Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…

Chương 337

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 337: Anh dùng một tay nâng sau gáy của cô, cúi đầu, in một dấu hôn xuống khóe môi của cô, cố ý đè nén giọng của mình, làm cho người ta say mê: “Đây là phần thưởng.” Nguyễn Tri Hạ “hứ” một tiếng, tỏ vẻ chẳng thèm “phần thưởng” này của anh chút nào. Dường như anh có chút tức giận, hôn liên tục, rồi mới mở miệng hỏi cô: “Nghe nói em phải đi công tác à?” Người đàn ông này nắm bắt thông tin nhanh ghê, cô chỉ vừa mới nói với thím Hồ một tí thôi thế mà anh ấy vừa về đã biết. Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu, vừa chơi mấy cái nút trên áo vest của anh, vừa nói: “Ừm, ông nội đích thân gọi cho tôi, bảo tôi đi công tác với ông ấy, có lẽ là quyết định mới đây thôi, ngày mai tôi phải đi rồi.” Nghe cô nói xong, Tư Mộ Hàn cũng không lên tiếng ngay, đôi mắt hơi rụt lại, trong tròng mắt là một màu âm u, nặng trĩu, không biết đang nghĩ gì nữa. “Anh nghĩ gì thế?” Nguyễn Tri Hạ duỗi một ngón tay ra, chọc vào trước ngực anh. Tư Mộ Hàn nắm chặt lấy ngón tay đang gây rối của cô, giọng nói trầm thấp: “Cứ yên lòng đi đi, dù gì ông nội em cũng thông minh hơn bọn Nguyễn Lập Nguyên một chút.” Người thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn. Mặc kệ mục đích Nguyễn Chính Tu bảo cô ấy đi công tác với ông ta là gì, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không để Tri Hạ trở về mà có chút tổn thương nào. Cho đến tận bây giờ, những người khác của nhà họ Tư đều coi anh là “Tư Gia Thành”, nhưng ông ta biết anh chính là Tư Mộ Hàn. Ngày đó, anh theo Tri Hạ về nhà họ Tư ăn cơm, là đang dùng hành động nói cho Nguyễn Chính Tu biết, Nguyễn Tri Hạ chính là người nhà họ Tư, là vợ của Tư Mộ Hàn anh, nhà họ Nguyễn đừng hòng lại làm một vài chuyện ngu xuẩn gì thách thức với quyền uy của nhà họ Tư. Tri Hạ trừng anh: “Anh lại biết rồi!” Tư Mộ Hàn sờ sờ đầu cô, chuyển ánh mắt lên mấy bộ quần áo cô đang thu xếp đặt trên giường kia. Anh tiện tay cầm áo khoác lên, rũ mắt nhìn cô: “Mỏng thế à?” Cô lặng lẽ nắm lấy áo vest trên người anh, bắt chước giọng điệu của anh, nói: “Mỏng thế à?” “…” Tư Mộ Hàn hiếm khi nghẹn họng một lần. “Tôi là đàn ông con trai, không sợ lạnh.” Anh nói, rồi cầm chiếc áo khoác đó bước vào phòng giữ quần áo, tìm một chiếc áo lông. Ơ kìa, lại là một chiếc áo lông dài. Khóe môi Tri Hạ giật giật, không nói gì. “Tôi cũng không sợ lạnh.” Cô không nhịn được bác bỏ anh, cô cũng là một thiếu nữ vừa mới hơn hai mươi được chứ? Mặc váy, mặc áo khoác, tươi trẻ cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào cơ chứ! Nhưng dường như Tư Mộ Hàn không để ý tới cô. Anh gấp kỹ mấy chiếc áo lông kia, trực tiếp nhét vào vali của cô, rồi lấy thêm mấy món cô muốn mang theo, gấp kỹ càng từng cái rồi bỏ vào đấy. Động tác của anh cực kỳ thành thạo, trông tựa như đã làm những chuyện thế này rất thường xuyên. Cô hơi buồn bực: “Anh còn có thể gấp quần áo, thu dọn hành lý ư!” Tư Mộ Hàn là cậu chủ nhà họ Tư đấy, vậy mà lại là chuyện thế này à. Lúc Nguyễn Hương Thảo ở nhà, gấp quần áo hay dọn hành lý đều do người làm hoặc là Tiêu Giai Kỳ làm cho cô ta. “Tôi đi công tác toàn là tự mình thu dọn hành lý.” Tư Mộ Hàn nói, rồi lại đi phòng tắm lấy đồ vệ sinh cá nhân cho cô. Nguyễn Tri Hạ được cưng chiều mà lo sợ, đi theo tới: “Tôi tự làm mấy chuyện như này là được rồi…” Tư Mộ Hàn tựa cười mà không cười nhìn cô một chút, rồi lui ra nửa bước, để cô tự mình thu dọn. Lúc này, Tri Hạ mới nhận ra một điều, cô hiểu Tư Mộ Hàn quá ít rồi.

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 337: Anh dùng một tay nâng sau gáy của cô, cúi đầu, in một dấu hôn xuống khóe môi của cô, cố ý đè nén giọng của mình, làm cho người ta say mê: “Đây là phần thưởng.” Nguyễn Tri Hạ “hứ” một tiếng, tỏ vẻ chẳng thèm “phần thưởng” này của anh chút nào. Dường như anh có chút tức giận, hôn liên tục, rồi mới mở miệng hỏi cô: “Nghe nói em phải đi công tác à?” Người đàn ông này nắm bắt thông tin nhanh ghê, cô chỉ vừa mới nói với thím Hồ một tí thôi thế mà anh ấy vừa về đã biết. Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu, vừa chơi mấy cái nút trên áo vest của anh, vừa nói: “Ừm, ông nội đích thân gọi cho tôi, bảo tôi đi công tác với ông ấy, có lẽ là quyết định mới đây thôi, ngày mai tôi phải đi rồi.” Nghe cô nói xong, Tư Mộ Hàn cũng không lên tiếng ngay, đôi mắt hơi rụt lại, trong tròng mắt là một màu âm u, nặng trĩu, không biết đang nghĩ gì nữa. “Anh nghĩ gì thế?” Nguyễn Tri Hạ duỗi một ngón tay ra, chọc vào trước ngực anh. Tư Mộ Hàn nắm chặt lấy ngón tay đang gây rối của cô, giọng nói trầm thấp: “Cứ yên lòng đi đi, dù gì ông nội em cũng thông minh hơn bọn Nguyễn Lập Nguyên một chút.” Người thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn. Mặc kệ mục đích Nguyễn Chính Tu bảo cô ấy đi công tác với ông ta là gì, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không để Tri Hạ trở về mà có chút tổn thương nào. Cho đến tận bây giờ, những người khác của nhà họ Tư đều coi anh là “Tư Gia Thành”, nhưng ông ta biết anh chính là Tư Mộ Hàn. Ngày đó, anh theo Tri Hạ về nhà họ Tư ăn cơm, là đang dùng hành động nói cho Nguyễn Chính Tu biết, Nguyễn Tri Hạ chính là người nhà họ Tư, là vợ của Tư Mộ Hàn anh, nhà họ Nguyễn đừng hòng lại làm một vài chuyện ngu xuẩn gì thách thức với quyền uy của nhà họ Tư. Tri Hạ trừng anh: “Anh lại biết rồi!” Tư Mộ Hàn sờ sờ đầu cô, chuyển ánh mắt lên mấy bộ quần áo cô đang thu xếp đặt trên giường kia. Anh tiện tay cầm áo khoác lên, rũ mắt nhìn cô: “Mỏng thế à?” Cô lặng lẽ nắm lấy áo vest trên người anh, bắt chước giọng điệu của anh, nói: “Mỏng thế à?” “…” Tư Mộ Hàn hiếm khi nghẹn họng một lần. “Tôi là đàn ông con trai, không sợ lạnh.” Anh nói, rồi cầm chiếc áo khoác đó bước vào phòng giữ quần áo, tìm một chiếc áo lông. Ơ kìa, lại là một chiếc áo lông dài. Khóe môi Tri Hạ giật giật, không nói gì. “Tôi cũng không sợ lạnh.” Cô không nhịn được bác bỏ anh, cô cũng là một thiếu nữ vừa mới hơn hai mươi được chứ? Mặc váy, mặc áo khoác, tươi trẻ cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào cơ chứ! Nhưng dường như Tư Mộ Hàn không để ý tới cô. Anh gấp kỹ mấy chiếc áo lông kia, trực tiếp nhét vào vali của cô, rồi lấy thêm mấy món cô muốn mang theo, gấp kỹ càng từng cái rồi bỏ vào đấy. Động tác của anh cực kỳ thành thạo, trông tựa như đã làm những chuyện thế này rất thường xuyên. Cô hơi buồn bực: “Anh còn có thể gấp quần áo, thu dọn hành lý ư!” Tư Mộ Hàn là cậu chủ nhà họ Tư đấy, vậy mà lại là chuyện thế này à. Lúc Nguyễn Hương Thảo ở nhà, gấp quần áo hay dọn hành lý đều do người làm hoặc là Tiêu Giai Kỳ làm cho cô ta. “Tôi đi công tác toàn là tự mình thu dọn hành lý.” Tư Mộ Hàn nói, rồi lại đi phòng tắm lấy đồ vệ sinh cá nhân cho cô. Nguyễn Tri Hạ được cưng chiều mà lo sợ, đi theo tới: “Tôi tự làm mấy chuyện như này là được rồi…” Tư Mộ Hàn tựa cười mà không cười nhìn cô một chút, rồi lui ra nửa bước, để cô tự mình thu dọn. Lúc này, Tri Hạ mới nhận ra một điều, cô hiểu Tư Mộ Hàn quá ít rồi.

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 337: Anh dùng một tay nâng sau gáy của cô, cúi đầu, in một dấu hôn xuống khóe môi của cô, cố ý đè nén giọng của mình, làm cho người ta say mê: “Đây là phần thưởng.” Nguyễn Tri Hạ “hứ” một tiếng, tỏ vẻ chẳng thèm “phần thưởng” này của anh chút nào. Dường như anh có chút tức giận, hôn liên tục, rồi mới mở miệng hỏi cô: “Nghe nói em phải đi công tác à?” Người đàn ông này nắm bắt thông tin nhanh ghê, cô chỉ vừa mới nói với thím Hồ một tí thôi thế mà anh ấy vừa về đã biết. Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu, vừa chơi mấy cái nút trên áo vest của anh, vừa nói: “Ừm, ông nội đích thân gọi cho tôi, bảo tôi đi công tác với ông ấy, có lẽ là quyết định mới đây thôi, ngày mai tôi phải đi rồi.” Nghe cô nói xong, Tư Mộ Hàn cũng không lên tiếng ngay, đôi mắt hơi rụt lại, trong tròng mắt là một màu âm u, nặng trĩu, không biết đang nghĩ gì nữa. “Anh nghĩ gì thế?” Nguyễn Tri Hạ duỗi một ngón tay ra, chọc vào trước ngực anh. Tư Mộ Hàn nắm chặt lấy ngón tay đang gây rối của cô, giọng nói trầm thấp: “Cứ yên lòng đi đi, dù gì ông nội em cũng thông minh hơn bọn Nguyễn Lập Nguyên một chút.” Người thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn. Mặc kệ mục đích Nguyễn Chính Tu bảo cô ấy đi công tác với ông ta là gì, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không để Tri Hạ trở về mà có chút tổn thương nào. Cho đến tận bây giờ, những người khác của nhà họ Tư đều coi anh là “Tư Gia Thành”, nhưng ông ta biết anh chính là Tư Mộ Hàn. Ngày đó, anh theo Tri Hạ về nhà họ Tư ăn cơm, là đang dùng hành động nói cho Nguyễn Chính Tu biết, Nguyễn Tri Hạ chính là người nhà họ Tư, là vợ của Tư Mộ Hàn anh, nhà họ Nguyễn đừng hòng lại làm một vài chuyện ngu xuẩn gì thách thức với quyền uy của nhà họ Tư. Tri Hạ trừng anh: “Anh lại biết rồi!” Tư Mộ Hàn sờ sờ đầu cô, chuyển ánh mắt lên mấy bộ quần áo cô đang thu xếp đặt trên giường kia. Anh tiện tay cầm áo khoác lên, rũ mắt nhìn cô: “Mỏng thế à?” Cô lặng lẽ nắm lấy áo vest trên người anh, bắt chước giọng điệu của anh, nói: “Mỏng thế à?” “…” Tư Mộ Hàn hiếm khi nghẹn họng một lần. “Tôi là đàn ông con trai, không sợ lạnh.” Anh nói, rồi cầm chiếc áo khoác đó bước vào phòng giữ quần áo, tìm một chiếc áo lông. Ơ kìa, lại là một chiếc áo lông dài. Khóe môi Tri Hạ giật giật, không nói gì. “Tôi cũng không sợ lạnh.” Cô không nhịn được bác bỏ anh, cô cũng là một thiếu nữ vừa mới hơn hai mươi được chứ? Mặc váy, mặc áo khoác, tươi trẻ cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào cơ chứ! Nhưng dường như Tư Mộ Hàn không để ý tới cô. Anh gấp kỹ mấy chiếc áo lông kia, trực tiếp nhét vào vali của cô, rồi lấy thêm mấy món cô muốn mang theo, gấp kỹ càng từng cái rồi bỏ vào đấy. Động tác của anh cực kỳ thành thạo, trông tựa như đã làm những chuyện thế này rất thường xuyên. Cô hơi buồn bực: “Anh còn có thể gấp quần áo, thu dọn hành lý ư!” Tư Mộ Hàn là cậu chủ nhà họ Tư đấy, vậy mà lại là chuyện thế này à. Lúc Nguyễn Hương Thảo ở nhà, gấp quần áo hay dọn hành lý đều do người làm hoặc là Tiêu Giai Kỳ làm cho cô ta. “Tôi đi công tác toàn là tự mình thu dọn hành lý.” Tư Mộ Hàn nói, rồi lại đi phòng tắm lấy đồ vệ sinh cá nhân cho cô. Nguyễn Tri Hạ được cưng chiều mà lo sợ, đi theo tới: “Tôi tự làm mấy chuyện như này là được rồi…” Tư Mộ Hàn tựa cười mà không cười nhìn cô một chút, rồi lui ra nửa bước, để cô tự mình thu dọn. Lúc này, Tri Hạ mới nhận ra một điều, cô hiểu Tư Mộ Hàn quá ít rồi.

Chương 337