Tác giả:

Dưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền…

Chương 6: Cường giả vi tôn (4)

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Hoàng Bắc Nguyệt……. Không nghĩ tới vô tình đi đến trưởng công chúa phủ một chuyến, cư nhiên sẽ có thu hoạch bất ngờ.Thời điểm cần ngoan độc liên không hề nương tay, thời điểm nên lạnh lùngcũng không hề quay đầu lại, hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối vớitiểu gia hỏa này a.” Điện hạ…… ” Trong bóng tối truyền đếnmột tiếng gọi khẽ. Phong Liên Dực vung tay lên, bạch tụ (tay áo màutrắng) tung bay, bóng dáng quỷ mị trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.*** *** *** *** Bắc Nguyệt hoàng triều *** *** *** ***Lưu Vân CácĐây là nơi vắng vẻ nhất trong trưởng công chúa phủ, cỏ dại mọc đầy, bóngcây lắc lư tạo nên muôn hình vạn trạng, lại kết hợp cùng tiếng gió rít,chỉ cần người tâm trí không kiên định sẽ lập tức bị hù cho bất tỉnh.Sau khi Huệ Văn trưởng công chúa qua đời không lâu, liền có đại phu nóiHoàng Bắc Nguyệt nàng thân mang trọng bệnh có thể lây nhiễm, buộc nàngchuyển tới ở trong khu nhà hoang phế này.Nàng trước đây ở Bích Thủy viện, nhưng nơi đó bây giờ đã thuộc về Tuyết di nương cùng nhị tiểu thư Tiêu Vận.Nhị tiểu thư Tiêu Vận, mười lăm tuổi đã là Tam Tinh Triệu hoán sư, là thiên tài trẻ tuổi hiếm thấy ở Nam Dực quốc. Trừ bỏ đương triều thái tử, thìTiêu Vận chính là phong quang vô hạn a.Bởi vậy, Tiêu Vận ởtrong nhà liền nhận được vô vạn sủng ái, trưởng tử Tiêu Trọng Kỳ của Cầm di nương cũng không dám trêu chọc nàng quá mức.Tiêu Vậncùng mẹ của nàng Tuyết di nương đối với Hoàng Bắc Nguyệt có vẻ không cóquá mức hà khắc, không như Cầm di nương thường xuyên đánh đập ngược đãinàng. Chỉ là Tiêu Vận cao ngạo chưa từng xem Hoàng Bắc Nguyệt là muộimuội mà đối đãi.Hoàng Bắc Nguyệt trọng bệnh quấn người, bởi vậy Tuyết di nương thường đưa nàng thuốc uống.Không đúng, đưa thuốc!Hoàng Bắc Nguyệt vội đẩy cửa Lưu Vân Các, nhanh chóng trở lại gian phòng hắcám, châm một ngọn nến rồi cầm lấy cái ấm sắc thuốc mà bình thường Tuyếtdi nương hay đưa tới ngửi một cái.Mày liễu tức tốc nhíu lại, quả nhiên có độc!Trong mỗi phần thuốc này đều có một lượng độc dược rất nhỏ, một lần dùng sẽkhông mất mạng, tuy nhiên nếu sử dụng trong thời gian dài thì thân thểliền sẽ trở nên ngày càng suy yếu, cuối cùng toàn thân xụi lơ, cho dùkhông chết cũng chỉ có thể nằm trên giường cả đời.Thật làđộc a, trách không được Hoàng Bắc Nguyệt thân thể yếu ớt như vậy, ngaycả trưởng công chúa khi còn tại thế mời bao nhiêu danh y đều lắc đầungao ngán.Lượng độc dược này rất nhỏ nên rất khó phát hiện,cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt tại hiện đại đã từng tiếp thụ qua đủ loạiđộc dược, mới có thể vừa ngửi liền biết.Được lắm Tuyết dinương, trưởng công chúa có ân với ngươi, nếu không có trưởng công chúa,ngươi bây giờ cũng chỉ là một cái tiểu thiếp phòng ngoài không có danhphận, ngươi báo đáp thì thôi, trái lại còn dùng thủ đoạn ác độc như vậyđể hại con gái của nàng!Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, chậmrãi thở ra một ngụm khí, hiện tại cũng không vội, những người này nàngsẽ chậm rãi từ từ thu thập.Cứ như vậy chết thì lợi cho các nàng quá!Trời rất nhanh đã gần sáng, Hoàng Bắc Nguyệt không có mệt mỏi, thử ở trêngiường tĩnh toạ vận khí, kỳ quái chính là, mỗi một lần nguyên khí chìmvào trong đan điền liền sẽ lập tức biến mất sạch sành sanh.” Ta kháo! Quả nhiên là phế vật a! ”Ốm yếu thì thôi đi, ngay cả nguyên khí cũng đều không thể ngưng tụ.Ở nơi này cường giả vi tôn, cường quốc đặt ngang hàng, chiến tranh liênmiên không dứt, thực lực chính là thứ quyết định địa vị của mỗi người,trách không được thân làtrưởng công chúa phủ dòng chính nữ, đượcHoang Thượng đích thân sắc phong Bắc Nguyệt quận chúa – Hoàng BắcNguyệt, dù cho thân phận hiển hách như thế cũng sẽ trở thành trò cườitại Nam Dực quốc.Kẻ yếu, sẽ không được ai đồng tình!Chỉ có cường giả mới có thể được người người tôn kính!Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh ở trong đầu liền điều tra tư liệu của thế giới này.Tạp Nhĩ Tháp đại lục, hơn 100 năm vẫn vây tại thời kỳ hỗn loạn, bởi vìchiến tranh, văn phong suy yếu, võ đạo thịnh vượng, chiến tranh là thờicơ để võ giả ở thời đại này bộc lộ chính mình, nhận được sự tôn trọng từ mọi người.Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể tại bất kỳ một quốc gia nào hoành hành bá đạo.

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Hoàng Bắc Nguyệt……. Không nghĩ tới vô tình đi đến trưởng công chúa phủ một chuyến, cư nhiên sẽ có thu hoạch bất ngờ.Thời điểm cần ngoan độc liên không hề nương tay, thời điểm nên lạnh lùngcũng không hề quay đầu lại, hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối vớitiểu gia hỏa này a.” Điện hạ…… ” Trong bóng tối truyền đếnmột tiếng gọi khẽ. Phong Liên Dực vung tay lên, bạch tụ (tay áo màutrắng) tung bay, bóng dáng quỷ mị trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.*** *** *** *** Bắc Nguyệt hoàng triều *** *** *** ***Lưu Vân CácĐây là nơi vắng vẻ nhất trong trưởng công chúa phủ, cỏ dại mọc đầy, bóngcây lắc lư tạo nên muôn hình vạn trạng, lại kết hợp cùng tiếng gió rít,chỉ cần người tâm trí không kiên định sẽ lập tức bị hù cho bất tỉnh.Sau khi Huệ Văn trưởng công chúa qua đời không lâu, liền có đại phu nóiHoàng Bắc Nguyệt nàng thân mang trọng bệnh có thể lây nhiễm, buộc nàngchuyển tới ở trong khu nhà hoang phế này.Nàng trước đây ở Bích Thủy viện, nhưng nơi đó bây giờ đã thuộc về Tuyết di nương cùng nhị tiểu thư Tiêu Vận.Nhị tiểu thư Tiêu Vận, mười lăm tuổi đã là Tam Tinh Triệu hoán sư, là thiên tài trẻ tuổi hiếm thấy ở Nam Dực quốc. Trừ bỏ đương triều thái tử, thìTiêu Vận chính là phong quang vô hạn a.Bởi vậy, Tiêu Vận ởtrong nhà liền nhận được vô vạn sủng ái, trưởng tử Tiêu Trọng Kỳ của Cầm di nương cũng không dám trêu chọc nàng quá mức.Tiêu Vậncùng mẹ của nàng Tuyết di nương đối với Hoàng Bắc Nguyệt có vẻ không cóquá mức hà khắc, không như Cầm di nương thường xuyên đánh đập ngược đãinàng. Chỉ là Tiêu Vận cao ngạo chưa từng xem Hoàng Bắc Nguyệt là muộimuội mà đối đãi.Hoàng Bắc Nguyệt trọng bệnh quấn người, bởi vậy Tuyết di nương thường đưa nàng thuốc uống.Không đúng, đưa thuốc!Hoàng Bắc Nguyệt vội đẩy cửa Lưu Vân Các, nhanh chóng trở lại gian phòng hắcám, châm một ngọn nến rồi cầm lấy cái ấm sắc thuốc mà bình thường Tuyếtdi nương hay đưa tới ngửi một cái.Mày liễu tức tốc nhíu lại, quả nhiên có độc!Trong mỗi phần thuốc này đều có một lượng độc dược rất nhỏ, một lần dùng sẽkhông mất mạng, tuy nhiên nếu sử dụng trong thời gian dài thì thân thểliền sẽ trở nên ngày càng suy yếu, cuối cùng toàn thân xụi lơ, cho dùkhông chết cũng chỉ có thể nằm trên giường cả đời.Thật làđộc a, trách không được Hoàng Bắc Nguyệt thân thể yếu ớt như vậy, ngaycả trưởng công chúa khi còn tại thế mời bao nhiêu danh y đều lắc đầungao ngán.Lượng độc dược này rất nhỏ nên rất khó phát hiện,cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt tại hiện đại đã từng tiếp thụ qua đủ loạiđộc dược, mới có thể vừa ngửi liền biết.Được lắm Tuyết dinương, trưởng công chúa có ân với ngươi, nếu không có trưởng công chúa,ngươi bây giờ cũng chỉ là một cái tiểu thiếp phòng ngoài không có danhphận, ngươi báo đáp thì thôi, trái lại còn dùng thủ đoạn ác độc như vậyđể hại con gái của nàng!Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, chậmrãi thở ra một ngụm khí, hiện tại cũng không vội, những người này nàngsẽ chậm rãi từ từ thu thập.Cứ như vậy chết thì lợi cho các nàng quá!Trời rất nhanh đã gần sáng, Hoàng Bắc Nguyệt không có mệt mỏi, thử ở trêngiường tĩnh toạ vận khí, kỳ quái chính là, mỗi một lần nguyên khí chìmvào trong đan điền liền sẽ lập tức biến mất sạch sành sanh.” Ta kháo! Quả nhiên là phế vật a! ”Ốm yếu thì thôi đi, ngay cả nguyên khí cũng đều không thể ngưng tụ.Ở nơi này cường giả vi tôn, cường quốc đặt ngang hàng, chiến tranh liênmiên không dứt, thực lực chính là thứ quyết định địa vị của mỗi người,trách không được thân làtrưởng công chúa phủ dòng chính nữ, đượcHoang Thượng đích thân sắc phong Bắc Nguyệt quận chúa – Hoàng BắcNguyệt, dù cho thân phận hiển hách như thế cũng sẽ trở thành trò cườitại Nam Dực quốc.Kẻ yếu, sẽ không được ai đồng tình!Chỉ có cường giả mới có thể được người người tôn kính!Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh ở trong đầu liền điều tra tư liệu của thế giới này.Tạp Nhĩ Tháp đại lục, hơn 100 năm vẫn vây tại thời kỳ hỗn loạn, bởi vìchiến tranh, văn phong suy yếu, võ đạo thịnh vượng, chiến tranh là thờicơ để võ giả ở thời đại này bộc lộ chính mình, nhận được sự tôn trọng từ mọi người.Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể tại bất kỳ một quốc gia nào hoành hành bá đạo.

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Hoàng Bắc Nguyệt……. Không nghĩ tới vô tình đi đến trưởng công chúa phủ một chuyến, cư nhiên sẽ có thu hoạch bất ngờ.Thời điểm cần ngoan độc liên không hề nương tay, thời điểm nên lạnh lùngcũng không hề quay đầu lại, hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối vớitiểu gia hỏa này a.” Điện hạ…… ” Trong bóng tối truyền đếnmột tiếng gọi khẽ. Phong Liên Dực vung tay lên, bạch tụ (tay áo màutrắng) tung bay, bóng dáng quỷ mị trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.*** *** *** *** Bắc Nguyệt hoàng triều *** *** *** ***Lưu Vân CácĐây là nơi vắng vẻ nhất trong trưởng công chúa phủ, cỏ dại mọc đầy, bóngcây lắc lư tạo nên muôn hình vạn trạng, lại kết hợp cùng tiếng gió rít,chỉ cần người tâm trí không kiên định sẽ lập tức bị hù cho bất tỉnh.Sau khi Huệ Văn trưởng công chúa qua đời không lâu, liền có đại phu nóiHoàng Bắc Nguyệt nàng thân mang trọng bệnh có thể lây nhiễm, buộc nàngchuyển tới ở trong khu nhà hoang phế này.Nàng trước đây ở Bích Thủy viện, nhưng nơi đó bây giờ đã thuộc về Tuyết di nương cùng nhị tiểu thư Tiêu Vận.Nhị tiểu thư Tiêu Vận, mười lăm tuổi đã là Tam Tinh Triệu hoán sư, là thiên tài trẻ tuổi hiếm thấy ở Nam Dực quốc. Trừ bỏ đương triều thái tử, thìTiêu Vận chính là phong quang vô hạn a.Bởi vậy, Tiêu Vận ởtrong nhà liền nhận được vô vạn sủng ái, trưởng tử Tiêu Trọng Kỳ của Cầm di nương cũng không dám trêu chọc nàng quá mức.Tiêu Vậncùng mẹ của nàng Tuyết di nương đối với Hoàng Bắc Nguyệt có vẻ không cóquá mức hà khắc, không như Cầm di nương thường xuyên đánh đập ngược đãinàng. Chỉ là Tiêu Vận cao ngạo chưa từng xem Hoàng Bắc Nguyệt là muộimuội mà đối đãi.Hoàng Bắc Nguyệt trọng bệnh quấn người, bởi vậy Tuyết di nương thường đưa nàng thuốc uống.Không đúng, đưa thuốc!Hoàng Bắc Nguyệt vội đẩy cửa Lưu Vân Các, nhanh chóng trở lại gian phòng hắcám, châm một ngọn nến rồi cầm lấy cái ấm sắc thuốc mà bình thường Tuyếtdi nương hay đưa tới ngửi một cái.Mày liễu tức tốc nhíu lại, quả nhiên có độc!Trong mỗi phần thuốc này đều có một lượng độc dược rất nhỏ, một lần dùng sẽkhông mất mạng, tuy nhiên nếu sử dụng trong thời gian dài thì thân thểliền sẽ trở nên ngày càng suy yếu, cuối cùng toàn thân xụi lơ, cho dùkhông chết cũng chỉ có thể nằm trên giường cả đời.Thật làđộc a, trách không được Hoàng Bắc Nguyệt thân thể yếu ớt như vậy, ngaycả trưởng công chúa khi còn tại thế mời bao nhiêu danh y đều lắc đầungao ngán.Lượng độc dược này rất nhỏ nên rất khó phát hiện,cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt tại hiện đại đã từng tiếp thụ qua đủ loạiđộc dược, mới có thể vừa ngửi liền biết.Được lắm Tuyết dinương, trưởng công chúa có ân với ngươi, nếu không có trưởng công chúa,ngươi bây giờ cũng chỉ là một cái tiểu thiếp phòng ngoài không có danhphận, ngươi báo đáp thì thôi, trái lại còn dùng thủ đoạn ác độc như vậyđể hại con gái của nàng!Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, chậmrãi thở ra một ngụm khí, hiện tại cũng không vội, những người này nàngsẽ chậm rãi từ từ thu thập.Cứ như vậy chết thì lợi cho các nàng quá!Trời rất nhanh đã gần sáng, Hoàng Bắc Nguyệt không có mệt mỏi, thử ở trêngiường tĩnh toạ vận khí, kỳ quái chính là, mỗi một lần nguyên khí chìmvào trong đan điền liền sẽ lập tức biến mất sạch sành sanh.” Ta kháo! Quả nhiên là phế vật a! ”Ốm yếu thì thôi đi, ngay cả nguyên khí cũng đều không thể ngưng tụ.Ở nơi này cường giả vi tôn, cường quốc đặt ngang hàng, chiến tranh liênmiên không dứt, thực lực chính là thứ quyết định địa vị của mỗi người,trách không được thân làtrưởng công chúa phủ dòng chính nữ, đượcHoang Thượng đích thân sắc phong Bắc Nguyệt quận chúa – Hoàng BắcNguyệt, dù cho thân phận hiển hách như thế cũng sẽ trở thành trò cườitại Nam Dực quốc.Kẻ yếu, sẽ không được ai đồng tình!Chỉ có cường giả mới có thể được người người tôn kính!Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh ở trong đầu liền điều tra tư liệu của thế giới này.Tạp Nhĩ Tháp đại lục, hơn 100 năm vẫn vây tại thời kỳ hỗn loạn, bởi vìchiến tranh, văn phong suy yếu, võ đạo thịnh vượng, chiến tranh là thờicơ để võ giả ở thời đại này bộc lộ chính mình, nhận được sự tôn trọng từ mọi người.Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể tại bất kỳ một quốc gia nào hoành hành bá đạo.

Chương 6: Cường giả vi tôn (4)