Dưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền…
Chương 235: Tiểu phượng hoàng sơ hiện (6)
Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Bắc Nguyệt quận chúa quá mạnh mẽ, chỉ dùng một cánh tay trái, không tốn sức chút nào đã có thể đánh bại Lâm Tử Thành sắp trở thành Hoàng Kim chiến sĩ!Thực lực như vậy, quá cường hãn! Quá đáng sợ!Người của Thượng Thư Phủ bị nhiều ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm cũng chỉ có thể rụt cổ lại, không dám hó hé.Lâm thượng thư cảm thấy trước mắt tối sầm, quay đầu lại liếc mắt nhìn An quốc công, thấy sắc mặt hắn cũng không tốt hơn mình bao nhiêu, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi!Trận chiến trước mắt này, Thượng Thư Phủ tổn thất hai vị thiên tài là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng nhất chính là vị trí Kính vương phi tương lai của Lâm Uyển Nghi a. Thân phận nàng vốn không giống người bình thường, bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, không chỉ phá huỷ thanh danh Thượng Thư Phủ mà còn đạp nát thể diện của Kính vương điện hạ nữa chứ!Kế hoạch vốn hoàn hảo của bọn họ hiện tại đã hoàn toàn vô dụng, Lâm Uyển Nghi này khẳng định không thể làm Kính vương phi, hết thảy kế hoạch đều quay lại vạch xuất phát, An quốc công có thể không tức giận sao?Hơn nữa, nha đầu hắn ghét nhất lại chính là chủ mưu của cuộc náo động này.Hoàng Bắc Nguyệt này thân thủ lợi hại như vậy, e rằng cũng không dễ đối phó a. Lúc trước đám người hắn phái đi đều không có tin tức, hắn vốn nghĩ bọn họ hỏng việc chạy trốn, bây giờ xem ra hẳn đã bị Hoàng Bắc Nguyệt thủ tiêu hết rồi.Thực lực của nàng cao như như vậy, đám người kia căn bản không đánh lại nàng.An quốc công hừ một tiếng, nhanh chóng hồi phủ.Bên kia Lâm thượng thư cũng chầm chậm đi tới, sai thủ hạ nâng Lâm Tử Thành dậy chuẩn bị ly khai.Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng: ” Lâm đại công tử cứ thế mà đi sao?”” Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?” Lâm Uyển Quân sụt sịt mũi. Thượng Thư Phủ của bọn họ coi như xong luôn rồi, An quốc công nhất định sẽ rất thất vọng về Thượng Thư Phủ a.” Quỳ xuống xin lỗi, trước đó hắn đã đáp ứng.” Thanh âm trong trẻo nhưng tràn ngập khí phách.Người chung quanh lập tức dồn dập gật đầu. Lúc mới bắt đầu tỷ thí, Lâm Tử Thành đúng là đã nói qua, nếu như Bắc Nguyệt quận chúa có thể đánh bại hắn thì hắn sẽ quỳ xuống xin lỗi quận chúa!Lời này rất rõ ràng, người chung quanh ai cũng nghe được, hơn nữa còn có Thái tử điện hạ, Thương Hà viện trưởng cùng Tiêu Dao vương làm chứng, Lâm Tử Thành có muốn chối cũng không được!” Bắc Nguyệt quận chúa, huynh trưởng ta bị thương thành như vậy, ngươi không thể khinh người quá đáng a!” Lâm Uyển Quân cắn môi nói.Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: ” Đó là do hắn gieo gió gặt bão, sự việc đã đáp ứng rồi mà bây giờ không làm, đây chính là phong độ của cao thủ ư?”Thân là cường giả, đã nói là phải làm! Đặc biệt là trước mắt bao người như vậy, ngươi muốn lừa gạt cho qua chuyện? Được thôi, nhưng sau này ngươi cũng đừng mơ còn ai tôn kính ngươi nữa.Lâm Uyển Quân liếc mắt nhìn Lâm thượng thư. Hắn vẻ mặt giận dữ, thấp giọng nói: ” Tử Thành, làm đi.”Tình huống trước mắt, lòng người đều hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt hết rồi. Nha đầu này thật là một tên ác độc giảo hoạt, vốn dĩ thái độ hùng hổ dọa người của nàng sẽ khiến người ta phản cảm, nào ngờ nàng ta lại chụp cái mũ phong độ cao thủ lên đầu Lâm Tử Thành. Bọn họ rõ ràng chỉ có thể lựa chọn quỳ xuống xin lỗi, nếu không chắc chắn sẽ mất lòng người.Giảo hoạt, nham hiểm, giả dối, giết người không đao a!Lâm Tử Thành khẽ gật đầu, bảo Lâm thượng thư cùng Lâm Uyển Quân buông tay ra, trên gương mặt thấm đẫm máu tươi, nhìn qua có chút dữ tợn.Hắn chậm rãi quỳ xuống, hai tay bấu chặt vào mặt đất, thanh âm vừa lạnh vừa cứng: ” Là Lâm Tử Thành ta có mắt không tròng, trách lầm Bắc Nguyệt quận chúa. Hôm nay ta quỳ ở đây xin lỗi, thỉnh quận chúa tha thứ!”Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch môi, từ trên cột gỗ uyển chuyển nhảy xuống, đi qua một bên, nhàn nhạt vứt lại một câu: ” Đứng lên đi.”
Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Bắc Nguyệt quận chúa quá mạnh mẽ, chỉ dùng một cánh tay trái, không tốn sức chút nào đã có thể đánh bại Lâm Tử Thành sắp trở thành Hoàng Kim chiến sĩ!Thực lực như vậy, quá cường hãn! Quá đáng sợ!Người của Thượng Thư Phủ bị nhiều ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm cũng chỉ có thể rụt cổ lại, không dám hó hé.Lâm thượng thư cảm thấy trước mắt tối sầm, quay đầu lại liếc mắt nhìn An quốc công, thấy sắc mặt hắn cũng không tốt hơn mình bao nhiêu, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi!Trận chiến trước mắt này, Thượng Thư Phủ tổn thất hai vị thiên tài là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng nhất chính là vị trí Kính vương phi tương lai của Lâm Uyển Nghi a. Thân phận nàng vốn không giống người bình thường, bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, không chỉ phá huỷ thanh danh Thượng Thư Phủ mà còn đạp nát thể diện của Kính vương điện hạ nữa chứ!Kế hoạch vốn hoàn hảo của bọn họ hiện tại đã hoàn toàn vô dụng, Lâm Uyển Nghi này khẳng định không thể làm Kính vương phi, hết thảy kế hoạch đều quay lại vạch xuất phát, An quốc công có thể không tức giận sao?Hơn nữa, nha đầu hắn ghét nhất lại chính là chủ mưu của cuộc náo động này.Hoàng Bắc Nguyệt này thân thủ lợi hại như vậy, e rằng cũng không dễ đối phó a. Lúc trước đám người hắn phái đi đều không có tin tức, hắn vốn nghĩ bọn họ hỏng việc chạy trốn, bây giờ xem ra hẳn đã bị Hoàng Bắc Nguyệt thủ tiêu hết rồi.Thực lực của nàng cao như như vậy, đám người kia căn bản không đánh lại nàng.An quốc công hừ một tiếng, nhanh chóng hồi phủ.Bên kia Lâm thượng thư cũng chầm chậm đi tới, sai thủ hạ nâng Lâm Tử Thành dậy chuẩn bị ly khai.Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng: ” Lâm đại công tử cứ thế mà đi sao?”” Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?” Lâm Uyển Quân sụt sịt mũi. Thượng Thư Phủ của bọn họ coi như xong luôn rồi, An quốc công nhất định sẽ rất thất vọng về Thượng Thư Phủ a.” Quỳ xuống xin lỗi, trước đó hắn đã đáp ứng.” Thanh âm trong trẻo nhưng tràn ngập khí phách.Người chung quanh lập tức dồn dập gật đầu. Lúc mới bắt đầu tỷ thí, Lâm Tử Thành đúng là đã nói qua, nếu như Bắc Nguyệt quận chúa có thể đánh bại hắn thì hắn sẽ quỳ xuống xin lỗi quận chúa!Lời này rất rõ ràng, người chung quanh ai cũng nghe được, hơn nữa còn có Thái tử điện hạ, Thương Hà viện trưởng cùng Tiêu Dao vương làm chứng, Lâm Tử Thành có muốn chối cũng không được!” Bắc Nguyệt quận chúa, huynh trưởng ta bị thương thành như vậy, ngươi không thể khinh người quá đáng a!” Lâm Uyển Quân cắn môi nói.Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: ” Đó là do hắn gieo gió gặt bão, sự việc đã đáp ứng rồi mà bây giờ không làm, đây chính là phong độ của cao thủ ư?”Thân là cường giả, đã nói là phải làm! Đặc biệt là trước mắt bao người như vậy, ngươi muốn lừa gạt cho qua chuyện? Được thôi, nhưng sau này ngươi cũng đừng mơ còn ai tôn kính ngươi nữa.Lâm Uyển Quân liếc mắt nhìn Lâm thượng thư. Hắn vẻ mặt giận dữ, thấp giọng nói: ” Tử Thành, làm đi.”Tình huống trước mắt, lòng người đều hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt hết rồi. Nha đầu này thật là một tên ác độc giảo hoạt, vốn dĩ thái độ hùng hổ dọa người của nàng sẽ khiến người ta phản cảm, nào ngờ nàng ta lại chụp cái mũ phong độ cao thủ lên đầu Lâm Tử Thành. Bọn họ rõ ràng chỉ có thể lựa chọn quỳ xuống xin lỗi, nếu không chắc chắn sẽ mất lòng người.Giảo hoạt, nham hiểm, giả dối, giết người không đao a!Lâm Tử Thành khẽ gật đầu, bảo Lâm thượng thư cùng Lâm Uyển Quân buông tay ra, trên gương mặt thấm đẫm máu tươi, nhìn qua có chút dữ tợn.Hắn chậm rãi quỳ xuống, hai tay bấu chặt vào mặt đất, thanh âm vừa lạnh vừa cứng: ” Là Lâm Tử Thành ta có mắt không tròng, trách lầm Bắc Nguyệt quận chúa. Hôm nay ta quỳ ở đây xin lỗi, thỉnh quận chúa tha thứ!”Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch môi, từ trên cột gỗ uyển chuyển nhảy xuống, đi qua một bên, nhàn nhạt vứt lại một câu: ” Đứng lên đi.”
Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Bắc Nguyệt quận chúa quá mạnh mẽ, chỉ dùng một cánh tay trái, không tốn sức chút nào đã có thể đánh bại Lâm Tử Thành sắp trở thành Hoàng Kim chiến sĩ!Thực lực như vậy, quá cường hãn! Quá đáng sợ!Người của Thượng Thư Phủ bị nhiều ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm cũng chỉ có thể rụt cổ lại, không dám hó hé.Lâm thượng thư cảm thấy trước mắt tối sầm, quay đầu lại liếc mắt nhìn An quốc công, thấy sắc mặt hắn cũng không tốt hơn mình bao nhiêu, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi!Trận chiến trước mắt này, Thượng Thư Phủ tổn thất hai vị thiên tài là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng nhất chính là vị trí Kính vương phi tương lai của Lâm Uyển Nghi a. Thân phận nàng vốn không giống người bình thường, bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, không chỉ phá huỷ thanh danh Thượng Thư Phủ mà còn đạp nát thể diện của Kính vương điện hạ nữa chứ!Kế hoạch vốn hoàn hảo của bọn họ hiện tại đã hoàn toàn vô dụng, Lâm Uyển Nghi này khẳng định không thể làm Kính vương phi, hết thảy kế hoạch đều quay lại vạch xuất phát, An quốc công có thể không tức giận sao?Hơn nữa, nha đầu hắn ghét nhất lại chính là chủ mưu của cuộc náo động này.Hoàng Bắc Nguyệt này thân thủ lợi hại như vậy, e rằng cũng không dễ đối phó a. Lúc trước đám người hắn phái đi đều không có tin tức, hắn vốn nghĩ bọn họ hỏng việc chạy trốn, bây giờ xem ra hẳn đã bị Hoàng Bắc Nguyệt thủ tiêu hết rồi.Thực lực của nàng cao như như vậy, đám người kia căn bản không đánh lại nàng.An quốc công hừ một tiếng, nhanh chóng hồi phủ.Bên kia Lâm thượng thư cũng chầm chậm đi tới, sai thủ hạ nâng Lâm Tử Thành dậy chuẩn bị ly khai.Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng: ” Lâm đại công tử cứ thế mà đi sao?”” Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?” Lâm Uyển Quân sụt sịt mũi. Thượng Thư Phủ của bọn họ coi như xong luôn rồi, An quốc công nhất định sẽ rất thất vọng về Thượng Thư Phủ a.” Quỳ xuống xin lỗi, trước đó hắn đã đáp ứng.” Thanh âm trong trẻo nhưng tràn ngập khí phách.Người chung quanh lập tức dồn dập gật đầu. Lúc mới bắt đầu tỷ thí, Lâm Tử Thành đúng là đã nói qua, nếu như Bắc Nguyệt quận chúa có thể đánh bại hắn thì hắn sẽ quỳ xuống xin lỗi quận chúa!Lời này rất rõ ràng, người chung quanh ai cũng nghe được, hơn nữa còn có Thái tử điện hạ, Thương Hà viện trưởng cùng Tiêu Dao vương làm chứng, Lâm Tử Thành có muốn chối cũng không được!” Bắc Nguyệt quận chúa, huynh trưởng ta bị thương thành như vậy, ngươi không thể khinh người quá đáng a!” Lâm Uyển Quân cắn môi nói.Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: ” Đó là do hắn gieo gió gặt bão, sự việc đã đáp ứng rồi mà bây giờ không làm, đây chính là phong độ của cao thủ ư?”Thân là cường giả, đã nói là phải làm! Đặc biệt là trước mắt bao người như vậy, ngươi muốn lừa gạt cho qua chuyện? Được thôi, nhưng sau này ngươi cũng đừng mơ còn ai tôn kính ngươi nữa.Lâm Uyển Quân liếc mắt nhìn Lâm thượng thư. Hắn vẻ mặt giận dữ, thấp giọng nói: ” Tử Thành, làm đi.”Tình huống trước mắt, lòng người đều hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt hết rồi. Nha đầu này thật là một tên ác độc giảo hoạt, vốn dĩ thái độ hùng hổ dọa người của nàng sẽ khiến người ta phản cảm, nào ngờ nàng ta lại chụp cái mũ phong độ cao thủ lên đầu Lâm Tử Thành. Bọn họ rõ ràng chỉ có thể lựa chọn quỳ xuống xin lỗi, nếu không chắc chắn sẽ mất lòng người.Giảo hoạt, nham hiểm, giả dối, giết người không đao a!Lâm Tử Thành khẽ gật đầu, bảo Lâm thượng thư cùng Lâm Uyển Quân buông tay ra, trên gương mặt thấm đẫm máu tươi, nhìn qua có chút dữ tợn.Hắn chậm rãi quỳ xuống, hai tay bấu chặt vào mặt đất, thanh âm vừa lạnh vừa cứng: ” Là Lâm Tử Thành ta có mắt không tròng, trách lầm Bắc Nguyệt quận chúa. Hôm nay ta quỳ ở đây xin lỗi, thỉnh quận chúa tha thứ!”Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch môi, từ trên cột gỗ uyển chuyển nhảy xuống, đi qua một bên, nhàn nhạt vứt lại một câu: ” Đứng lên đi.”