc chắn là một mầm họa!Có thể mê hoặc cháu trai của ông đến hồn phách lên mây!…Trong kho hàng âm u, nền đất ẩm ướt, bụi bám thành lớp dày nặng nề.Vân Thi Thi cố hết sức mở mắt ra, cả người đau nhức, run lẩy bẩy!Vừa hơi nhúc nhích, vết thương bị động đến, làm cô đau đến mơ hồ!Kèm theo tiếng hít thở khàn khàn, trong bóng tối, đôi tròng mắt sợ hãi mở lớn, chỉ thấy ánh trăng khúc xạ vào trong mắt, con ngươi co rút mãnh liệt.Ngọn đèn trên đỉnh đầu không ngừng lắc qua lắc lại, xung quanh cô là một mảng đen tuyền, dưới ánh đèn lờ mờ hắt bóng ngọn đèn đơn bạc kéo dài trên mặt đất, càng làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn.Lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng, vẻ hoảng loạn trong mắt Vân thi Thi mới dần dần rút đi, từ từ khôi phục tiêu cự, đáy mắt chậm rãi ánh lên vẻ bình tĩnh.Nhà kho ngầm dưới lòng đất, tràn ngập không khí lạnh lẽo.Trong ánh sáng mờ tối, mái tóc đen của Vân Thi Thi rơi tán loạn trên vai, che đi một nửa khuôn mặt thanh tú. Ánh sao lành lạnh chiếu lên những vết máu đọng trên gương mặt cô.Cô nhắm mắt, hàng lông mày nhíu lại, đôi môi khô mím chặt bị nứt ra một mảng máu, như thể đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.

“Nghe nói, tối qua, có người đến từ quân khu, bắt người đi! Về phần người hiện tại đang ở đâu, vẫn chưa có tung tích! Tổng giám đốc Mộ, ngài ở đâu? Có tiện trở về một chuyến không?”

Tần Chu luôn luôn trầm ổn, lúc này trong giọng nói cũng không giấu nổi sự lo âu.

Đôi lông mày Mộ Nhã Triết lộ ra vài phần bén nhọn.

Quân khu?!

Mộ Nhã Triết đầu tiên là nghi ngờ Mộ Lâm Phong.

Tuy nhiên, sau đó lại nghĩ, căn bản là không thể nào.

Mộ Lâm Phong sẽ không làm như vậy, nói cách khác, chú hai rất tôn trọng anh. Mặc dù không thể chấp nhận bên cạnh anh có bất kì mối nguy hiểm nào, nhưng cũng sẽ không nói không rằng mà bắt người của anh đi!

“Phái người đi tìm chưa?”

“Đã phái người đi tìm rồi, nhưng vẫn… không chưa tin gì!”

“Đợi tôi!”

Mộ Nhã Triết để điện thoại xuống, lấy áo khoác trên móc, liền ra lệnh: “Sắp xếp một chuyến bay, tôi lập tức về nước!”

“Bây giờ cháu về nước, định làm gì vậy?” Mộ Lâm Phong chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên sự hoài nghi, “Dáng vẻ vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Có chuyện quan trọng.”

“Hừ! Chẳng lẽ, có liên quan đến người phụ nữ kia?”

Mộ Lâm Phong hoài nghi hỏi.

Mộ Nhã Triết trầm mặc hồi lâu, cũng không tỏ thái độ gì.

Tuy nhiên, Mộ Lâm Phong nhìn anh một cái là biết ngay, anh vội vàng trở về nước như vậy, sợ là chắc chắn có liên quan đến Vân Thi Thi!

Vì vậy, ông lạnh lùng nói: “Không được về! Ngày mai, còn có một bữa tiệc quan trọng, cháu nhất định phải than gia!”

“Chú hai, thật xin lỗi! Buổi tiệc này, sợ là không thể nào tham gia được, xin lỗi!” Mộ Nhã Triết nói rồi quay người đi thẳng ra cửa.

“Đứng lại!”

Mộ Lâm Phong sầm mặt giận dữ, đập bàn một cái.

Bước chân Mộ Nhã Triết thoáng dừng, nhưng không xoay người lại.

Chỉ là sống lưng tăng thêm mấy phần cứng nhắc.

Mộ Lâm Phong đột nhiên đứng dậy, từ trước bàn đi tới phía sau anh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh: “Nhã Triết, như này không giống cháu! Bây giờ cháu về nước làm cái gì?”

“Chú hai, sau này, cháu sẽ cho chú một lời giải thích thỏa đáng, có điều bây giờ, cháu nhất định phải trở về!”

Nói xong, Mộ Nhã Triết vội vã rời đi.

Sắc mặt Mộ Lâm Phong âm trầm nhìn bóng lưng anh, đôi mắt từ từ nheo lại, ánh lên vẻ nguy hiểm.

Người phụ nữ này, nếu còn giữ lại, chắc chắn là một mầm họa!

Có thể mê hoặc cháu trai của ông đến hồn phách lên mây!

Trong kho hàng âm u, nền đất ẩm ướt, bụi bám thành lớp dày nặng nề.

Vân Thi Thi cố hết sức mở mắt ra, cả người đau nhức, run lẩy bẩy!

Vừa hơi nhúc nhích, vết thương bị động đến, làm cô đau đến mơ hồ!

Kèm theo tiếng hít thở khàn khàn, trong bóng tối, đôi tròng mắt sợ hãi mở lớn, chỉ thấy ánh trăng khúc xạ vào trong mắt, con ngươi co rút mãnh liệt.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu không ngừng lắc qua lắc lại, xung quanh cô là một mảng đen tuyền, dưới ánh đèn lờ mờ hắt bóng ngọn đèn đơn bạc kéo dài trên mặt đất, càng làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn.

Lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng, vẻ hoảng loạn trong mắt Vân thi Thi mới dần dần rút đi, từ từ khôi phục tiêu cự, đáy mắt chậm rãi ánh lên vẻ bình tĩnh.

Nhà kho ngầm dưới lòng đất, tràn ngập không khí lạnh lẽo.

Trong ánh sáng mờ tối, mái tóc đen của Vân Thi Thi rơi tán loạn trên vai, che đi một nửa khuôn mặt thanh tú. Ánh sao lành lạnh chiếu lên những vết máu đọng trên gương mặt cô.

Cô nhắm mắt, hàng lông mày nhíu lại, đôi môi khô mím chặt bị nứt ra một mảng máu, như thể đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Nghe nói, tối qua, có người đến từ quân khu, bắt người đi! Về phần người hiện tại đang ở đâu, vẫn chưa có tung tích! Tổng giám đốc Mộ, ngài ở đâu? Có tiện trở về một chuyến không?”Tần Chu luôn luôn trầm ổn, lúc này trong giọng nói cũng không giấu nổi sự lo âu.Đôi lông mày Mộ Nhã Triết lộ ra vài phần bén nhọn.Quân khu?!Mộ Nhã Triết đầu tiên là nghi ngờ Mộ Lâm Phong.Tuy nhiên, sau đó lại nghĩ, căn bản là không thể nào.Mộ Lâm Phong sẽ không làm như vậy, nói cách khác, chú hai rất tôn trọng anh. Mặc dù không thể chấp nhận bên cạnh anh có bất kì mối nguy hiểm nào, nhưng cũng sẽ không nói không rằng mà bắt người của anh đi!“Phái người đi tìm chưa?”“Đã phái người đi tìm rồi, nhưng vẫn… không chưa tin gì!”“Đợi tôi!”Mộ Nhã Triết để điện thoại xuống, lấy áo khoác trên móc, liền ra lệnh: “Sắp xếp một chuyến bay, tôi lập tức về nước!”“Bây giờ cháu về nước, định làm gì vậy?” Mộ Lâm Phong chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên sự hoài nghi, “Dáng vẻ vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”“Có chuyện quan trọng.”“Hừ! Chẳng lẽ, có liên quan đến người phụ nữ kia?”Mộ Lâm Phong hoài nghi hỏi.Mộ Nhã Triết trầm mặc hồi lâu, cũng không tỏ thái độ gì.Tuy nhiên, Mộ Lâm Phong nhìn anh một cái là biết ngay, anh vội vàng trở về nước như vậy, sợ là chắc chắn có liên quan đến Vân Thi Thi!Vì vậy, ông lạnh lùng nói: “Không được về! Ngày mai, còn có một bữa tiệc quan trọng, cháu nhất định phải than gia!”“Chú hai, thật xin lỗi! Buổi tiệc này, sợ là không thể nào tham gia được, xin lỗi!” Mộ Nhã Triết nói rồi quay người đi thẳng ra cửa.“Đứng lại!”Mộ Lâm Phong sầm mặt giận dữ, đập bàn một cái.Bước chân Mộ Nhã Triết thoáng dừng, nhưng không xoay người lại.Chỉ là sống lưng tăng thêm mấy phần cứng nhắc.Mộ Lâm Phong đột nhiên đứng dậy, từ trước bàn đi tới phía sau anh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh: “Nhã Triết, như này không giống cháu! Bây giờ cháu về nước làm cái gì?”“Chú hai, sau này, cháu sẽ cho chú một lời giải thích thỏa đáng, có điều bây giờ, cháu nhất định phải trở về!”Nói xong, Mộ Nhã Triết vội vã rời đi.Sắc mặt Mộ Lâm Phong âm trầm nhìn bóng lưng anh, đôi mắt từ từ nheo lại, ánh lên vẻ nguy hiểm.Người phụ nữ này, nếu còn giữ lại, chắc chắn là một mầm họa!Có thể mê hoặc cháu trai của ông đến hồn phách lên mây!…Trong kho hàng âm u, nền đất ẩm ướt, bụi bám thành lớp dày nặng nề.Vân Thi Thi cố hết sức mở mắt ra, cả người đau nhức, run lẩy bẩy!Vừa hơi nhúc nhích, vết thương bị động đến, làm cô đau đến mơ hồ!Kèm theo tiếng hít thở khàn khàn, trong bóng tối, đôi tròng mắt sợ hãi mở lớn, chỉ thấy ánh trăng khúc xạ vào trong mắt, con ngươi co rút mãnh liệt.Ngọn đèn trên đỉnh đầu không ngừng lắc qua lắc lại, xung quanh cô là một mảng đen tuyền, dưới ánh đèn lờ mờ hắt bóng ngọn đèn đơn bạc kéo dài trên mặt đất, càng làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn.Lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng, vẻ hoảng loạn trong mắt Vân thi Thi mới dần dần rút đi, từ từ khôi phục tiêu cự, đáy mắt chậm rãi ánh lên vẻ bình tĩnh.Nhà kho ngầm dưới lòng đất, tràn ngập không khí lạnh lẽo.Trong ánh sáng mờ tối, mái tóc đen của Vân Thi Thi rơi tán loạn trên vai, che đi một nửa khuôn mặt thanh tú. Ánh sao lành lạnh chiếu lên những vết máu đọng trên gương mặt cô.Cô nhắm mắt, hàng lông mày nhíu lại, đôi môi khô mím chặt bị nứt ra một mảng máu, như thể đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.

Chương 1141: Người Mất Tích